Chương 10: Tận Diệt Sơn Trại

Lạc Tinh phản ứng rất nhanh, hắn ôm lấy Ánh Nguyệt rồi xoay người muốn chạy, ngay lúc đó, chiếc hộp phát nổ, Lạc Tinh cùng Ánh Nguyệt bị hất bay, cả tên trại chủ cũng không thoát khỏi số phận.

Trên không trung, dù choáng váng vì vụ nổ, Lạc Tinh vẫn cố gắng xoay người dùng chính tấm lưng mình để tiếp đất, cứ như vậy trượt trên mặt đất vài mét mới dừng lại

Lúc này Lạc Tinh buông ánh nguyệt ra, hắn lúc này tưởng như đã chết đến nơi

-Ngươi có sao không?-Ánh Nguyệt ôm lấy Lạc Tinh lo lắng hỏi

-C… cái khiên

Ánh Nguyệt nghe vậy nhìn ra sau lưng, liền thấy pháp bảo của tên trại chủ đã rơi xuống đất, nằm ngay giữa nàng và tên trại chủ

Lúc này tên trại chủ đã hoàn hồn, hắn nhìn lên vách núi sau lưng nơi thủ phạm của vụ nổ cũng chính là Tiểu Ngư đang đứng ở đó, hắn hét lên

-GIẾT CHẾT CON Ả!!!

Ngay lập tức đám sơn tặc xung quanh lao thẳng về phía Tiểu Ngư, tên trại chủ thì lao nhanh về phía tấm khiên, Ánh Nguyệt thấy vậy cũng không chậm chễ lao tới, bất quá tốc độ của một Ánh Nguyệt đang chịu trọng thương không thể sánh với tốc độ của tên trại chủ chỉ bị chút thương tích từ vụ nổ, bỗng Ánh Nguyệt lấy từ đâu ra một viên đan dược bỏ vào miệng, ngay lập tức ánh mắt Ánh Nguyệt có thêm huyết sắc, tốc độ của nàng tăng vọt

Tên trại chủ một tay đã chạm vào tấm khiên bỗng thấy trước mắt là một bàn chân bay tới, rầm một tiếng, tên trại chủ bị Ánh Nguyệt đá văng ra phía sau, đập vào những tên thuộc hạ đang lao tới Tiểu Ngư, khó khăn đứng lên, tên trại chủ nhìn Ánh Nguyệt với ánh mắt của một con dã thú bị dồn vào đường cùng, ngay khi hắn muốn lao tới lần nữa, hắn nghe âm thanh của Tiểu Ngư vang lên

-Cha mẹ ta do các ngươi mà chết, ta nay vì các ngươi cũng không có đường về, vậy thì trước khi chết ta phải kéo các ngươi theo cùng

Khi tên trại chủ quay ra phía sau thì liền thấy Tiểu Ngư đang chạy tới, trên người ôm theo thuốc nổ, và sau đó, không còn sau đó nữa, tất cả mọi thứ bị bao trùm bởi khói bụi

Khói bụi tan đi, để lại một khung cảnh tan hoang, xác người la liệt, Ánh Nguyệt thấy vậy thở phào, nàng nhìn khung cảnh trước mắt, nhẹ than

-Kết cục xứng đáng cho lũ ác nhân, chỉ tiếc cho cô gái kia…

Sau đó Ánh Nguyệt cõng Lạc Tinh lên vai, chạy thẳng vào rừng, tới khi tìm thấy một hang gấu, Ánh Nguyệt giết gấu cướp hang, sau khi đặt Lạc Tinh nằm sấp xuống đất, nàng nhìn phía sau lưng Lạc Tinh mà khiếp sợ, lúc này phần áo ở lưng đã rách nát cả, để lộ ra lưng của Lạc Tinh chi chít vết thương, từ vết bỏng khi đỡ cho nàng lại thêm cả những vết rách khi đáp đất, Ánh Nguyệt thầm nghĩ

“Sao phải làm đến vậy chứ”

Ánh Nguyệt lấy ra một chai thuốc nhỏ bôi lên lưng Lạc Tinh, sau đó nàng xé vạt áo của mình băng bó cho hắn, ngay khi mọi việc xong xuôi, Ánh Nguyệt cũng nằm gục bên Lạc Tinh

Không biết qua bao thời gian, trong hang gấu, Lạc Tinh bật dậy, hắn nhìn xung quanh như muốn xác định đây không phải địa ngục hay thứ gì đó tương tự như vậy, rồi khi thấy Ánh Nguyệt nằm một bên, hắn nghe giọng của Nhật Tâm trong đầu

“Đừng lo, bọn sơn tặc bị giải quyết hết rồi là nàng đưa đệ về đây chăm sóc đó, có lẽ nàng cũng kiệt sức rồi”

Lạc Tinh nghe vậy đã đại khái hiểu tình hình hiện tại, hắn sau đó ra ngoài liền thấy mấy con sói đang ăn cái xác của con gấu mà Ánh Nguyệt đã giết, vậy là chỉ vài phút sau, đám sói đã bị xiên que, quay trên ngọn lửa

Lại qua một ngày sau, Ánh Nguyệt rốt cục cũng tỉnh lại, nàng thấy Lạc Tinh bên đống lửa liền lên tiếng

-C… cảm ơn ngươi nhiều, lúc đó nếu không có ngươi chắc ta đã mất mạng rồi

-Phải là ta cảm ơn chứ, ngươi đã cứu ta về đây mà

-Thôi được rồi, chúng ta cứ nghỉ ngơi chút, ngày mai tới Vạn Kim thành mua lấy 2 con ngựa rồi chạy về tông môn cho nhanh, ban đầu ta muốn đi bộ dạo chơi chút, bất quá sau vụ này thì mệt quá rồi-Ánh Nguyệt cười nói

Nghe vậy Lạc Tinh như có ý nghĩ gì, nói

-Đám sơn tặc đó đã bị tiêu diệt hết chưa vậy?

-Có lẽ xong cả rồi, sao vậy?

-Sơn trại… hẳn là có nhiều kim tệ lắm nhỉ

Ánh Nguyệt nghe vậy hơi bất ngờ nhưng rồi cũng phì cười

-Trải qua như vậy mà ngươi vẫn nghĩ tới tiền được

Ngày hôm sau, Lạc Tinh cùng Ánh Nguyệt quay trở lại sơn trại, sau khi tìm kiếm một lượt, cả hai thu được gần 10 vạn kim tệ, khi Lạc Tinh chưa biết để chúng ở đâu, Ánh Nguyệt vứt cho hắn một cái túi, nói

-Túi trữ vật, ngươi một nửa ta một nửa nha

Lạc Tinh gật đầu, thu kim tệ vào trong túi, sau đó cả hai cùng lập cho Tiểu Ngư một bia ngộ nhỏ rồi lên đường đi tới Vạn Kim thành