Chương 5: Ác quỷ

Bật dậy, tôi cầm lấy ống thép cùng súng nước. Lao nhanh tới hàng rào chắn xong tập trung nhìn vào hành lang dài xám xịt. Phía xa, một hỗn hợp những thân hình trắng nhợt nhạt đang xoay tròn và nhún nhảy trong cuộc diễu hành đầy hoành tráng.

Tất cả đều trần trụi và đẹp đẽ, rực rỡ đến mức không thể hiểu nổi,nhưng cơ thể tôi run lên vì sợ hãi còn tâm trí quằn quại trong sự tuyệt vọng. E-SIM kêu vang trong đầu tôi, thuốc kích thích bắt đầu tiết ra trong cơ thể.

Suy nghĩ của tôi cố gắng vùng lên, chống lại những ham muốn hôi thối đang nhấn chìm ý thức. Tôi thở hổn hển, mùi khói hoa hồng ngấy ngét bám đầy lưỡi và cổ họng. Bằng một hành động vô thức, tôi bóp cò.

Chất lỏng màu bạc bắn ra từ khẩu súng nhựa. Lũ Quỷ dừng bước tiến, giơ những chiếc càng giống về phía tôi. Chúng cười, rinh rang như những chiếc chuông nhỏ, tất cả đều hòa âm theo cách hoàn hảo đến mức chói tai. Chúng dừng lại ngay bên kia rào chắn.

Tôi tiếp tục bóp cò, bắn hết cả băng đạn rồi nhanh chóng nạp đạn khi lũ quỷ bắt đầu di chuyển trở lại. Thân chúng tan chảy, nhưng khuôn mặt thì ngây ngất sung sướng, còn đôi mắt thì điên cuồng vì đau đớn.

Trường năng lượng ùa lên quanh ống thép khi lũ quỷ xé nát rào chắn. Những chiếc càng sắc bén của chúng xé toạc kim loại theo cách dễ dàng nhất. . Tôi đâm qua chúng qua các lỗ hổng, vung những cú đánh điên cuồng về phía những chiếc càng đang chực chờ. Mỗi nhát đánh chặt đứt chân tay, tạo ra những lỗ thủng trên thân thể khô héo của chúng. Cơn cuồng nộ của lũ quỷ càng ngàng tăng cao.

Sự giận dữ của tôi cũng dâng trào, "trái tim thứ hai" đập mạnh, cảm giác kỳ lạ khiến tôi bất ngờ. Một nhát cắt ác độc xẹt qua cổ tay. Lực nắm của tôi yếu đi, khiến ống kim loại loảng xoảng rơi xuống sàn. Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn, cơn hoảng loạn thoáng qua cũng nhanh chóng bị tan biến bởi luồng hóa chất ùa tới.

Tôi loạng choạng lùi lại, nhe răng gầm gừ; một tiếng ầm ầm sâu thẳm, lạ lùng bốc lên từ lồng ngực, khiến cả lũ quỷ lẫn chính tôi đều bất ngờ. Một lần nữa, ký ức cơ bắp nhân tạo được tải lên trong trận chiến ngày hôm qua điều khiển cánh tay trái của tôi giơ lên, tôi bắn liên tục vào lũ quỷ nhỏ đang tan chảy, sau đó nạp đạn và lặp lại.

Dàn quân của chúng sụp đổ , những nạn nhân đầu tiên của nanobot hóa thành làn khói đặc, lấp lánh. Chúng mất phân nửa quân số bởi nhưng dường như không hề nhận thức được tổn thất cho đến khi đột nhiên, lũ quỷ phía sau mờ dần trở về Immaterium. Ít nhất, đó là điều tôi nghĩ chúng đang cố gắng làm khi chúng vặn vẹo kỳ lạ giữa trạng thái vật chất và phi vật chất, nhưng lại chẳng thể biến đi đâu.

++Không cho chúng trốn thoát++ E-SIM lên tiếng ++Xé xác chúng ra++

Lời của E-SIM lọt thỏm vào tai tôi trong lúc tôi nã đạn vào lũ quỷ theo cách máy móc. Một, rồi hai con Quỷ xông qua rào chắn. Con đầu tiên tan rã khi tôi tát nó, trường năng lượng nổ lách tách trên bàn tay tê liệt của tôi. Con thứ hai đâm xuyên ngực tôi, xé toạc lọ đạn, phun nanobot lên cả người tôi lẫn nó.

Con Quỷ cuối cùng nhanh chóng tan rã, bị sương mù bạc nuốt chửng. Tôi loạng choạng lùi lại, ôm chặt ngực. Lũ nanobot bu vào ngực vào tay tôi nhằm chữa trị vết thương.

++ Cảnh báo, dạ dày bionic bị hư hỏng; tim chính, bị hư hỏng. Vui lòng giữ yên lặng trong khi đang sửa chữa. Sản xuất nanobot bị ảnh hưởng... Giao thức nhiễm trùng bị vô hiệu hóa... Đang tiến hành phục hồi nanobot bên ngoài... Chức năng E-SIM cốt lõi được khôi phục trong khoảng mười tám giờ... Lượng năng lượng tiêu thụ ở mức 2%... Dự trữ khẩn cấp ở mức 100%... Nguồn năng lượng chính ở mức 0,02 phần trăm. ++

Tôi muốn chửi thề thật to. Cực kỳ to luôn ấy. Nhưng việc hít thở còn khó khăn thì làm sao chửi được. Càng của chúng thật sự quá lớn. May mà nó không cắt vào cột sống của tôi. Cẩn thận hết sức, tôi hạ mình xuống đất và dựa vào tường căn tin.

Suýt chút nữa. Tôi cần luyện tập với tải thêm nhiều kĩ năng. Tôi cần ai đó yểm trợ, một vũ khí xịn, một biển đạn và, và, tôi cần, cần...

Không thể tin nổi là tôi bị đâm xuyên ngực, vậy mà vẫn sống. Những thứ được cấy ghép này quả thực quá vi diệu. Đây có phải lúc tôi nên " Ca tụng Hoàng Đế" không? Bởi vì ngay lúc này, tôi chỉ muốn nguyền rủa tên khốn undead đó.

Oh, tôi đã làm được gì nào? Tôi kiểm tra bộ đếm kill trên HUD. Nó hiển thị con số 29 vàng rực trên nền hình đầu lâu màu đen sắc cạnh. Không tệ. . Nó hiển thị một hình đầu lâu màu đen sắc cạnh với con số 29 màu vàng sáng chói ở trên. Không tệ cho hai ngày làm việc. Nó cũng lý giải tại sao ngay cả những mô-đun mới nhất của E-SIM cũng yêu cầu tiêu diệt 100 mạng.

Nếu tôi sống sót đủ lâu, tôi thực sự sẽ là một thế lực hùng mạnh. Đúng vậy, chả có gì tuyệt vời hơn là trở thành anh hùng của chính bản thân mình. Nhưng đồng thời, tôi cũng biết cái giá của việc giành được sức mạnh này sẽ không được trả bằng mạng sống của kẻ khác, mà bằng đau đớn, máu và sự hy sinh của chính bản thân tôi. Tôi mới chỉ bắt đầu trả khoản tạm ứng mà đã chẳng muốn thêm nữa. Ngay cả sự cám dỗ của những công nghệ kỳ diệu lẫn sức mạnh phi thường cũng không thể lôi kéo tôi vào vũng lầy đó. Tuy nhiên, bản năng sinh tồn mãnh liệt và tình thế bắt buộc hiện tại? Điều đó khiến tôi lao đầu vào và chỉ cảm thấy tê

Hoàn toàn giống như thuốc giảm đau.

Lát sau, tôi nhận ra mình đã sử dụng hết nguồn năng lượng dự phòng, còn nguồn năng lượng chính vẫn đang sạc.

"E-SIM vui lòng vô hiệu hóa vòi thu Warp"

++ Vòi thu Warp đã vô hiệu hóa++

“Điểm khác biệt giữa hai nguồn năng lượng là gì?”

++Người Điều Hành có 22 mô-đun lưu trữ năng lượng phân tán lưu trữ năng lượng phân tán có kích thước và dung lượng giống hệt nhau. Dự phòng khẩn cấp bao gồm hai mô-đun, ở sau cổ và sau cột sống. Còn lại là một phần của vòi thu Warp++

" Vậy nguồn năng lượng chính gấp 10 lần nguồn dự phòng và sẽ sạc với tốc độ 0,1% mỗi giờ thay vì 1% mỗi giờ. Mỗi mô-đun của tôi cần khoảng 0,1% năng lượng khẩn cấp, hoặc 0,01% năng lượng chính mỗi giờ, và thêm 0,1% nữa cho mỗi chức năng bổ sung, chẳng hạn như Điều chỉnh cơ thể hoặc nhiều hơn khi chúng đang xây dựng hoặc sửa chữa bản thân hoặc tôi. Lượng năng lượng tiêu thụ được đo bằng tỷ lệ phần trăm của nguồn năng lượng khẩn cấp. Tôi hiểu như thế có chính xác?"

++Tóm tắt của Người Điều Hành là chính xác.Duy trì chế độ tiết kiệm năng lượng?++

" Chắc chắn rồi. Tôi nghĩ sẽ gọi tắt chúng là EP (Năng lượng Khẩn cấp) và MP (Năng lượng Chính). Tôi có thể làm gì để đẩy nhanh quá trình sửa chữa?"

++Định nghĩa đã được cập nhật. Giữ nguyên trạng thái và không yêu cầu các hạt nano cho các mục đích khác. Tiêu thụ nguyên vật liệu khi được yêu cầu. E-SIM đề nghị Người Điều Hành quay trở lại giường khi thuốc giảm đau hết tác dụng.++

“Khi tôi quay lại, cậu có thể làm tôi ngủ trong lúc sửa chữa?"

++ Được. Vậy vui lòng nghỉ ngơi trong bể vật liệu, Người Điều Hành++

"Ok"

Tôi lê bước trở lại phòng quan tài và tuân theo chỉ dẫn của E-SIM. . 15 giờ sau, tôi tỉnh dậy, EP đã được sạc lên mức 17%, cơ thể tôi đã hoàn toàn lành lặn nhưng chưa thể sẵn sàng cho việc chiến đấu. Quay trở lại căng tin, tôi toan chế tạo một bộ giáp tạm bợ từ đống phế liệu, nhưng rồi lại gạt phắt ý tưởng đó vì lũ Quỷ đã xé nát rào chắn từ đống phế liệu đó cực kì dễ dàng. Thế nên trong 2 ngày tiếp theo, tôi dùng hạt nano để hàn các lớp kim loại và cắt các mảnh theo kích thước mong muốn bằng trường năng lượng để tạo nên một rào chắn tốt hơn.

Kết quả tôi tạo ra lớp rào chắn dày 10cm, với một lỗ châu mai ở chính giữa và một cánh cửa bên phải

Tiếp theo, tôi tháo rời 1 N.O.M để lấy một trong những máy bơm nhằm mục đích nén hỗn hợp khí và hạt nano ào vài bình chữa cháy tôi tìm thấy trong khu vực "Hữu cơ". Giữa ngày thứ ba, EP cán mốc 50%. Tôi tái kích hoạt vòi thu Warp rồi tiếp tục làm việc, xây dựng một rào chắn hình bán nguyệt rộng 1,5 mét phía sau rào chắn chính.

EP đã đầy và MP bắt đầu được sạc. Tôi tiếp tục làm việc, lặp lại cách xây rào chắn hình bán nguyệt xung quanh cửa dẫn đến khu vực "Hữu cơ" rồi gia cố các lỗ thông gió. Vào thời điểm hoàn thành, MP đạt 1% và không có con Quỷ nào xuất hiện. Tôi tắt vòi thu Warp xong nhờ E-SIM đưa tôi vào giấc ngủ.

Tôi tỉnh dậy, kích hoạt lại vòi thu Warp và yêu cầu E-SIM chế tạo mô-đun cảm biến. Một loại cảm biến cơ bản nên nó khá dễ làm. Không đời nào tôi đi mò mẫm trong bóng tối để tìm đồ trong khi chẳng hay biết gì về môi trường xung quanh hay các mối nguy hiểm. Không biết phải làm gì trong lúc chờ đợi, tôi nhìn chằm chằm vào bộ đếm năng lượng chính (MP) trong khoảng hai mươi phút, trước khi nhận ra một điều quan trọng.

'Chết tiệt! Cả EP và MP đều cần ít nhất 41 ngày để sạc đầy. Không đời nào mình chết dí ở đây mãi được.'

Tôi đập đầu vào tường vài lần, sau đó bắt đầu chế tạo những khung nhọn có khe hở. Vội vã lao ra khỏi rào chắn với những mảnh ghép mới, tôi hàn chúng vào sàn lẫn trần nhà, giữ cho tầm nhìn của tôi tương đối thông thoáng, nhưng đồng thời giảm thiểu số lượng Quỷ có thể cùng lúc tấn công vào rào chắn.

Ngày hôm sau, thời gian chế tạo cảm biến còn 4 ngày, còn hiệu chỉnh cơ thể thì 10 ngày. Tôi gầy đi khá nhiều, vì vậy tôi quay trở lại phòng quan tài và thử mặc bộ đồ hyperweave.Vẫn không vừa, tôi thở dài thườn thượt, tôi lấy xe nâng tay chất đầy phế liệu từ các phòng khác nhau, rồi hướng đến khu vực Ork và bắt đầu vá lỗ trên vách ngăn.

Lựa chọn mạo hiểm của tôi được đền đáp vì không có Xenos nào xuất hiện, và đến khi mô-đun cảm biến hoàn thành, tôi đã có một lô cốt chế tạo từ phế liệu cùng vách ngăn kín với cảnh cửa tiện dụng. Các lần tải kỹ năng xuống tiếp theo cải thiện những gì tôi có thể làm với các nanobot và tôi có thể tái sử dụng vài chất hữu cơ thành các gioăng cao su ( Ron cao su). Tôi nhận thấy rằng lượng cần thiết cho công việc bên ngoài gấp ba lần so với việc chế tạo mô-đun cảm biến, mặc dù công việc bên ngoài đơn giản hơn rất nhiều, và tăng theo cấp số nhân cho đến cách xa năm mét, sau đó các hạt nano trở thành phế liệu.

Với sự hài lòng tuyệt đối, tôi quay trở lại phòng và cuối cùng cũng mặc được bộ đồ lót. Mặc dù niềm vui về lớp bảo vệ mỏng manh này bị lu mờ bởi việc lần đầu tiên nhìn thấy “cậu nhỏ”của bản thân sau hàng thiên niên kỉ. Nó giống như biểu tượng của một bình minh mới cho tôi và tâm hồn tôi.

Tôi không hẳn là nhảy nhót hân hoan khi cuối cùng cũng bắt đầu hành trình khám phá trạm vũ trụ, bản đồ và tuyến đường mới lóe lên trong tâm trí. Tôi xoay chiếc xe nâng hàng, người bạn đồng hành miễn cưỡng vài vòng trong khi ngân nga một điệu valse.

Sải bước xuống hành lang, máy quét tràn ngập đầu tôi dữ liệu: ánh sáng, nhiệt độ, ô nhiễm warp, phát hiện mối đe dọa - tất cả mọi thứ tôi có thể nghĩ đến và thậm chí cả những thứ tôi chưa từng nghe qua.

Bộ cảm biến này quá tuyệt vời! Sự tự tin của tôi nở rộ rồi lại bị cuốn phăng bởi một mùi hôi quen thuộc.

Cống thoát nước.

Làm sao chuyện này có thể xảy ra được? Không có người, đường ống chất thải sẽ khô vì bụi, vậy mà mùi hôi thối vẫn vây quanh tôi.

Môi trường xung quanh tôi thay đổi, đầy hơi ẩm và nấm mốc. Sự tăng trưởng kì lạ của chúng khiến việc di chuyển khó khăn hơn. Có tiếng va chạm cùng tiếng nổ nhỏ, một vệt bẩn màu vàng xanh xuất hiện sau xe nâng hàng và mùi hôi khó thở càng nồng nặc hơn.

Bộ đếm kill chạm mốc 30

Không muốn lùi lại, tôi bỏ lại chiếc xe nâng hàng để tiến lên phía trước, súng ống sẵn sàng. Tôi cẩn thận tránh dẫm lên đám mốc đang lan rộng.

++Cảnh báo... phát hiện mầm bệnh...++

Tôi che miệng và lùi lại, mồ hôi túa ra khắp người. Mẹ kiếp, lũ vi trùng vũ trụ!

Cắn môi, tôi chờ đợi trong 5 phút để E-SIM phân tích.

++Đang quét kháng nguyên... đang quét... đang quét... tăng tốc tuyến giáp... triển khai các biện pháp đối phó... khả năng miễn dịch đạt 1% và đang tăng... mức tiêu thụ năng lượng ở mức 0,5%++

Khốn!

Tôi lao vội trở lại căng tin để lấy máy thở khẩn cấp và quay lại cùng với một bình chữa cháy chứa đầy các hạt nano nén.

Biểu đồ miễn dịch tiếp tục tăng dần. Liếc nhìn thoáng qua, tôi thấy một danh sách vô tận các mầm bệnh, độc tố với tỷ lệ phần trăm khác nhau. Vai tôi run lên và tôi đóng danh sách lại. Biết quá nhiều chi tiết cũng không giúp ích gì cho hiện tại. Nhìn thấy khả năng miễn dịch của mình tăng lên đều đặn và E-SIM đang kiềm chế mọi triệu chứng, tôi tiếp tục hành trình khám phá.

Kiểm tra từng phòng, tôi thấy vô số phòng thí nghiệm đầy những khối u kỳ lạ. Không thể làm gì được, tôi tiếp tục đi qua các hành lang chứa đầy mầm bệnh. Tôi vượt qua một khoang khí khác lấy mũ bảo hiểm, găng tay và ủng để phù hợp với bộ đồ lót của mình.

Lần này, tôi nhớ lấy tài liệu bảo trì STC cho bộ đồ lót bằng cách chạm dây đeo vào mặt sau tủ đồ.

Đội mũ bảo hiểm, đi găng lẫn ủng vào, tôi cảm thấy thoải mái hơn chút. Trong thiên niên kỉ 41 có nhiều lớp bảo vệ không bao giờ thừa.

Cầu thang lên tầng tiếp theo bị chặn còn phần tiếp theo của vành bị ngăn cách bởi một vách ngăn mà tôi không có ý định vượt qua. Thay vào đó, tôi bẩy mở một trục thang máy, sức mạnh ngày càng tăng bắt đầu trở nên hữu ích.

Leo lên trục thang máy thật đáng sợ. Ngay cả với thị lực được cải thiện kết hợp các cảm biến tiên tiến, tôi cũng không nhìn thấy đỉnh hay đáy, mà chỉ thấy cái miệng màu đen đang chờ tôi trượt chân. Găng tay và ủng mới của tôi rất tốt chúng dính chặt tôi vào thang nhờ lớp keo dính có thể điều chỉnh độ bám dính, được điều khiển bởi máy tính tích hợp trong bộ đồ.

Leo thêm 2 tầng và cuốc bộ 3 km theo chiều kim đồng hồ, tôi tới đích. Tôi vô hiệu hóa vòi thu Warp và bước vào. Phía trên, bằng văn bản rõ ràng, ghi:

Thư viện STC