Các hành lang im lặng như tờ. Không có tiếng va đập và leng keng của máy móc, hay tiếng động cơ nổ rền rĩ, chỉ có tôi. Từng bước chân nặng nề vang lên. Đến ngã ba dẫn đến căng tin, thay vì rẽ phải như mọi khi, tôi bước thẳng về phía trước. . Tôi đi ngang qua nhiều phòng và hành lang phụ. Hầu hết các phòng đều không bị động đến, nhưng một vài phòng thì cửa bị bẻ gãy còn đồ đạc bên trong bị vứt vung vãi khắp nơi.
Tất cả các phòng này đều chứa các dãy phòng, mỗi phòng rộng bốn mét vuông, hoặc bốn mươi tám mét khối, tùy thuộc vào cách bạn đo chúng. Không biết điều này so sánh với, ví dụ như, các tàu khu trục của Hải quân Anh như thế nào, nhưng vì chúng có một giường tầng đôi ở tầng lửng, khu lưu trữ, đồ đạc gấp gọn và các phòng vệ sinh kiêm buồng tắm lai, chúng thực sự rất rộng rãi.
Có 552 phòng như vậy, mất mười phút để đi bộ ngang qua tất cả chúng. Vậy những người từng sống ở đây di chuyển như thế nào? Chắc chắn phải có cách nhanh hơn để băng qua những hành lang này. Chả ai lại bỏ ra 30 phút đi bộ từ khu này tới khu khác hết. Không ai xây dựng một trạm vũ trụ với vòng tròn dài hai mươi kilomet lại không tính toán tới việc này, có lẽ tôi đã bỏ sót gì đó.
Vấn đề không chỉ dừng lại ở đó. Khi đến khoang khí, tôi phát hiện ra tất cả các bộ đồ cũng biến mất. Có mười hai giá đỡ khổng lồ trông giống như chúng từng chứa những bộ đồ ngoại cỡ.
Trên sàn nhà nằm lăn lóc 1 thứ màu đen tuyền nhàu nhĩ, lấp lánh những mảnh bạc. Tôi nhặt nó lên rồi phủi sạch. Nó trông giống như một bộ đồ lặn với cổ áo và ống tay màu bạc, nhưng vì trong không gian không có nước để bạn chết đuối, thì đây có thể chính là thứ đồ tôi cần.
"Bộ đồ này là gì vậy, E-SIM?"
++Một bộ đồ lót được dệt theo công nghệ tiên tiến, ôm sát người với các lỗ thông khí nhỏ++
" Được rồi, vậy những bộ đồ này dùng để làm gì?"
++ Những bộ đồ này thường được phi hành đoàn mặc bên trong để bảo vệ họ trong trường hợp khẩn cấp. Các phần màu bạc có khả năng tạo ra các trường năng lượng nhỏ xung quanh các vùng tiếp xúc với môi trường bên ngoài trong tối đa mười hai giờ, đồng thời cung cấp dưỡng khí.++
++Nó cũng có thể bảo vệ người mặc khỏi nhiệt độ từ âm 270 độ C đến 5000 độ C trong 30 phút, hoặc ở nhiệt độ vừa phải hơn trong thời gian không xác định. Nếu Người Điều Hành có thể tìm thấy mũ bảo hiểm, găng tay và ủng phù hợp, thời gian hoạt động sẽ tăng lên đáng kể. Thêm một bình oxy và bộ nguồn bổ sung vào bộ đồ hoàn chỉnh thì có thể sống sót cả tuần.++
"Thứ này thật tuyệt vời. Nó còn có công dụng nào khác không?"
++Nó có thể phân hủy và tái chế chất thải và miễn là trường năng lượng hoặc máy thở tuần hoàn không hoạt động, lớp lót sẽ hoạt động dựa trên nhiệt lượng cơ thể người mặc. Bộ đồ sẽ co lại quanh vết thương, cung cấp lực cản trong môi trường trọng lực bằng 0 để giúp duy trì khối lượng cơ và sự kết dính của khớp, đồng thời sử dụng áp lực để duy trì ý thức trong các hoạt động gia tốc cao (high-G maneuvers).++
++Nó có khả năng tự vá và sửa chữa nhỏ, giống như trường năng lượng và máy thở tuần hoàn, điều này sẽ làm giảm đáng kể thời gian hoạt động của bộ đồ.++
++ Bộ đồ có khả năng chống lại hỏa lực vũ khí nhỏ, mặc dù các xung lực từ tác động như vậy có thể khiến người bình thường bất tỉnh, hoặc thậm chí tử vong. Nó rất hiệu quả trong việc làm chệch hướng các lưỡi dao, mặc dù vết bầm tím vẫn là một vấn đề đáng kể.++
"Để làm rõ, bộ đồ này có thể làm được tất cả những điều đó và nó chỉ là lớp lót bên trong?”
++ Chính xác. Chỉ là lớp lót.++
" Và nó có thể bao trọn toàn thân?"
++Đúng vậy++
" Tuyệt. Vậy tôi có nên cởi hết rồi mặc thứ này vào?"
++Không++
"KHÔNG? Hãy giải thích rõ, E-SIM."
++Cân nặng của Điều hành viên Aldrich Isengrund quá lớn đối với mẫu này. Bộ đồ này có thể co giãn và điều chỉnh để phù hợp với những người có chiều cao từ 120 cm đến 200 cm, nhưng khả năng nới rộng theo chiều ngang của nó bị hạn chế.++
Tôi nhướng mày, " tôi không chắc cậu có đang ở trong chế độ tìm kiếm hay không? Câu vừa rồi nghe giống như một trò đùa đen tối vậy."
++Người vận hành có thể thoải mái kiểm tra tính toàn vẹn của nguồn bảo vệ duy nhất của họ.++
“Hiện tại tôi rất không vui.”
++Ghi nhận trạng thái tinh thần++
Tôi gấp bộ đồ lại để kẹp nó dưới cánh tay. Kiểm tra lại các tủ đồ, tôi tìm thấy một bộ pin dự phòng và bình oxy nhưng không có mũ bảo hiểm, găng tay hoặc ủng. Bộ pin dự phòng màu đen có sọc vàng, kích thước bằng 1 bộ bài Mắt tôi giật giật khi nhãn bên hông ghi rõ dung lượng của nó là 1 MWh. Hy vọng những thứ này không phát nổ.
Bình oxy khiến tôi nhớ đến phích nước nóng dung tích 1 lít. Cả bộ pin dự phòng lẫn bình oxy đều trống rỗng; dù vậy tôi vẫn mang chúng theo.
''Kiểm tra các phòng hỏng có vẻ hợp lý''
Tôi quay trở lại. Việc do thám này vừa thú vị vừa u sầu khi tôi sàng lọc khung ảnh tương tác kỳ lạ, những quả cầu pha lê hoạt hình và các phần trưng bày khác. Mọi người trông giống hệt con người thế kỷ 21, nếu bạn có thể gọi những anh hùng hành động siêu phàm là bình thường. Thời trang của họ thay đổi từ trang phục chuyên nghiệp được thiết kế riêng, đến quần áo thông minh nhiều màu sắc, cho đến trang phục dự tiệc điên rồ.
Có vài máy tính bảng cùng một vài dây đeo được khắc mạch điện giống như cái đeo trên cổ tôi; E-SIM cho tôi biết chúng hoạt động như thẻ dữ liệu và được sử dụng không chỉ cho dữ liệu cá nhân hay bảo mật, mà còn có thể chứa gần như bất cứ thứ gì, từ STC tới hồ sơ quản trị.
Ngoài ra còn có các phiên bản tiên tiến hơn có thể chiếu hình ảnh phía trên thẻ, tương tự như các quả cầu hologram, mặc dù dữ liệu thường được đọc thông qua tiếp xúc da với các thiết bị cấy ghép chuyên dụng, hoặc chúng có thể được giữ trên khung của máy tính bảng hoặc bảng điều khiển của máy móc.
Tôi bọc tất cả thứ này vào trong chăn để mang theo.
Vài chục căn phòng sau đó, tôi chết lặng ngay lối vào của một căn phòng được trang trí khác thường. Kể từ khi tỉnh dậy từ cõi chết, tôi đã chiến đấu với Quỷ, chạy trốn khỏi Xenos, và kinh ngạc trước công nghệ đến từ tương lai xa xăm, nhưng căn phòng này?
Căn phòng khiến tôi không thể kiềm chế cảm xúc
Căn phòng được sơn màu xanh, đầy những đám mây bông. Trên trần nhà dán đầy poster tàu vũ trụ, phương tiện giao thông, khu vườn kỳ lạ và cảnh quan thành phố. Điều thực sự thu hút sự chú ý là chú gấu bông, một con thằn lằn khổng lồ chiếm gần 1/3 chiếc giường.
Tôi đi quanh phòng, nhẹ nhàng nhặt những món đồ chơi và quần áo vương vãi trên sàn, xếp gọn gàng tất cả vào hộc lưu trữ dưới gầm giường. Xong xuôi, tôi ngồi vào chiếc bàn nhỏ, xoay xoay trong tay một khẩu súng nước màu vàng.
"Jamie," tôi thở dài. "Bố hy vọng con đã có cuộc sống hạnh phúc." Nước mắt tôi lăn dài trên má khi tôi hít mọt cái. "Sasha. Anh xin lỗi vì đã bỏ mặc em chăm bọn các con." Bàn tay tôi run rẩy khi chĩa khẩu súng nước về phía cửa, "Pew, pew, pew." Tôi khúc khích, rồi nghẹn ngào, "Gemma. Liệu con đã có bạn ở trường rồi chứ?Bố thực sự hy vọng thế."
Dựa lưng vào thành ghế, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, "Tất cả những điều kỳ thú trong vũ trụ này cũng chẳng thể bù đắp được nỗi nhớ khôn nguôi về gia đình."
Tôi không biết mình đã ngồi đó bao lâu. Một tiếng? Sáu tiếng? Dù sao cũng đủ lâu để tôi cảm thấy mệt mỏi. Gom lại những món đồ cùng khẩu súng nước đồ chơi vào túi, tôi quay trở lại phòng mình.
Bối rối không biết làm gì tiếp theo, tôi nhìn lướt qua vài cảnh báo trên HUD. Sau một hồi suy nghĩ, tôi dùng trường năng lượng tháo rời hoàn toàn một thứ giống như quan tài, khoang đông lạnh, hay gì đó tương tự, chỉ còn lại phần vỏ. Cuối cùng, tôi ném những mảnh vỡ vào trong vỏ đó.
Tôi trao đổi qua lại với E-SIM để tìm ra phương pháp hiệu quả nhất để loại bỏ những hạt nano. Sau đó, tôi kéo khóa quần xuống và tiểu lên đống phế liệu, nhưng dòng nước tiểu có màu bạc thay vì màu vàng thông thường.
Tôi khiêng võng của mình đến gần vỏ kim loại, giữ khoảng cách an toàn để E-SIM có thể cấp năng lượng và hướng dẫn các hạt nano phân tách vật liệu thành các nguyên tố tinh khiết. Khi nhìn đống phế liệu biến thành bột mịn, tôi không khỏi kinh ngạc trước việc những cỗ máy tí hon này có thể làm được điều đó mà không thiêu đốt tôi bằng lửa hạt nhân, hay tự thiêu rụi. Trường năng lượng chắc chắn phải là một trong những phát minh vĩ đại nhất của Liên bang.
Cuối cùng tôi nằm xuống đi ngủ. Lúc tỉnh dậy, bên trong vỏ kim loại chỉ còn lại một lớp bột màu xám, giống như xi măng, được nén thành những viên nhỏ tròn như đạn chì săn thỏ.
Tôi đã xem qua vài bản mod, , và sẽ có những cách hiệu quả hơn để xử lý vấn đề này khi tôi mở khóa được chúng. Nhưng nếu không muốn ăn hết tất cả các thanh đồ dinh dưỡng, cách hiệu quả nhất để có đủ vật liệu cần thiết là nuốt những viên kim loại nhỏ này.
Với chút lo lắng, tôi cầm lấy những viên kim loại. Giúp bản thần bằng ngụm nước, tôi nuốt từng viên một, cố gắng không để bị nghẹn. Chúng không có mùi vị gì đặc biệt và gần như trơn tuột, nên dễ nuốt. Tôi thở dài, hóa ra việc này cũng không tệ hay khó chịu như tôi nghĩ.
Tôi cảm thấy ngực mình hơi nóng lên và mức sử dụng năng lượng tăng lên 1% mỗi giờ khi các vật liệu được tái tổ hợp thành các hạt nano mới. Hai giờ sau, năng lượng của tôi chỉ còn 4%, nhưng đổi lại các kho dự trữ bên trong đã đầy, bao gồm cả thuốc chiến đấu. Nhặt lấy một chai nước rỗng, tôi liên tục đẩy các hạt nano ra ngoài cho đến khi chai đầy, ssau đó nạp lại năng lượng cho cơ thể.
Trong lúc cơ thể sinh học của tôi bận bịu xử lý vật liệu, tôi đục một lỗ trên nắp chai và nhét vào đó đoạn ống nhỏ bẻ cong, giống như ống hút trên các chai ở quán bar pha chế. Tôi bọc chai trong vải và tạo thành một dây đeo, tiếp đến đeo nó lên vai, giữ chặt vào ngực.
Vào thời điểm xong xuôi, năng lượng dự phòng chỉ còn lại 2%
Tôi quay trở lại căng tin, mang theo xe nâng tay. Ở đó, tôi xây dựng lại rào chắn, sử dụng trường năng lượng cùng lượng nano nhỏ để phá vỡ bàn ghế và hàn chúng lại thành một thứ gì đó chắc chắn hơn.
Chui rúc vào đây không phải là giải pháp hoàn hảo, nhưng việc để thứ gì đó bất ngờ tấn công tôi thì càng không ổn. Tôi không biết liệu có nên ở lại căng tin hẻo lánh này không, nhưng đến giờ phút này, tôi phải đưa ra lựa chọn, và đây là quyết định của tôi.
Nguồn năng lượng dự phòng giảm xuống còn 1%. Với nụ cười trên môi, tôi nạp đầy súng nước bằng những hạt nano.
"E-SIM, kích hoạt vòi Warp."
++Vòi Warp được kích hoạt thành công++.
" Cảm ơn, E-Sim"
++Chúc may may, Người Vận Hành++
Một tay cầm ống thép, một tay cầm súng nước chứa đầy hạt nano, tôi nấp phía sau chiến lũy và chờ đợi. Thân hình mập mạp, bộ phận sinh học hút năng lượng tâm linh của tôi chính là mồi nhử hoàn hảo cho lũ ác quỷ.
Tôi chờ đợi.
Và cứ thế, tôi tiếp tục chờ đợi.
Hai giờ sau, năng lượng lên đến 20%, còn tôi đang rất chán.
"E-SIM, kẻ thù của nhân loại đang ở đâu?"
++Mọi nơi.++
" Hài nhỉ. Đừng hiểu lầm, tôi mừng không phải đối mặt trực tiếp với những nỗi kinh hoàng bên ngoài vũ trụ, nhưng cả ngày hôm nay tôi đã lo lắng và lên kế hoạch cải thiện tình hình. Vốn có cơ hội dễ dàng hơn, nhưng lại bị hớt mất chỉ vì ai đó đã lấy mất tất cả bộ giáp xịn. Họ chỉ để lại cho tôi cái đồ lót cũ kỹ, quá chật không mặc vừa. Sau đó, tôi lại mất hàng giờ chế tạo xong nuốt mây viên kim nhỏ xíu, kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
++Hủy kích hoạt chế độ ẩn nấp?++
"Hahaha không. Tuyệt đối không."
++Nâng cấp mô-đun để giảm thiểu tiêu hao năng lượng trong chế độ ẩn nấp?++
"Ý kiến không tồi, nhưng sai thời điểm. Cần thời gian lẫn vật liệu để chế tạo ra mô-đun đó."
Tới khi năng lượng dự phòng đạt 50% , tôi yêu cầu E-SIM rút lại vòi thu Warp để tạm thời nghỉ ngơi. Mười tiếng sau nguồn năng lượng dự phòng đã đầy nhưng chẳng có gì xảy ra.
Với xe nâng tay tiện dụng luôn sẵn sàng, tôi ngừng hút năng lượng từ Immaterium và lục lọi đồ dự trữ thức ăn. Tuy nhiên, thứ tôi thực sự cần là chăn. Tôi lật một chiếc bàn thẳng dậy rồi phủ chăn lên mặt. Chiếc thứ hai được gấp thành gối, còn chiếc thứ ba, tôi chùm lên người, sẵn sàng cho giấc ngủ.
Sau ba mươi phút nghiên cứu dữ liệu của E-SIM, tôi dần chìm vào giấc ngủ. Báo cáo khô khan và phức tạp khiến tôi ngủ thiếp đi ngay lập tức, bất chấp những khả năng thú vị đang nhảy nhót trong tâm trí tôi như một đàn bò điên cuồng.
Sau đó, tôi tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại và cảm thấy luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Một luồng sáng hồng đáng ghê tởm hừng hực phía trên rào chắn, bám vào mọi bề mặt với mùi hoa hồng nồng nặc khó thở.
Đám ác quỷ đã tới.