Phòng nguyện trông đơn giản nhưng lại được bảo vệ nghiêm ngặt hơn cả phòng ngai vàng của hoa tiêu. Bên dưới bàn thờ treo lơ lửng, trong một hốc được khoét vào sàn nhà, là trường stasis màu tím xanh
Một đứa trẻ tóc vàng hoe nằm phía sau trường stasis, mái tóc bồng bềnh kỳ quặc chưa kịp xõa xuống đã bị đóng băng thời gian. Cậu nhóc mặc áo choàng màu xám đỏ Rey'a'Nor với dải băng xanh có khóa màu xanh ngọc biển. Trên trán đính một một vật trang trí hình thoi bằng bạch kim, được nạm viên opal (ngọc mắt mèo) đen lớn.
Tôi sử dụng mô-đun tích hợp máy móc để yêu cầu dữ liệu từ trường giam stasis. Chữ màu xanh lá cây xuất hiện trước mặt tôi.
*Quaani Saade Rey'a'Nor *
Hoa tiêu tập sự
Không phát hiện đột biến. Đánh thức?
Có/Không
Tôi kích hoạt giao thức hồi sinh và trường năng lượng biến mất. Qaani vùng vẫy, thở hổn hển, rồi ngồi dậy, mắt mở to khi thằng bé lắc đầu qua lại, sau đó bất động.
"Tech-priest? Tại sao ngài lại đánh thức cháu? Đã bao lâu rồi?” Giọng cậu bé cao vút mang tính chất ra lệnh.
" Đối với nhóc? 80 năm. Đối với Đế Chế? Ta không biết. Distant Sun đang trôi dạt, ra ngoài ánh sáng của Hoàng Đế."
" Cháu hiểu, còn gia đình cháu thì sao?” Giọng cậu bé chùng xuống.
"Đã chết, cùng với những người còn lại trên tàu. Chúng ta là những người sống sót duy nhất.”
Cậu bé rùng mình, đứng dậy. Bàn thờ lơ lửng tự động dịch sang bên. "Họ ra đi có nhanh không?"
" Chết ngay khi va chạm."
Cậu bé gật đầu, " Một cái kết nhẹ nhàng hơn so với số phận của nhiều người. Và giờ ngài cần cháu?"
"Chưa vội. Vẫn còn nhiều thời gian để nhóc tận hưởng làm một đứa trẻ."
" Ngài là Tech-priest kì lạ nhất cháu từng thấy. Giọng nói của ngài rất tự nhiên, không có bộ phận máy móc nào lộ ra ngoài cơ thể, nhưng cháu không nghi ngờ gì về danh tính của ngài qua những hình xăm của Giáo phái bên dưới da."
" Ta ngạc nhiên là cháu có thể nhận ra đấy."
Quaani nhún vai, “Ngay cả khi con mắt thứ ba của con cháu chưa hoàn chỉnh, cháu vẫn có thể nhìn xuyên thấu bộ đồ của ngài.”
"Mọi người đều trần truồng trước mắt cháu sao? Thật là một năng lực thú vị."
"Đó gọi là động lực để luyện tập. Cháu ko muốn nhìn thấy cái mông nhăn nheo của ngài mãi đâu."
Tôi bật cười, "Tốt, nếu còn đùa được thì xem ra cháu không có vấn đề gì cả. Có đói không nhóc?"
" Cháu ko phải là nhóc, cháu có tên đàng hoàng. Quaani Saade Rey'a'Nor, tech-priest."
Tôi đưa 2 bàn tay lên, vỗ nhẹ vào ngực. " Còn ta là Magos Aldrich Issengund. Cháu ko cần phải cáu kỉnh như vậy. Chúng ta là hai người cuối cùng trên tàu này, thân thiện với nhau chút đi nào."
Quaani bậm môi dậm chân đến gần, miễn cưỡng nói, " theo ý ngài."
Bàn tay to lớn của tôi chạm lấy cổ tay yếu ớt của thằng bé. Quaani cứng người lại khi cảm nhận được tôi, , rồi lắc đầu như thể không tin nổi.
" Ngài có thứ gì đó cổ xưa ẩn bên trong," Cậu bé bắt đầu nắm chặt tay tôi. "Những cỗ máy khổng lồ lấp đầy mặt đất và bầu trời,một giếng tri thức vô tận rũ bỏ lớp gỉ sét thời gian, được bôi trơn bởi ánh sáng vàng kim vô cảm."
" Ta ko phải chỉ là 1 ông chú trần truồng nhỉ." Tôi bỏ tay khỏi thằng bé.
"Không," Quaani khịt mũi. " Ngài là một con quái vật đáng sợ hơn bất cứ thứ gì con có thể trở thành."
"Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu để cả hai điều đó đều không xảy ra."
" Chỉ bằng 2 người chúng ta? Cháu không chắc còn gì để hi vọng nữa,"
Tôi xoa đầu cậu bé. " Đừng bi quan thế, Quaani. Không có chuyện gì là không thể."
Cậu bé dùng sức mạnh phi thường hất tay tôi ra, cau có. Sau đó trùng vai xuống, thở dài. " Nếu ngài đã nói vậy."
" Việc đầu tiên cần làm là đưa cháu ra khỏi đây. Ngủ với xác chết là một chuyện, nhưng cứ phải bước qua xác chết mỗi lần cần đi vệ sinh lại là một chuyện khác."
Quaani nhăn mặt, "Rời khỏi đây sao? Cháu chưa bao ra ngoài." Cậu bé chớp mắt liên hồi rồi trợn tròn. " À mà, mọi người đều đã chết hết rồi nên cháu cũng chẳng thể bị họ treo cổ được."
" Họ làm thế với người giúp họ xuyên qua Warp ?"
"Ngài đánh giá quá cao trí tuệ của những kẻ nô lệ này rồi. Chỉ cần nhìn thấy người đột biến là họ sẵn sàng thiêu chết người đó. Thế nên hoa tiêu trẻ như cháu phải ở trong tháp điều hướng hoặc khu gia đình cho đến khi đủ lớn có thể tự bảo vệ bản thân."
Tôi lắc đầu, "Thật là một cơn ác mộng."
Quaani nhún vai, "Tàu của Giáo phái Mechanicus thường tốt hơn chút. Hoa tiêu ghét nhất việc bị phân công lên những con tàu hành hương dân sự hoặc của Adeptus Ministorum."
" Giờ cháu ko phải lo lắng về vấn đề đó. Ta sẽ bố trí cho cháu 1 căn phòng liền kề ta để cháu có người trò chuyện. Ta dù bận sửa chữa con tàu nhưng vẫn sẽ dành thời gian cùng cháu ngồi ăn mỗi ngày. Tới khi tự động hóa được một số việc, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình học tại nhà. Ta cũng sẽ học về kiến thức hoa tiêu để có thể dạy lại cho cháu"
" Liệu cháu có thể giúp ngài sửa tàu không? Cháu cũng muốn về nhà?"
" Muốn sửa tàu thì phải học trước đã. Không cần phải vội vàng, Quaani. Việc sửa chữa sẽ tốn ít nhất 20 năm, hoặc thậm chí lâu hơn. Tiếp đến chúng ta phải vượt qua vùng Koronus Expanse. Sửa chữa tạm bợ hay cầu nguyện là không đủ."
Quaani quay lưng lại với tôi, "20 năm?" Cậu bé thút thít, rồi quay lại, đôi mắt hoe đỏ. " Ừm, cháu có thể sống khoảng vài trăm năm. Vẫn còn thời gian để về nhà."
Tôi vỗ nhẹ vai Quaani, " Ta sẽ đưa cháu về tới nhà, ta hứa."
Chúng tôi đến phòng của Quaani và chất đầy thùng đồ với đủ quần áo cùng vài món đồ lặt vặt bao gồm bảng dữ liệu và bức chân dung gia đình. Tôi lấy cho thằng bé 1 cái máy thở, 1 cái áo khoác dày ừ trạm kiểm soát an ninh, sau đó rời khỏi đỉnh tháp. Cuối cùng, tôi phải quay lại đỉnh tháp vào kho lương thực để lấy đồ ăn thực sự. Với nguồn năng lượng duy trì kho lương ở trạng thái tốt nhất. Tôi có thể trồng được cả một hành tinh đầy rẫy thực vật, và lần đầu tiên sau hàng chục nghìn năm, tôi nấu ăn. Dù hiện tại tôi hầu như không cần ăn uống hay ngủ, nhưng việc đó vẫn giúp tôi cảm thấy mình giống con người.
Khi tôi quay lại làm việc, Quaani luôn đi theo tôi. Cậu bé luân phiên giữa việc khám phá con tàu rộng ngang một thành phố với đọc dữ liệu trên bảng dữ liệu, nhưng luôn ở gần tôi.
Hai năm trôi qua yên bình. Kiến thức của tôi được mở rộng và Quaani cũng lớn hơn. Xác chết trên Disant Sun đã được dọn sạch, mặc dù con tàu vẫn còn lưu lại những vết tích của cuộc chiến. Tôi cũng gỡ bỏ hết các bẫy AI, mặc dù không chắc chắn bản thân đã tìm thấy tất cả.
Còn tiếp.... mai viết nốt