Sau 30p đồng hành cùng Bola, tôi quay trở lại lãnh địa của mình. Trở về phòng, tôi ôm lấy vài gói thức ăn và trèo vào bồn tắm bằng bằng hạt kim loại, yêu cầu E-SIM đưa tôi vào giấc ngủ cho đến khi vết thương được chữa lành hoàn toàn.
Mặc dù mô-đun hỗ trợ sự sống hoạt động tốt trong việc làm liền vết thương, việc sửa chữa hư hỏng mất nhiều thời gian hơn, đặc biệt là đối với các bộ phận cấy ghép phức tạp bị ảnh hưởng từ vụ nổ. Đúng vậy, chúng có thể chịu được lượng sát thương khổng lồ mà vẫn hoạt động, nhưng không có lý do gì để trì hoãn việc khôi phục mọi thứ về 100%, đặc biệt là khi thuốc giảm đau của tôi có hạn.
Tỉnh dậy, tôi cảm thấy cân bằng hơn nhiều. Những cơn run rẩy của tôi đã biến mất và tôi không còn cảm giác muốn nhìn chằm chằm vào bức tường trong khi đầu óc trống rỗng. Tôi vẫn duy trì trạng thái đó một chút, nhâm nhi 1/4 chai rượu mạnh màu vàng. Nó không phải whisky hay brandy, nhưng vẫn ngon.
Lê bước đến xưởng, tôi bắt tay vào làm việc theo yêu cầu của Bola. đồng thời tân trang lại thiết bị của mình và chế tạo một bình phun mới, gọn gàng hơn.
Vào cuối ngày thứ năm, tôi chất đầy hàng lên xe nâng rồi di chuyển đến điểm trao đổi. Ở đó, tôi lại gặp Bola, tên này dường như đã quên mất ý tưởng về những điểm giao dịch bí mật, và còn dẫn theo cả một nhóm gồm bảy gretchin. Tất cả đều bắt chước Bola trong trang phục hóa trang hỗn hợp, trông như một đám quái vật đang chuẩn bị cho lễ hội Halloween.
Rời đi, tôi nghe thấy Bola đang cử hành một buổi lễ nhỏ khi nó trao đổi chiến lợi phẩm, nói thì bắt chước theo cái nói của đám cướp biển tôi từng thấy trên tv. Buồn cười, tôi đến Distant Sun, rồi ngay lập tức phải quay lại xưởng, dành cả tuần gia cố các tính năng an toàn cho đống trang bị mới.
Chỉ còn 16 ngày nữa, nơi này sẽ cạn kiệt năng lượng và tiếp xúc trực tiếp với Warp, tôi châm ngọn đuốc plasma rồi dí nó vào thân tàu.
Tuyệt đối không có tác dụng gì. Khối lượng nhiệt của thân tàu phân tán nhiệt quá nhanh, tôi không thể cắt vào.
Kế đến, tôi thử dùng chiếc kìm năng lượng cồng kềnh.
Nó có tác dụng.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi bắt tay vào làm việc. 30p sau, tôi tháo bỏ kìm năng lượng.
++Aldrich. Tôi đã tính toán xong.++
"Ừ, ừ, tôi biết rồi."
++Chúng ta sẽ không kịp.++
"Thế còn vuốt Tyranid thì sao? Chúng có thể cắt xuyên giáp, biết đâu cũng cắt được cái này."
++ Không có dữ liệu, chỉ có những thông tin của loài người từ 30.000 năm trước. Hầu hết những gì bạn biết về chúng đều tương đương với vũ khí năng lượng. Bạn đã thử hai trường năng lượng rồi, thử thêm cái thứ ba cũng chẳng ích gì.++
" Khốn nạn, tại sao thân tàu này lại cứng đến vô lý như vậy?"
++Có nhiều lý do. Lý do liên quan đến bạn nhất là tất cả các thử nghiệm phá hoại này cho thấy con tàu đang kích hoạt gia cố lực trường.++
"Đó là cái gì thế?”
++Thiết bị gia cố liên kết giữa các nguyên tử, cần lượng năng lượng đáng kể để duy trì.++
"Vậy là nó có năng lượng, đồng nghĩa nó cũng có khả năng kích hoạt trường Geller với lá chắn hư không, hoặc thậm chí có thể có người trên tàu. Ngoài ra, điều này cũng khiến kế hoạch sử dụng con tàu này ít rủi ro hơn."
++Đó là kế hoạch duy nhất bây giờ, trừ khi bạn muốn đi bộ trong Warp++
"Tuyệt đối không. Khoang tàu ở đâu?"
++Giữa lãnh địa của Ork và Tyranid.++
Nhìn về phía máy phun nano sáng loáng mới tinh, đang dựa vào mấy cái thùng nguyên liệu, tôi thở dài. " Tôi cần súng to hơn."
++Sẽ tiết kiệm thời gian hơn nếu sửa đổi máy phun bằng cách gắn nhiều đầu nối.++
" Tôi chỉ đang đùa thôi, nhưng mà cậu nói đúng. Giúp tôi thiết kế nhé."
++Đã rõ, Aldrich.++
Kích hoạt mô-đun nghiên cứu, tôi bắt đầu điều chỉnh thiết kế của máy phun. Mỗi ý tưởng nảy ra đều được mô phỏng ngay lập tức, các chi tiết được E-SIM bổ sung, và bất cứ điều gì tôi không hiểu đều được thêm vào danh sách kiến thức khổng lồ mà E-SIM đang dạy tôi.
Trong vòng một giờ, thiết kế được hoàn thành. Một ngạnh hình chữ U được gắn vào đầu nòng súng và máy phun được trang bị thêm khung phụ, tất cả đều lấy từ kìm năng lượng. để tôi có thể sử dụng máy phun như cây đinh ba, mà không lo làm hỏng súng.
Bên dưới nòng súng, cạnh bình chứa chính, còn có bình chứa phụ. Thiết kế này cho phép tôi linh hoạt lựa chọn giữa bắn ra nano hoặc nhiên liệu.
Bốn ngày trôi qua, tôi tất bật chuẩn bị. Không biết mình có quay lại được không, nên tôi may một ba lô nhét đầy những thứ cần thiết, bao gồm cả máy tính nhận được từ Bola. Những lúc rảnh rỗi, tôi lướt qua từng phòng trong khu vực trạm của mình, sao chép mọi dữ liệu có thể tìm thấy. Thật đáng tiếc vì chưa hoàn thành máy in sinh học, nhưng Distant Sun chắc chắn có xưởng sản xuất và nhiều phòng thí nghiệm để tôi tận dụng.
Kiểm tra các phòng lần cuối cùng, tôi hỏi, "Đã bao lâu kể từ khi tôi tỉnh dậy?"
++Các giao thức hồi sinh được khởi động cách đây 4 tháng, 17 ngày sau sự cố mất điện.++
"Ah, lẽ ra tôi nên hỏi điều đó sớm hơn, vậy thì có lẽ chúng ta đã không vội vàng đến thế. Lượng dự trữ năng lượng hiện tại của tôi là bao nhiêu?"
++Lượng dự trữ năng lượng khẩn cấp là 100%. Lượng dự trữ năng lượng chính là 61,8%. Mức sử dụng hiện tại là 0,7% năng lượng khẩn cấp mỗi giờ cho bốn mô-đun đang hoạt động. Các mô-đun đang hoạt động: E-SIM/ Cơ bản 0,1%, E-SIM/ Bình thường 0,3%, Hỗ trợ sự sống 0,1%, Điều chỉnh cơ thể 0,1%, Máy quét 0,1%. Các mô-đun không hoạt động: Ma trận nghiên cứu, Máy tạo nano, Tích hợp máy móc, E-WAR/ Cơ bản, vòi thu Warp. Các dịch vụ không hoạt động: tự sửa chữa, nguồn điện từ xa, xây dựng mô-đun. Thời gian hoạt động hiện tại là hơn ba mươi ngày.++
"Đó là một sự cải thiện đáng kể so với bốn tháng trước. Cậu nghĩ thế đã đủ chưa?"
++Hiểu biết của tôi về Ork và Tyranid là không đủ để đưa ra đánh giá. Tuy nhiên, với thời gian lẫn tài nguyên hạn chế, việc chuẩn bị thêm sẽ giúp giảm đi rủi ro.++
Tôi khoác lên mình bộ giáp, đeo ba lô lên vai, thắt súng ngắn cố định vào một bên chân và túi đạn vào bên còn lại. Bốn băng đạn, mỗi loại một băng, được luồn vào thắt lưng mới của tôi. Bình phun được nhét ngang dưới ba lô. Súng phun được đeo chéo qua vai còn tôi ôm khẩu súng lớn trong tay.
Tôi đập nhẹ vào phần ngực màu đỏ tươi của mình, "Thậm chí mình còn có lớp sơn mới."
++Chúc may mắn, điều khiển viên.++
“Cảm ơn E-SIM, nhưng tôi không cần nó. Tôi có cậu."
++ Đã thừa nhận tình cảm. E-SIM sẵn sàng.++
Tôi cười, " vậy thì đi thôi."
Đi vào lãnh địa Ork không còn đáng sợ như trước, mặc dù sự quen thuộc ngày càng tăng với các chủng tộc ngoài hành tinh không làm giảm bớt sự thận trọng của tôi. Đi sâu vào khu vực của chúng khoảng 200m, những bức tượng rỉ sét thờ 2 vị thần chiến tranh của chúng Gork và Mork, xuất hiện. Mỗi lần tìm thấy một bức tượng, tôi lại lùi lại một chút và thử tuyến đường khác
Sau sáu giờ lang thang, tôi rút lui vào một căn phòng nhỏ đầy những thùng chứa bị vỡ nát. Lớp chất nhờn dính bết trên sàn. Lắc phăng tấm bạt cũ kỹ, tôi trải nó xuống đất, rồi ngồi lên, lưng dựa vào góc tường.
Khi nhớ lại bản đồ trong đầu, tôi nhăn mặt. Tôi sẽ cần phải đi qua lãnh địa của bọn Ork. Có rất nhiều lỗ thông gió mà tôi có thể thử vận may, nhưng tôi không thích gặp một con Tyranid nào bên trong, chúng cũng chẳng cho tôi bất kỳ lựa chọn nào để trốn thoát nếu bị phát hiện. Hành lang bảo trì cũng có những vấn đề tương tự.
Cân nhắc đến tình hình, tôi thấy chiến đấu với tất cả đám Ork sẽ làm cạn kiệt tất cả những gì tôi có và làm tăng khả năng tôi mất mạng. Điều đó khiến cho việc do thám nhiều hơn, hy vọng tìm được lựa chọn tốt hơn, hoặc đánh lạc hướng Ork, giữ chúng tránh xa nơi tôi muốn lẻn qua, sau đó tận dụng cơ hội với số lượng giảm đi của chúng.
Không thể kết hợp các lựa chọn sao? Đánh lạc hướng Ork, sau đó đi qua hành lang bảo trì nơi số lượng Ork ít hơn? Chắc phải vậy thôi, tôi không nghĩ ra được gì khác.
Làm sao để đánh lạc hướng lũ Ork? Không, không, tôi đang nhìn nhận vấn đề sai rồi. Tôi cần kích động Tyranid, chúng sẽ tấn công Ork, và tôi có thể làm điều đó bằng cách kích hoạt vòi thu Warp.
Nghiền ngẫm thêm một phút với bản đồ, tôi xác định được vị trí hành lang mục tiêu. Nó cách vị trí hiện tại của tôi 127 mét về phía rìa trong. Cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, tôi bắt đầu tiến về phía trước.
Đi được 1/3 quãng đường, máy quét báo hiệu có một đám gồm mười tên Ork xuất hiện. Chửi thầm, tôi vội vàng tìm kiếm căn phòng nào đó để ẩn nấp, nhưng tất cả các phòng đều chất đầy linh kiện điện tử ngổn ngang, mảnh kim loại vụn cùng máy móc hỏng.
Ah, ha! Đống này là kho báu của lũ Ork Nếu à bình thường thì tôi sẽ hí hửng moi móc xem có hốt được gì từ đống phế liệu của tụi nó không, chắc chắn là đầy rẫy đồ cổ từ thời xa lắc xa lơ.
Không còn đường nào để chạy, tôi bắt chước cái vẻ vênh váo của Bola, cố đi lại như thể bản thân thuộc về nơi này. Đáng tiếc tôi chưa có thời gian nâng cấp voidskin, nếu không tôi có thể biến bản thân thành màu xanh rồi hiên ngang bước qua đây.
Chín tên Ork mặc bộ đồ màu nâu làm từ da của squig ầm ầm đi ra từ góc. Theo sau chúng là một tên Ork to hơn, tay kìm chặt khẩu súng máy kiểu Thompson cỡ khủng và tay kia cầm thanh mã tấu khổng lồ.
Một tên gào lên và chỉ tay về phía tao khi chúng tiến đến tới chỗ tôi. Tên Ork lớn nhất đẩy hết lũ kia ra.
"Well, well, well, chúng ta có gì ở đây, ngươi chắc hẳn là Rusty Slayah!" Nó cười lớn
"Mày biết tao?" Tôi đáp với giọng điệu chán nản. " Xem ra thằng Bola lại bô bô cái miệng rồi."
"Thằng oắt con láo nháo thích đi chém gió. Nó quay lại với cái mũ ọp ẹp để chứng minh. Dĩ nhiên thằng nào tin được chứ? Mũ Beaky luôn bóng loáng cơ mà. Thế nên tụi tao cho nó vài cái bạt tai và nó bảo Rusty Slayah sẽ cho tụi tao ăn hành vì dám cười nhạo nó. Thế rồi, trơ tráo như trùm sò, mày tới đây, đi ngang nhiên qua lãnh địa của bọn tao như thể mày sở hữu nơi này, nhưng mày chỉ là đồ yếu ớt. Mày không đủ trình để đi lại ở đây đâu"
" Mày tên gì?"
"Gunz da Writah"
"Để tao đoán nhé, mày sáng tác nhạc chiến thắng bằng đạn dược trên xác kẻ thù."
" Ý kiến hay đấy, umie, tao sẽ bắt đầu với mày!"
Gunz vung lưỡi dao chém ra hiệu cho đám boyz kia lùi lại rồi chĩa súng vô tôi xong bóp cò.
E-SIM theo dõi nòng súng, chỉ cho tôi hướng chạy khi lao vào tên Ork. Sau ba phát bắn đầu tiên, nó cập nhật các thông số và điều khiển tôi chạy theo hướng nòng súng đang chĩa, chứ ko phải ngược lại. Hóa ra, khẩu súng của Gunz thực sự quá thiếu chính xác. Hắn đã nã về phía tôi tới 97 phát đạn.
Ba viên đạn ghim vào ngực tôi, một viên đập trúng đùi, và hai viên khác ghim vào tay phải. Lựu đạn nổ khiến tôi loạng choạng, nhưng không thể xuyên thủng lớp giáp. Các viên đạn làm tôi mất sức và máy quét kích hoạt tối đa, thay thế tai, mắt lấp đầy đầu tôi bằng những khung hình kim loại phác họa kẻ thù.
Một dòng thuốc kích thích tràn vào người tôi, gia tăng sự dũng cảm và tập trung. Chỉ mất sáu giây để tôi vượt qua khoảng cách 50m giữa nó và tôi. Đòn tấn công của tôi chả kém phần điên cuồng, xả sạch bình nano lên đám Ork ngay khi vào tầm ngắm.
Gunz giơ thanh mã tấu lên đỡ, chặn được phần lớn. Còn lũ Ork thì thấm đẫm những cỗ máy tí hon màu bạc.
Sử dụng mảnh ghép tích hợp máy móc, tôi kích hoạt trường năng lượng ở đầu súng phun, biến hai đầu nhọn từ kim loại bình thường thành nỗi kinh hoàng hóa hơi vật chất. Tôi đâm chúng về phía Gunz, hắn ta hất chúng sang một bên, dù chúng vẫn hớt được một miếng từ lưỡi dao của hắn.
Lũ Ork đau đớn gào thét, cố gắng quệt sạch nano trên mặt. Bọn chúng có tên còn lột cả áo khoác ra chỉ để thấy chúng tan rã. Da của chúng bắt đầu phồng rộp, khiến chúng điên cuồng sùi bọt mép. Hai tên vung những chiếc choppa, làm bị thương ba tên khác, rồi cố gắng bao vây tôi.
Giữ cho đám nanomachine hoạt động ở khoảng cách xa như vậy đang bào mòn năng lượng dự trữ của tôi, ngực thì bị nóng lên do công suất xả năng lượng quá nhanh.
Trong lúc đó, tôi đẩy Gunz lùi lại về phía đám Ork, hy vọng hắn ta sẽ bị chúng quấn lấy. Tuy nhiên, bọn Ork lại dễ dàng di chuyển xung quanh Gunz, hệt như chúng luôn biết hắn ta ở đâu, ngay cả khi tầm nhìn bị hạn chế và đầu óc quay cuồng vì đau đớn.
Bằng một cú liếc xéo đầy ngạo mạn, Gunz nạp lại súng sau lưng đám boyz, trong khi tôi bị hất ngược lại bởi những cú đánh điên cuồng của chúng.
Không muốn hứng chịu cả băng đạn ở khoảng cách gần, tôi kích hoạt thêm cơ chế khác, gửi một chùm tia lửa lên bọn Ork, xong bóp bò. Chất lỏng đặc, dễ bay hơi phun ra từ nòng súng của tôi, phóng điện lên đám đông và bao phủ Gunz. Đạn trong tay hắn nổ tung, xuyên thủng lũ Orc và kêu vang trên áo giáp của tôi.
Một viên đạn làm nứt vỡ tấm che mặt của tôi, viên khác làm nát bét bàn tay trái. Tôi lùi lại để đám nanomachine tiễn đưa lũ Ork bị thương. Xong việc, tôi bước lên dùng những mũi kim loại nhọn hoắt kèm theo trường năng lượng xiên vào đầu từng con một. Tiếp đến tôi lục lọi xác bọn chúng kiếm đc kha khá bom tự chế và cảm thấy may mắn khi đống bom này lúc nãy ko bị phát nổ.
Đỡ khẩu súng lên bằng cẳng tay, tôi loay hoay thay bình chứa khác cho súng phun, dù gặp chút khó khăn nhưng vẫn hoàn thành.
Hai phút sau, tôi đi tiếp, chạy qua các hành lang.
Thêm 40m nữa thôi, tôi sẽ khuất khỏi tầm nhìn