Chương 8: Hiểu lầm

Chương 8 hiểu lầm

Vương Nhất Bác đang trong phòng nghỉ ngơi, thì cố lan chạy lại ôm chầm y vào lòng mà khóc

Thiếu gia em thương cho người quá

Cố lên có chuyện gì sao em lại khóc nói cho ts biết đi

Hồi nãy em đi ngang qua Nguyễn Đình  em thấy Nhị Thiếu gia đang ôm chầm ly phu nhân ,vào phòng an nghỉ

Cố lan em nói gì, Nhị Thiếu gia đang ôm ái thiếp của hắn

Dạ phải

Em nói thật chứ hắn không thể nào được ,hắn đã nói sẽ bên cạnh ta suốt đời mà huhu

Thiếu gia người đừng khóc có được không  ,em sót lắm

Vương Nhất Bác đau đớn mà khụy xuống đất mà khóc 

Tiêu Chiến ngươi gạt ta ,suốt 1 tháng nay ngươi không tới thăm ta ,ta cứ nghĩ ngơi bận trăm ngàn công  việc  ,cuối cùng ta đã hiểu ,Nếu ngươi không muốn ta ở bên cạnh ngươi thì sao ngươi không nói  , chỉ cần ngươi nói, ta sẽ trực tiếp buông tay   ,cố lan ta mệt rồi em  giúp ta có được không

Vương Nhất Bác kiệt sức mà ngất đi khiến cho cố lan hốt hoảng chạy lại.

Thiếu gia người làm sao vậy ,đừng làm em sợ

Người mau tỉnh lại cho em huhu

Từ ngày cửa Tiêu Chiến bước vào nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngất xỉu liền chạy lại ẫm y lại giường mà nói

Ngươi đâu

Dạ Nhị Thiếu gia

Mau lấy nước cho ta nhanh lên

Cố lan va A hân chạy lấy nước

Tiêu Chiến  lau gương mặt y mà nói

Bác nhi em  làm sao vậy ,có phải anh  không đến thăm em ,Cho nên em không ăn uống đầy đủ phải không

Vương Nhất Bác vừa tỉnh lại thì nhìn thấy Tiêu Chiến mà tức giận

-"Ai cho anh vào đây, cút ra ngoài, mau cút ra"

Bác nhi em làm sao vậy, anh đến thăm sao em  muốn xua đuổi anh

Em  không muốn nhìn thấy mặt anh  nữa, anh  ra ngoài với ái thiếp của anh đi

Anh gạt em mọi thứ ,anh nói sẽ yêu em nhưng cuối cùng thì sao ,trong trái tim anh đâu có em huhu

Anh bên ly phu nhân còn ở bên đó 1 tháng trời 

Bác nhi em làm sao vậy, anh vào cung cùng hoàng bàn về việc chiêu minh quốc đang tấn công vào cổng thanh ,suốt 1 tháng trời anh trong cung làm sao anh  ở ben ly nhi chứ

Có thật không?"

Vương Nhất Bác khoé mắt đỏ ươn ướt uỷ khuất nhìn Tiêu Chiến , cảnh tượng trước mắt càng làm hắn  thêm đau lòng, hắn dùng ngón tay quẹt đi giọt lệ ở khoé mắt cho Vương Nhất Bác , hắn kê sát lại gần, mũi chạm mũi làm cho Vương Nhất Bác có chút đỏ

-"Là thật"

Sau đó hắn lấy tay  nhéo nhẹ cái  mũi của Vương Nhất Bác mà cưng  chiều

Em Tạm tin anh lần này  

Nhưng hồi sáng cố lan trong thấy anh ôm chầm ly phu nhân nữa mà

Hồi sáng anh vừa về tới phủ, thì gặp ly nhi ,chặn anh giữa đường và ngất xỉu, cho nên anh đưa nàng ấy vào phòng nghĩ ngơi ,rồi tới đây tìm em nè

Nhị Thiếu gia em muốn nói với anh một chuyện rằng em có thai được 2 tháng rồi

Bác nhi em nói thật anh sắp được làm cha rồi sao

Đúng vậy

Tiêu Chiến vui sướng không thể nói, hắn ôm chằm lấy y, hôn nhẹ lên má mềm mại của y

Bác nhi ta thật sự rất vui, em đã cho biết anh biết , thật cảm ơn em.

Vương Nhất Bác cười thật tươi ,rồi  nhẹ nhàng đứng dậy với sự dìu dắt của Tiêu Chiến , y suy nghĩ có thai rồi sẽ được anh ấy yêu cầu và nâng niu như trứng hihi

Không ngờ thời gian cứ thế mà trôi qua nhanh chóng, như vậy Vương Nhất Bác  mang thai đã được tám tháng rưỡi, chỉ còn đôi mươi ngày nữa thôi là một hài nhi sẽ trào đời.

Nhưng cậu cảm giác bất an cứ lo lắng trong lòng ,sợ đến ngủ không được ,sợ đến ngày sinh cậu sẽ bị làm sao ,hài nhi có bình an ra đời không nữa

Bác nhi em sao vậy

Em cũng không biết nữa , chỉ là lúc này em  đột nhiên có linh cảm không tốt cho  lắm  ,nhưng mà không sao ,mọi chuyện sẽ qua ,anh đừng lo lắng hihi

Bác nhi ngày mai ta sẽ vào cung, chỉ ở trong cung vài ngày ,em cứ nghĩ ngơi, ta về sẽ cùng em đi dạo

Vâng Nhị Thiếu gia an tâm ạ

Tiêu Chiến đã vào trong suốt một tuần khiến cho Vương Nhất Bác ngày nhớ đến hắn mà trong chờ

Thiếu gia đây là lần thứ bao nhiêu người hướng mắt ra cửa rồi. 

Ài, ta không có nhìn mà " - y cười cười, cả vành tai đều đỏ ửng lên vì ngượng. Sự mong ngóng của y   khiến cho cố lan cũng nhìn ra được, thật mất mặt.

Đang định xoay người lại, đột nhiên bóng dáng quen thuộc ấy lại xuất hiện, y như không tin vào mắt mình.

Y ngơ ngác vẫn ngồi đó, đến khi bóng dáng ấy ngày càng gần, y mới kịp phản ứng, nâng bụng cao cao đứng dậy.Y  đi về phía hắn, ôm chầm lấy thân ảnh quen thuộc. Cảm giác an toàn, ấm áp ấy lại như được hâm nóng lại. Tình cảm vẫn ở đó, y và hắn lại được bên nhau.

Nhị Thiếu gia anh về rồi anh có biết em nhớ anh lắm không hức.. hức

Tiêu Chiến nâng mặt y lên, hai hốc mắt y ửng đỏ, . Cảm giác nghẹn ngào thế nào mà nói lên được. Môi hắn đột nhiên chạm vào môi y, không có mãnh liệt không có phấn khích thường ngày. Nụ hôn như thể hiện nổi mong nhớ sự quyến luyến mà hắn luôn hướng về y

Anh cũng nhớ em nhiều lắm, cho nên anh tức tốc chạy về bên em ,

Vương Nhất Bác nở nụ cười rồi ôm chầm hắn cứ như thế cả hai ôm nhau cứ như vậy thật ,yên tĩnh thật bình

yên.

Sáng hôm sau Vương Nhất Bác thức dậy sớm rồi đi dạo rồi ăn điểm tâm xong ,ngồi nghỉ ngơi thì bụng y đột nhiên thoáng nhói đau. Nhưng chỉ thoáng qua nên y liền không để ý đến.

Thế nhưng cơn đau ấy lại lặp lại lần nữa, lần này không những kéo dài hơn một tí. Mà cơn đau nhỏ ấy khiến y nhíu mày.

Toàn thân toát mồ hôi lạnh. Y nhíu chặt mày, tay vẫn luôn không ngừng xoa bụng.

Nhìn nhìn căn phòng trống trãi. Tiêu Chiến thì vào cung cùng hoàng thượng còn cố lan thì ngoài  không lâu, bụng lại đau như vậy. Bên ngoài y chính là còn mỗi A hân

A hân em gọi đại phu đi, bụng ta đau có vẻ là sắp sinh rồi " - y tựa người vào ghế, thật điềm tĩnh mà nói

A hân vừa bước ra cửa đụng chúng Tiêu Chiến khiến cho a hân sợ hãi

Tiêu Chiến bỏ qua mọi thứ, hắn đi nhanh tới bên y.

" Sao rồi? Em Đau lắm sao? " -  Tiêu Chiến  lấy vạt áo khẽ lau trán cho y

"Em  Không đau lắm, chỉ là hơi khó chịu, em  muốn đi lại giường nhưng vừa đứng lên liền có cảm giác hài tử sắp lọt

Còn tiếp ạ