Chương 7 hỉ mạch
Vương Nhất Bác cùng cố lan đi dạo khắp Tiêu phủ mà nhìn thấy hoa anh đào đang nở rộ ,nhìn rất đẹp
Thiếu gia cả tháng nay ngày nào Nhị Thiếu gia cũng đến Vương uyên Viện , tại sao hôm qua Nhị Thiếu gia không đến? Có phải người chọc giận Nhị Thiếu gia rồi không,cố lan vừa đi vừa hỏi.
Em là người của ta hay là người của hắn ta vậy? Ta làm sao biết hắn làm sao chứ! Không biết chừng là hắn đến nơi của những ái thiếp của hắn thì làm sao ta biết ,em hỏi thừa quá
Ta cũng không quan tâm hắn ,cho nên hắn ở bên ai kệ hắn
Thì đằng xa Tiêu Chiến bước tới gần mà ôm chầm lấy y vào lòng rồi nói
Bác nhi hôm qua ta phải vào cung xử lý chính sự cùng Hoàng Thượng ,cho nên ta không về với ngươi được
Ta.. ta không có hỏi ngươi ,việc gì giải thích với ta chứ ,chứ việc ngươi có cùng ai đi ta cũng không màn
Thật sao ngươi không thích ta ,vậy ta qua ái thiếp ,cho ngươi khỏi thấy mặt ta
Phan đã ngươi muốn chọc tức ta hả ,
Ta đâu dám chọc thê tử ,mà thê tử đâu cần ta cho nên ta đi
Ngươi thích bên ái thiếp đó lắm hả hức.. ngươi là đồ khốn ta ghét ngươi huhuhu
Bác nhi ta sai rồi, ta hứa ,ta không đến đó nữa ngươi đừng khóc có được không
Tiêu Chiến liền quay qua trước mặt y mà nói
Vậy những tình cảm ta dành cho người thì sao Tiêu Chiến chẳng hiểu làm sao lại đi hỏi hắn câu hỏi này.
Ta ta...." Vương Nhất Bác ấp úng chả biết nên trả lời hắn ra sao cho thỏa đáng.
Người chẳng bao giờ ngó ngàng gì đến ta, ban đầu ta tưởng ngươi vì yêu ta thật lòng nên mới đồng ý thành thân với ta, nhưng thật sai lầm ,nếu sau này ta không còn thế gian nữa, thì lúc đó ta sẽ viết hưu thư cho ngươi để cho ngươi,bên cạnh mà ngươi yêu nhất
Vương Nhất Bác nghe hắn nói cảm giác trái tim đau nhói vô cùng, Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay của hắn vuốt nhẹ lên bàn tay ấy mà nói: Nhị Thiếu gia ta biết ngươi yêu thương ta , bảo vệ cho ta, dù ta luôn trách móc ngươi ,ngươi không hề giận ta cho nên hôm nay ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt mà, hãy tin ta
Tiêu Chiến vui mừng mà cười tươi rối.
Vương Nhất Bác nhìn hắn cười mà tim đập một nhịp thình thịch thình thịch y chợt nhận ra điều gì đó liền
Ta thấy chúng ta xưng hô đi cứ ta và ngươi sao xa cách quá, cho nên hôm nay ta muốn đổi cách xưng
Đổi như thế nào, chẳng lẽ ta gọi ngươi là phu nhân
Vương Nhất Bác nghe hắn nói xong giơ tay kí lên đầu của Nhị Thiếu gia Tiêu Chiến bún một cái bốc đau nhói, hắn đưa tay lên xoa xoa đầu mà ủy khuất: "Này, sao ngươi lại cóc đầu ta chứ đau quá
Cố lan đứng nãy giờ mà không biết Nhị Thiếu gia luôn tàn bạo mặt lanh băng, mà hôm nay lại ngoan ngoãn đến là kì
Ta là một nam nhi chân chính, nghĩ sao lại xưng ta là Nhị Thiếu phu nhân như bọn ái thiếp yếu đuối mỏng manh kia, ta không đá chết người là may cho ngươi rồi ngươi còn nói
"Không ngờ ngươi ngang bướng hung dữ như vậy ,
Ngươi nói ai hung dữ ngang bướng
Ta không có ngươi bớt giận ,ta sai rồi
Vậy bây giờ ngươi muốn xưng sao
Tiêu Chiến lấy tay xoa cục u trên đầu mình mà nói
Quê của ta rất bình đẳng không giống bên ngươi ,chỗ của ta thường xưng anh em đấy."
Vậy xưng anh em
Đúng vậy
Tất nhiên tasẽ là anh còn ngươi sẽ là em.
Vậy cho ta hỏi ai trên ai dưới
Thì.. Thì ..ngươi ở trên ta ở dưới sao ngươi hỏi kì vậy
Tiêu Chiến liền nói Ngươi đang có âm mưu gì chăng
Vương Nhất Bác chẳng thể nói được gì, lỡ hắn biết ,ta sẽ bị hắn thượng đến khi nào nữa . Y liền lên tiếng.
"Ha ha ta nào dám đâu , ta chỉ giỡn với ngươi một xíu thôi...ha haha.
Thời gian trôi qua Vương Nhất Bác ở Tiêu Nhị phủ gần 3 tháng
VƯƠNG TIÊU PHỦ
Vương Nhất Bác không hiểu gần đây cơ thể mệt mỏi lại chán ăn, ngủ ngày rất nhiều. Đặc biệt hơn nữa là khi y ngửi được mùi tanh phát ra xung quanh ,thì cơn buồn nôn ào ạc kéo đến khiến cho y không có sức chỉ biết ngồi trên giường ,y liền đứng dậy thì cơn chống mặt ập đến khiến cho y đứng không vững mà ngất xỉu
Cố lan đang bước vào thì nhìn thấy yđang nằm dưới đất, chạy lại đở y dậy
,mà lo lắng
Thiếu gia người làm sao vậy có cần em gọi đại phu xem mạch cho người không
Ta không sao ,em đừng lo lắng ,chắc tại trời chuyển gió cho nên có thể của ta hơi mệt chút ,cho nên em không được nói cho Nhị Thiếu gia biết
Nhưng tại sao người không cho Nhị Thiếu gia biết, để Nhị Thiếu gia còn chăm sóc cho người
Em đừng nói nữa ,ta...ta ....
Cố lan hốt hoảng chạy ra ngoài tìm đại phu xem mạch cho Vương Nhất Bác
Khi đại phu đến liền nhanh chóng vào bắt mạch cho Vương Nhất Bác ,Tay đại phu cứ chỉnh đến chỉnh lui, gương mặt của ông cũng hiện ra sự bất ngờ, ông vừa cảm nhận được điều gì đó liền vui mà thốt lên rằng:Thật không thể tin được, ta làm nghề đại phu này cũng hơn 5 mươi mấy năm, nhưng đây là trường hợp đầu tiên ta thấy.
Vương Nhất Bác và cố lan mặt nhìn nhau, thật không hiểu lời đại phu muốn nói đến là gì, Vương Nhất Bác liền hỏi ông:
Ý của ngươi là sao
Nhị Thiếu phu nhân người đã mang thai nhi được 2 tháng, Lời đại phu vừa dứt, Vương Nhất Bác hoang mang hơn, y không thể tin nổi bản thân đang mang thai, rồi ta đẻ bằng đường gì Cho con uống sữa bằng cái gì
Những câu hỏi này cứ ập vào đại não của y
Đại phu nói tiếp:
Đây là trường hợp vô cùng ki diệu mà ta đã gặp, cảm ơn trời đất vì đã cho ta còn sống để có thể chứng kiến chuyện hủ vị này."
Lúc này Vương Nhất Bác , lấy bình tĩnh rồi lên tiếng nói
Đại phu người có nhầm lẫn chổ nào không, ta là làm sao mang thai được
Nhị Thiếu phu nhân ta đã bắt mạch rất nhiều lần và kết quả chỉ có một, ta nghĩ đây ơn trên ban cho người và Nhị Thiếu gia ,Nhị Thiếu phu nhân ta có việc nên xin cáo lui."
Nói rồi, ông đại phu thông thả bước đi rời khỏi Vương Uyên Viện
Cố lan mừng rỡ mà nói, thiếu gia chúc mừng người ,em vui lắm sao này có tiểu công tử ở bên Thiếu gia rồi
Còn tiếp