Chương 11: Nhân Duyên Xuyên Không

Nhân Duyên xuyên không

Chương cuối hanh phúc

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang yên giấc thì ngoài cửa có 2 tiếng nói lớn nhỏ la um sùm

Tiêu Chiến anh có dậy không hả ,2 người có con mà không giữ bắt tôi giữ là sao

Vương Nhất Bác vừa mở mắt thì nhìn xung quanh mà bất ngờ, không nói lên lời ,chỉ biết khóc ,thì nhìn người con trai đang nằm bên cậu ,khiến cho cậu tức giận đạp cho anh ta rớt xa đất, mà kêu đau

Bác Nhi em giết chết chồng em hả ,

Anh nói vì ,ai là chồng chứ

Em quên hả chúng ta kết hôn 5 năm rồi đó em hiểu chưa

Mình không hiểu gì cả, tại sao mình nhớ là mình xuyên không về thời cổ đại mà, sao khi mình chết lại trở về chứ

Còn Nhị Thiếu gia anh đang ở đâu

Bác Nhi em làm sao vậy

Anh đừng đụng vào người tôi ,tôi nói cho anh biết ,anh không phải là anh ấy anh hiểu chưa, dù anh có gương mặt giống anh ấy nhưng trong trái tim tôi vẫn yêu anh ấy

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác mà nở nụ cười rồi nói

Bác Nhi anh chính là Nhị Thiếu gia cũng là phu quân của em mà ,sao em lại nói thế

Anh nói cái gì, anh chính là Nhị Thiếu gia của tôi, anh đừng gạt tôi, tôi không tin đâu

Bác Nhi em ngồi xuống đi để anh kể lại cho em nghe

Được anh kể đi

Khi anh vừa tỉnh dậy thì giật mình tỉnh giấc , anh ngồi dậy , đưa tay lên lâu mồ hôi ướt đẫm trên trán ,mà nhìn xung quanh không biết nơi này là nơi nào cả ,thì anh nhìn thấy em nằm bên cạnh anh ,anh bước xuống giường rồi xuống nhà ,thì anh thấy rất nhiều người ,họ cứ nhìn anh mà vui mừng, họ nói đủ thứ anh cũng không biết gì, chỉ biết giả mất trí nhớ, để tập thích nghi ở nơi này cùng em ,khi anh biết em đã sinh cho anh một thằng bé trai kháu khỉnh rất siêu quậy lại là ông cụ non suốt ngày cứ ríu rít bên anh

Còn em thì sinh con xong thì hôn mê suốt 5 năm cho đến hôm nay em mới tỉnh lại

Vương Nhất Bác vừa nghe xong liền ôm chầm Tiêu Chiến vào lòng mà nói

Tiêu Chiến em nhớ anh lắm huhu

Thôi được rồi em đừng khóc nữa có anh rồi anh sẽ không bao giờ xa em nữa

Tiêu điềm điềm liền và cố lan đạp cánh cửa rớt xuống mà nghe tiếng

rầm rầm *

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liền giật mình Thì ngoài cửa Tiêu điềm điềm nhìn thấy Vương Nhất Bác mà ôm chầm khóc

Papi cô lan ăn hiếp con , còn nói con là ông cụ non nữa huhu

Cố lan nhìn thằng bé mà tức xì khói mà nói

Tiêu điềm điềm

Con nói cái gì hả ,Cô ăn hiếp con hồi nào mà con nói thế

Nhưng hồi nãy cô nói con không được cho baba biết ,nhưng con chỉ lỡ miệng thôi mà, vậy mà cô còn ký vào đầu con nữa huhu

Tiêu điềm điềm con được lắm cô không đôi co với con nữa

Anh chị 2 em giao thằng bé cho 2 người ,em phải ra ngoài đi chơi với bạn

Tiêu Chiến liền nói

Cố lan em không giữ điềm điềm phải không, vậy anh giảm bớt tiền sinh hoạt của em một chút thì sao ta

Anh 2 anh muốn gì hả

Tiêu Chiến liền nói nhỏ với Tiêu Cố lan cái gì đó mà cô nghe xong liền nắm tay Tiêu điềm điềm ra khỏi phòng mà nói,

Anh chị 2 cứ vui vẻ nha em và điềm điềm đi chơi đây

Papi baba con đi đây 2 người cứ tiếp tục đi ạ hihi

Cô út hồi nãy baba nói gì với cô vậy

Baba của con muốn có em bé, cho nên bắt con đem con đđi chơi ,vậy con có chịu theo cô hôn

Ok con chịu... đi thôi cô út lẹ lên

Được rồi đợi cô với

Tiêu Chiến ôm chầm Vương Nhất Bác vào lòng mà thủ thỉ

Bác Nhi ..anh muốn ăn

Nhưng...."

Không để cậu nói thêm , anh liền nhanh chóng đưa tay cởi hết quần áo của cậu với anh ra . Cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng mềm mại kia . Mùi vị quen thuộc trước kia nhanh chóng tràn vào khoang miệng cậu . Vương Nhất Bác bây giờ cả người đỏ bừng , nóng ran . Tiêu Chiến hôn cậu rất mãnh liệt , anh say sưa cắn mút đôi môi cậu đến khi nó sưng lên ,

Dưỡng khí đều bị anh chiếm hết . Nước bọt không nuốt kịp , chảy dài xuống cổ Vương Nhất Bác . Anh rời khỏi đôi môi cậu , di chuyển xuống cổ liếm sạch nước bọt bị chảy xuống , Tiêu Chiến đưa răng cắn lên cổ Vương Nhất Bác rồi liếm nhẹ lên .

Hai đầu vú cũng bị anh cắn đến sưng đỏ , hiện đang được anh dùng tay xoa nắn nhẹ nhàng . Khoái cảm ập đến , cậu ngửa cổ lên rên rỉ .

Aa...Tiêu ....Chiến ...ưm

Anh di chuyển môi mình ngao du khắp người Vương Nhất Bác . Mỗi nơi đều để lại một dấu vết tím đỏ đánh dấu chủ quyền . Cậu thở dốc theo từng hành động của anh . Cử chỉ dịu dàng của anh luôn làm cậu rất thích . Trước kia cũng vậy , bây giờ cũng vậy .

Tiêu Chiến rời tay xuống vuốt ve miệng huyệt rồi di chuyển một ngón tay đi vào. Nơi nhạy cảm bị chạm đến , cậu bỗng giật bắn người , nhưng vì anh rất nhẹ nhàng nên cậu cũng dần dần thích nghi . Một ngón , hai ngón rồi đến ba ngón Vương Nhất Bác dần quen với việc hậu nguyệt động có vật thâm nhập , anh cũng di chuyển ngón tay nhanh hơn .

Tiêu Chiến rút ngón tay ra , anh đưa côn thịt đã cương đến mấy vòng đến trước hậu nguyệt . Anh cúi người hôn lên môi cậu bên dưới từ từ đưa côn thịt tiến sâu vào hậu nguyệt ướt át . Khi đã tiến vào hết , anh bắt đầu luân động nhẹ nhàng để hậu nguyệt quen dần với kích thước thô to kia của anh

Aa...Tiêu Chiến ...nhanh ...nhanh lên ...ưm ...a "

Vương Nhất Bác đã nói thế thì anh cũng không anh giả vờ không nghe mà chuyển động kịch liệt bên trong cậu . Côn thịt của anh di chuyển mạnh bạo nghiền nát điểm mẫn cảm bên trong Vương Nhất Bác . Anh đưa môi cắn lên hạt đậu nhỏ kia

Anh yêu em , Bác Nhi .."

" Aa...em ...aa...cũng yêu anh .Tiêu Chiến của em ..aa..ha ..."ưm... ưm

Tiêu Chiến di chuyển côn thịt càng ngày càng nhanh . Hai bên mông Vương Nhất Bác bị 2 quả trứng va đập mạnh đến mức đỏ ửng một mảng . Nơi tư mật của hai người tiết ra rất nhiều nước ,Sắp đến cao trào , Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác , bắt đầu rút .ra

" Aaa...nhẹ ...nhẹ thôi ....aaa ~ "

Vương Nhất Bác vừa thở mà nằm xuống thì Tiêu Chiến ôm chầm vào lòng mà nói nhỏ

Bác Nhi anh yêu em

Tiêu Chiến ẫm Vương Nhất Bác vào trong nhà tắm rồi thay ga giường để cậu nằm xuống mà ôm chầm cậu mà chìm vào giấc ngủ

Kiếp này hay kiếp sau thì Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn tìm thấy nhau cùng nhau xây dựng ngôi nhà nhỏ thân yêu của mình và sống bên nhau cho tới đầu bạc .

" ,

Hết truyện

Hết truyện

    hết truyện

hạnh phúc nhé Bác Chiến