Chương 67: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Lúc này đã là giữa mùa thu, vụ thu hoạch đã kết thúc, đang vào thời kỳ nông nhàn, trong ruộng không có nhiều việc lắm, làm xong là lại tụm năm tụm năm tụm ba cùng nhau nhàn nhã buôn chuyện, bận rộn hết cả hai mùa xuân hạ cùng với đầu thu, bây giờ nông thôn đang vào những ngày nhàn nhã nhất trong năm.

Trong nhà có lương thực, trong ruộng không có việc, thời tiết không lạnh cũng không nóng, cuộc sống phải nói là rất thoải mái.

Nhưng cũng có những người không thể thoải mái được.

Những người thu hoạch trong ruộng không tốt hoặc là thuê ruộng của người khác canh tác, bởi vì lương thực tích trữ không đủ ăn, thời gian nông nhàn cẫn phải ra ngoài làm việc. Với điều kiện hiện giờ của Vệ gia, không cần để nam nhân đi ra ngoài chịu khổ như vậy, nhưng trong lòng Trần thị ngứa ngáy, nàng ta đã nhắc qua với Vệ Đại Lang, Vệ Đại Lang không đồng ý. Không phải sợ chịu khổ, mà là hắn sợ khi mình đi ra ngoài làm công ngắn hạn, vợ mình lại ở nhà gây chuyện, hơn nữa, Trần thị còn mang thai, trong nha không thể không có người.

Sau khi Vệ Đại Lang phát tác, nhà cách vách trở nên yên tĩnh hơn hẳn.

Tháng chín, Khương Mật ăn trứng uống canh mỗi ngày, an tâm ở nhà dưỡng thai Sau khi thức ăn được cải thiện, khí sắc của nàng nhìn qua tốt hơn rất nhiều, thân hình vẫn mảnh khảnh, nhưng sắc mặt luôn hồng hào, ngay cả tóc cũng đen bóng, nhìn không còn tái nhợt yếu đuối như năm ngoái nữa.

Người trong thôn nhìn nàng như vậy đều rất hiếu kỳ, không phải bình thường hay bảo Ngô bà tử là người cay nghiệt khó khăn, sao có thể nuôi con dâu tinh tế như vậy?

Có người thừa dịp lúc giặt quần áo hỏi bà làm thế nào sắp xếp cuộc sống cho Khương thị?

"Còn cần làm gì nữa? Chỉ có ăn ngon ngủ ngon là được rồi? ”

Ngồi bên cạnh bà là nương Xuyên Tử, đang cầm gậy đập quần áo, vừa nghe lời này, bà dừng động tác nhìn Ngô thị, cười nói: "Nhà ai có thể khắc nghiệt bà bầu? Lúc vợ Xuyên Tử nhà chúng ta mang thai, ta cũng cung phụng nàng ăn ngon uống ngon, khí sắc cũng không được tốt như người nhà bà. ”

Ngô thị hỏi nương Xuyên Tử ăn uống ngon là ăn như thế nào? Bà liền nói cả nhà đều ăn cơm khoai lang, chỉ có nàng ăn cơm trắng, được ăn no, thỉnh thoảng còn có thêm một quả trứng.

"Có vậy mà bà còn lấy ra khoe khoang? Bà có biết con dâu ta ăn gì không? ”

"Ăn gì?"

“ Trứng nước đường.”

Ngô thị nói to, lại bổ sung: "Mỗi buổi sáng một bát, hai quả trứng, thêm đậu đỏ, đậu đen, vừng, đậu phộng... Sau khi tam tức phụ mang thai ta đã đặc biệt chạy lên trấn, hỏi đại phu Thọ An Đường phụ nữ mang thai ăn cái gì thì tốt, hắn bảo ăn nhiều đậu, ta liền đi cửa hàng lương thực mua, mỗi ngày nấu cho nàng một chén, một chén trứng nước đường ăn vào so với cái gì cũng bổ hơn, với cả cứ cách một khoảng thời gian lại hầm một nồi canh xương ống hoặc gà, khí sắc nàng sao có thể không tốt? ”

Ở nông thôn, mang thai không chú ý nhiều đến như vậy, nếu là nhà thiếu lao động bụng to cũng xuống ruộng làm như thường, chưa từng nghe nói nhà nào cho ăn những thứ này.

"Cái này, chi phí nhiều bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, Tam Lang biết kiếm tiền, đồ Khương thị chi tiêu là nó bỏ ra, ta không quan tâm." Ngô thị cũng cầm một cái gậy đập đập, nói chuẩn bị mua chút bông mới, làm cho con dâu hai cái áo bông rộng một chút. Bây giờ mới hai ba tháng còn chưa nhìn rõ bụng, đến khi trời vào đông cũng là lúc bụng to lên, lúc đó quần cũ mặc không vừa nữa, phải may quần áo mới.

Nương Xuyên Tử chỉ ngồi nghe thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, đây đâu phải là hầu hạ phụ nữ mang thai? Đây là đang hầu hạ lão tổ tông mới đúng.

Bà cười gượng một tiếng: "Bà không sợ con dâu sinh ra một khuê nữ à? ”

Ngô thị nhướng mày, trả lời: " Ta chả quan tâm nàng sinh cái gì, cứ là con cái của Tam Lang ta đều thích. ”

"Vậy cũng phải sinh nhi tử mới có thể nối dõi tông đường..."

Ngô thị bĩu môi một cái: " Cũng không phải chỉ sinh mỗi một đứa con. ”

"Nói là nói thế, nàng ăn ngon mặc ấm như vậy, nếu thật sự sinh ra một nha đầu ngươi không đau lòng sao? Mỗi ngày hai quả trứng, còn phối hợp nhiều thứ như vậy, ta sinh bốn đứa con mà chưa từng được hưởng loại phúc này. ”

Ngô thị nở nụ cười: " Bằng không sao lại nói mệnh Khương thị tốt? Lúc trước vận số con trai ta có chút không thuận, những cô nương trong thôn này ai nấy đều chướng mắt hắn, Khương thị nguyện ý gả, gả tới đây liền làm tú tài nương tử, đây là mệnh! Trong mệnh ghi rõ nàng nên được hưởng phúc! ”

Thấy Ngô thị đắc ý như vậy, trong lòng nương Xuyên Tử có chút khó chịu, bà không nói gì nữa, đem quần áo giặt sạch vừa bưng về đến nhà chuẩn bị phơi liền thấy nhi tử đang ngồi xổm bên ngoài nói chuyện phiếm với người khác. Nương Xuyên Tử phát tác, tóm lấy hắn mắng cho một trận, nói ngươi có thời gian nhàn rỗi tán chuyện sao không đi tìm chút việc mà làm? Nhà người khác đều là con trai kiếm tiền đưa về, nhìn lại nhà chúng ta, nếu dựa vào ngươi thì có mà đi uống gió Tây Bắc. Làm việc như ngươi thì có thể nuôi sống ai được chứ.

Xuyên Tử đang ngồi xổm trên mặt đất vừa nói chuyện phiếm vừa móc chân, đột nhiên bị mắng một trận, vẻ mặt hắn bối rối.

"Ai lại chọc giân nương thế?"

" Chỉ đi ra ngoài giặt quần áo sao lại giặt ra một bụng hỏa khí lớn như vậy? Ai đã nói gì với nương? ”

Nương Xuyên Tử: ...

Còn không phải là nương Vệ Thành Ngô bà tử!

Trước đó cả thôn chê cười bà, hiện tại bà rất đắc ý, đi ra giặt quần áo còn đặc biệt xắn tay áo lên, lộ ra vòng bạc trên cổ tay phải, sợ người khác mù mắt không nhìn thấy.

Nhìn nương tử Vệ Thành còn muốn chửi mẹ nó.

Người ta ăn trứng nước đường, nhà mình ăn cơm khoai lang... So sánh như vậy, cuộc sống thật không biết nói gì.