Chương 41: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vùng Hậu Sơn thôn này mùa hè thường có mưa to, trước đó vẫn còn nắng to đột nhiên mây đen dày đặc sấm chớp ầm ầm kéo đến cũng không phải chưa từng thấy qua, năm xưa sấm sét còn đánh vào nhà tranh làm cháy nhà, Vệ phụ tận mắt thấy, cũng bởi vì ấn tượng quá sâu, sau đó có nghèo đến mấy cũng phải tiết kiệm đủ tiền xây nhà ngói.

Nghe qua miêu tả của tam tức phụ, Vệ phụ đang cân nhắc xem ngày mưa bão có thể gây ra tai ương gì? Động tĩnh lại lớn như vậy? Lớn đến nỗi giống như trời sập?

Nhà bị sét đánh?

Nghĩ lại thì không giống lắm, tam tức phụ nói khi đó mưa đã nhỏ đi, sấm sét đã sớm ngừng.

"Cha nó nói có phải là sụp núi hay không? hơn một tháng nay, nếu không phải chúng ta chăm chỉ bổ sung nước thì đất ruộng cũng khô đến nứt nẻ, trên núi làm gì có ai tự nhiên gánh nước đi tưới, nếu nứt một khoảng to chỉ cần mưa lớn một trận là có thể lở đất ngay? ”

Nói thì cũng biết là vậy "Nếu thật sự là sụp đổ núi, có liên quan gì đến nhà chúng ta? Chúng ta cũng không sống ở chân núi. ”

Ngô thị ngẫm lại cũng đúng, tam tức phụ nói nàng mỗi lần mơ đều là chuyện không may liên quan đến mình, nếu sụp đổ núi ông trời sẽ không có khả năng thông báo cho nàng. Thôn này tuy rằng gọi là Hậu Sơn thôn, nhưng Vệ gia vẫn còn cách chân núi có một khoảng, mặc kệ núi có đổ thế nào thế nào cũng không liên quan được.

"Ta đang suy nghĩ có phải động đất hay không?" Nếu thật sự nghe thấy một tiếng nổ lớn giống như trời sập thì lời này lại hợp lý.

Lời nói là Vệ phụ nói, Ngô thị nghe mà run rẩy.

Lúc trước bà cũng nghĩ đến khả năng này, không dám nói ra, nếu là động đất thì xảy ra chuyện lớn rồi.

Mặc dù nói người dân ở nông thôn dễ dàng chạy ra ngoài, nghe thấy động tĩnh mới chạy cũng vẫn kịp, ra đến sân là đã an toàn. Nhưng còn đồng ruộng thì sao? Cây trồng trong đất, bao gồm cả nhà cửa, sao có thể còn vẹn toàn? Bình thường gặp thiên tai triều đình sẽ cứu trợ, cho dù như vậy chẳng thấm vào đâu, triều đình có thể trợ cấp cho mỗi hộ ba năm lượng bạc đã là nhiều, nhưng phòng ốc nhà cửa nếu thật sự sụp đổ, không bỏ ra vài chục lượng thì không xây lại được.

“...... Vậy làm thế nào bây giờ? Nếu động đất thật, cho dù chúng ta biết trước thì cũng đâu làm được gì? ”

" Vò mỡ lợn, bình dưa chua, trứng gà, còn có bát đũa các thứ, chuyển đến gần cửa, đến lúc đó có động tĩnh gì tôi lập tức di chuyển ra ngoài. Nếu thật sự động đất, đến lúc đó bà phụ trách đuổi heo để vợ Tam Lang lo đám gà. ”

"Còn những thứ khác thì sao? Chăn đệm, xiêm y,.... ”

"Những thứ kia chịu được áp lực, bị chôn thì đào ra, vẫn dùng lại được."

"Không thể dọn ra ngoài trước sao?" Những thứ đang dùng tốt bị chôn vùi vẫn cảm thấy đau lòng.

Ngô thị khổ sở, Vệ phụ khuyên bà, nói còn không nhất định là động đất, cho dù thật sự, đến lúc đó bên ngoài mưa to còn có thể đem đồ đạc đi đâu được? Dù sao cũng đã có sự chuẩn bị trước, đến lúc đó có thể đem heo gà đuổi ra ngoài, cũng bảo vệ được những đồ dễ vỡ kia đã phải cảm ơn trời phật phù hộ rồi, không nên tham lam.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự là loại thiên tai này, nhà nào cũng xui xẻo, nếu bọn họ đem toàn bộ đồ đạc ra ngoài trước, về sau không dễ giải thích.

Chuyện Mật Nương nằm mơ tuyệt đối không thể để cho người khác biết, biết chỉ thêm phiền toái, không có chỗ nào tốt.

“ Có muốn nhắc nhở Đại Lang cùng Nhị Lang không?

" Bà cứ nói hai ngày nay mí mắt giật liên tục, để cho bọn nó cẩn thận một chút, đừng nói quá nhiều."

......

Sau đó Ngô thị mang sọt ra cửa, vừa lúc bắt gặp hai đứa con trai đứng nói chuyện với nhau, than vãn về cái thời tiết quỷ quái này. Ngô thị dừng lại cùng bọn họ tán gẫu vài câu, nhắc tới hai ngày nay mí mắt bà giật giật lợi hại, trong lòng không yên tâm.

Vệ Đại Lang hỏi bà giật mí mắt bên nào?

" Cả hai bên."

Đó không phải là vừa mất tiền vừa gặp họa hay sao?

"Huynh đệ các ngươi mấy ngày gần đây chú ý một chút, đừng đụng chạm vào đâu, đều là người đã làm cha đừng để ta lo lắng."

Vệ gia huynh đệ vội vàng đáp lại, hỏi: "Tam Lang có phải sắp trở về hay không? Hai người chúng con có chút va chạm cũng không có gì đáng nói, chỉ sợ Tam Lang trên đường trở về xảy ra chuyện. ”

Ngô thị hung hăng lườm Vệ Đại Lang một cái: "Ngươi làm đại ca cũng hay nhỉ, đừng có nói gở? ”

Vệ Đại Lang cảm thấy mình lỡ lời, giơ tay lên đánh vào miệng một cái: " Con nói năng bậy bạ, Tam Lang phúc khí lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì, nương đừng lo lắng. ...... Nương con còn có việc ngoài ruộng, đi trước. ”

Vệ Đại Lang đi trước một bước, Vệ Nhị Lang đuổi theo phía sau, hai huynh đệ đều đi xa nhưng sắc mặt Ngô thị cũng không tốt lên được.

Mối quan tâm lớn nhất của bà chính là điều này.

Trong nhà nhiều người, gặp chuyện còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, chỉ sợ Tam Lang trên đường trở về xảy ra chuyện gì, tâm địa của chàng thiện lương, người khác xảy ra chuyện chàng có thể giúp chắc chắn sẽ giúp... Tính tình này, người làm nương sao có thể không lo lắng đây?