Chương 40: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ phụ không xen vào trong cuộc đối thoại giữa mẹ chồng nàng dâu, chờ các nàng nói xong mới nói: "Năm nay cũng lạ, tính ra đã một tháng không mưa, cứ như vậy chỉ sợ hoa màu không tốt. ”

Nhà nông là như vậy, phải dựa vào ông trời, hạn hán hay lũ lụt đều tổn thất thu hoạch. Liên tục một tháng trời nắng khiến địa phương đã có vài người hoảng sợ, trong thành chỉ là sợ nóng, ở nông thôn còn sợ cứ tiếp tục như vậy hoa màu sẽ chết khô, cũng sợ không có nước uống.

"Nghe nói giá lương thực trên trấn tăng, cảm thấy năm nay thu hoạch chỉ sợ không tốt, nhiều nhà chuẩn bị thừa dịp giá lương thực còn chưa tăng lên nhiều lắm nên mua về dự trữ."

Ngô thị nghe nói như vậy, đặt bát xuống, hỏi: "Nhà ta mua có không?" ”

"Chờ một chút xem, cho dù thu hoạch thật sự không tốt cũng sẽ không mất trắng, hơn nữa Tam Lang mỗi tháng còn có thể lĩnh sáu đấu gạo, cho dù tình huống không tốt, chúng ta có lẽ ăn không đủ no nhưng cũng không chết đói được."

“ Có nên nhắc nhở Đại Lang, Nhị Lang hay không?”

Vệ phụ còn cân nhắc, Khương Mật chen vào một câu: "Con đoán là sẽ không xảy ra chuyện nghiêm trọng gì đâu, cha mẹ không cần gấp gáp. ”

Bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Khương Mật liền giải thích một chút, nói năm nay nếu thật sự là đại hạn, chắc sẽ có báo mộng.

" Việc này cũng có thể mơ thấy?"

"Chỉ cần là chuyện có thể tổn hại đến con, đều có thể." Cái này rất rõ ràng, nếu năm nay thật sự đại hạn mất mùa, vậy thì nàng sẽ ăn không đủ no sẽ đói bụng, chuyện này trực tiếp liên quan đến nàng, ông trời sẽ nhắc nhở. Liên tục một tháng đều là trời nắng lớn, nàng cũng không mơ thấy bất cứ chuyện gì không tốt, vậy phỏng chừng sau đó sẽ có mưa, không cần gấp gáp.

Vệ phụ cùng Ngô thị đều rất tin tưởng lời nàng nói, bản lĩnh này của nàng lúc trước đã được chứng minh, "Vậy thì chờ một chút, trời không mưa ta chăm chỉ hơn một chút, tưới nước nhiều hơn. ”

"Cũng chỉ có thể như vậy."

......

Lại qua mấy ngày, cho dù là liều thuốc an thần mạnh nhất cũng mất tác dụng, Vệ phụ nhìn hoa màu trong ruộng, trong lòng sốt ruột, ngoài miệng cũng nổi bong bóng nhiệt.

Trong thôn không ít người cũng sốt ruột giống như ông, nghe nói giá lương thực trên trấn lại tăng một chút, càng ngày càng có nhiều người đứng ngồi không yên.

Đúng lúc này, Khương Mật nằm mơ.

Trong mộng không phải là cảnh nắng to, mà là cảnh sấm chớp cùng với mưa to, khi mưa giảm xuống, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn. Đồng thời lúc đó Khương Mật từ trong mộng bừng tỉnh

Nàng ngồi bên mép giường thở hổn hển, tâm trạng hốt hoảng đầu choáng váng, Khương Mật ngồi ở mép giường mặc xiêm y, thắp đèn dầu mở cửa đi ra khỏi tây phòng. Nàng không biết lúc này là canh mấy, chỉ biết gà còn chưa gáy, bên ngoài tối đen như mực. Khương Mật không chờ được đến khi trời sáng, nàng từ tây phòng đi ra, đi tới trước cửa đông phòng, gõ cửa.

Chợt nghe thấy Ngô thị đáp một tiếng: "Hơn nửa đêm không ngủ con gõ cửa làm gì? ”

"Nương trong lòng con hoảng hốt."

"Hoảng hốt thì uống một chén nước đường."

" Con nằm mơ."

Ngô thị bị đánh thức, vốn mơ mơ màng màng, nghe nói như vậy, bà tỉnh hẳn, thẳng tắp ngồi dậy. Khương Mật ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, cửa phòng nhanh chóng mở ra: " Con nói con gặp ác mộng? ”

Khương Mật gật đầu.

"Mơ thấy gì?"

"Trong mộng trời sấm chớp đùng đùng, giống như bầu trời bị thủng một lỗ lớn, mưa rất to, giọt mưa đập vào người còn cảm thấy đau đớn."

"Còn gì nữa? tiếp tục ..."

" Con còn nghe được một tiếng nổ lớn, sau đó liền tỉnh."

Ngô thị xuống giường trước, sau đó Vệ phụ cũng đứng lên, mặc xiêm y đi ra liền nghe thấy tam tức phụ nói nàng nghe được một tiếng nổ lớn. Hỏi là cái gì, Khương Mật lắc đầu nói không biết, " Con nhát gan, nghe được thanh âm liền bừng tỉnh, không thấy được chuyện sau đó. ”

" Con về ngủ tiếp xem, xem có thể tiếp tục mơ không?"

Ngô thị đưa ra chủ ý, Khương Mật trở về phòng thử, nàng nằm xuống nhưng căn bản không ngủ được, miên man suy nghĩ nửa ngày, khó khăn lắm mới ngủ tiếp được, ngủ đến khi gà gáy cũng không có giấc mộng gì nữa.

"Trách con,nếu có thể nhìn thấy nhiều một chút, cũng không đến mức ngồi đây đoán mò..." Điểm tâm là Ngô thị làm, bụng Khương Mật trống rỗng, lại không có khẩu vị gì, trong lòng nàng nghĩ đến giấc mơ đêm qua, miễn cưỡng đem cháo nuốt xuống.

" Không trách được con, ai nghe thấy một tiếng nổ lớn cũng đều sợ tới mức tỉnh lại. Hơn nữa ông trời cho chúng ta biết sắp tới có mưa đã là rất chiếu cố, còn tham lam coi chừng mất phúc khí. Lão thái bà đúng là ra chủ ý vớ vẩn, giấc mơ bị ngắt giữa chừng làm sao còn có thể tiếp tục? ”

"Còn không phải là lấy ngựa chết chữa thành ngựa sống, nhỡ được thì sao?"

"Bây giờ làm sao? Một tiếng nổ lớn đó rốt cuộc là gì? Có phải sét đánh chết người hay không? ”

Khương Mật suy nghĩ một hồi lâu, nói không biết, dù sao cũng không phải là tiếng sấm sét bình thường, động tĩnh kia thật sự rất lớn, giống như trời long đất lở.