Chương 37: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Trước khi đến Túc Châu, mọi người trong nhà đều lo lắng chàng mang theo tiền bạc không đủ chi tiêu, sau khi đến nơi phát hiện cả ngày vùi đầu đọc sách cũng không đi chỗ nào để tiêu tiền. Ở là ở cùng một chỗ với người khác, mấy người chung một gian, giày dép mũ áo dài cũng sẽ được phát , mặc ra ngoài người ta sẽ biết đây là học sinh phủ học.

Vệ Thành lúc đầu còn thắc mắc nói tiên sinh trước kia dạy mình đọc sách không nói như vậy, tiên sinh chỉ nói trúng tú tài, vào huyện hcj có thể tiết kiệm được tiền văn phòng tứ bảo.

"Đó là huyện học làm sao có thể so sánh với chúng ta?"

Mặc cho gia cảnh có nghèo khó đến đâu, đến phủ học cũng không cần lo lắng, nhưng cũng không phải vào phủ học liền vạn sự như ý, nếu như lúc kiểm tra không đạt có thể bị đuổi ra ngoài, không thể hạn chế thu nhận người vào học, nên phải có người đi, mới có thể có chỗ cho người mới bổ sung vào, số lượng học sinh phủ học luôn nhiều như vậy, ít có dao động.

Nhắc đến kỳ thi, phủ học mỗi tuần có một bài kiểm tra nhỏ, mỗi tháng có một bài kiểm tra lớn. Học đường sẽ sắp xếp cho các học sinh xuất sắc ở cùng một phòng để tiện trao đổi và học tập.

Lúc Vệ Thành vừa đến còn bình thường, mấy tuần sau bắt đầu lộ diện, chàng viết văn rất có linh tính, tiến độ lúc đầu so với bạn cùng lớp kém hơn một chút, sau khi đuổi kịp mới dần dần lộ ra vẻ không tầm thường. Tháng tư, lúc quê nhà bận rộn cấy mạ, Vệ Thành đứng thứ ba ở trong bài kiểm tra tuần, về sau chàng từ từ trở thành khách quen trong bảng thành tích. Nếu đạt thành tích cao trong bài thi nhỏ thì chỉ được tiên sinh biểu dương, nhưng trong bài thi lớn hàng tháng thì có phần thưởng, đứng thứ nhất được phát năm lượng bạc, thứ hai ba lượng, thứ ba hai lượng. Vệ Thành ở đây mấy tháng, lại kiếm được tiền.

Chép sách kiếm được, bán gạo kiếm được, hơn nữa học đường phát thưởng, mang ra ngoài mười mấy lượng bạc một chút cũng không tiêu gì đến, bạc còn nhiều lên.

Mấy năm học ở trấn, ngoại trừ cha mẹ ra, mọi người đều chê chàng đọc sách tốn tiền. Nói nếu không phải do chàng, cuộc sống trong nhà dễ chịu hơn nhiều, cũng không cần tiết kiệm đến vậy? Xưa nay Vệ Thành chưa từng hoài nghi bản thân mình, chỉ là hiện tại tiêu tiền của nhà, sau này phải kiếm được gấp bội để người trong nhà hưởng phúc. Lòng tin dao động là do ba năm xui xẻo kia hại, nếu không phải cha mẹ kiên trì, thường xuyên cổ vũ, hơn nữa sau khi thành thân Mật nương cũng rất vượng chàng... Nếu không có bọn họ, Vệ Thành cảm thấy mình nhất định không có ngày hôm nay.

May mắn thi đậu lẫm sinh bước vào phủ học, chàng mới biết đọc sách cũng có thể không tốn tiền, không chỉ không tốn, còn có thể kiếm được tiền trợ cấp cho gia đình.

Vệ Thành lần đầu tiên nhận được phần thưởng vào tháng năm, chàng đứng thứ hai, được thưởng ba lượng bạc.

Lúc trước sợ phiền phức bạn đồng môn, chàng hạn chế không gửi thư về nhà nữa, lúc này thật sự cao hứng, nhịn không được viết phong thư, trong phong thư này Vệ Thành kể chi tiết các chế độ của phủ học, trọng điểm nhắc tới học quan đối với mình rất tán thưởng, tỏ vẻ mình không làm lão Vệ gia xấu hổ, lần thi gần đây xếp hạng thứ hai, học đường phát cho ba lượng bạc làm phần thưởng. Ba thỏi bạc nhỏ được đựng trong một cái túi vải xanh, nhờ người mang về cùng thư.

Cũng là vận khí chàng tốt, thư cùng ngân lượng vừa chuẩn bị xong thì vừa lúc có xe ngựa chạy đến huyện Tùng Dương giao hàng, thư trước tiên được đưa đến huyện thành Tùng Dương, chờ vài ngày lại chuyển đến trấn, giao cho bạn đồng môn kia, người nọ sau khi lấy thư được phải chờ đến kỳ nghỉ tuần mới đi Hậu Sơn thôn.

Lúc này trời đã rất nóng, từ tháng trước đã không thấy có mưa, mặt trời rất độc. Thời gian này vốn là giai đoạn cây trồng phát triển nhanh nhất, thời tiết thuận lợi còn phải vội vàng bón phân tưới nước, chứ đừng nói năm nay trời khô hạn. Vệ phụ cùng mẹ chồng Ngô thị đem tâm lực đều hao tổn ở chỗ ruộng lúa, lúc bạn đồng môn Vệ Thành tới, nhà cũ Vệ gia chỉ có Khương Mật, nàng vừa mới thêm thức ăn vào chuồng heo, đi ra rửa tay rồi bưng nước sôi để nguội lên uống.

Uống được một nửa bỗng nghe thấy tiếng Hổ Oa ở ngoài sân gọi nàng, Khương Mật đặt bát xuống, đi ra dưới mái hiên.

Nàng hỏi chuyện gì, Hổ Oa liền chỉ chỉ nam nhân mặc áo dài đứng bên cạnh.

Người này chỉ tới Vệ gia một lần, nhưng Khương Mật nhớ rõ hắn, lần trước hắn hỗ trợ đưa tin cho Vệ Thành, họ Vạn.

Khương Mật trong lòng háo hức, chào hỏi nói: " Là Vạn huynh đệ sao? Hôm nay tới đây chính là tướng công ta..."

"Không sai, ta thay Vệ huynh đưa thư tới."

Khương Mật vội vàng mời người lên vào sân viên, rót nước sôi để nguội mời hắn uống, nói người chờ một lát, mới chuẩn bị gọi cha mẹ trở về. Khách đến nhà, nàng không tiện bỏ khách một chỗ, liền đi vào tây phòng lấy một nắm đậu phộng đưa cho Hổ Oa, bảo nó chạy vặt một chuyến, chạy nhanh một chút.

Hổ Oa thật thà hơn so với Mao Đản, nó gật gật đầu, đem đậu phộng bỏ vào túi Lý thị may cho, nắm một nắm bỏ vào miệng, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Khương Mật ở chờ ở sân viện, không bao lâu sau Vệ phụ bọn họ cũng vội vàng chạy về.

Cả hai đều đổ mồ hôi, lau qua loa, hỏi: "Hổ Oa nói có thư của Tam Lang, thật sao? ”

Khương Mật gật đầu, nàng chỉ chỉ Vạn huynh đệ đang hóng mát dưới mái hiên, nhìn Vệ phụ tiến lên hàn huyên với đối phương, rồi đi rót nước cho bố mẹ chồng. Đợi đến khi Vệ phụ cùng Ngô thị nghỉ được một chút, không còn thở dốc nữa, Vạn đồng môn mới đem thư cùng với túi vải xanh cùng nhau đưa tới lấy ra.