Năm mới đã qua, Vệ Thành cũng đã rời nhà, thời tiết bên ngoài sắp chuyển ấm, cũng nên bận rộn rồi. Hai ngày nay Ngô thị đang tìm heo con, cứ nghe nói nhà nào có heo mới sinh đều phải đi xem một chút, xem phẩm tướng còn chuẩn bị mua về, Vệ phụ mỗi ngày cần cù ngoài ruộng, chăm sóc hoa màu trong ruộng cạn, cũng không dám sơ sẩy ruộng nước.
Về phần Khương Mật, sau khi Vệ Thành ra khỏi cửa nàng cũng mất một thời gian bỡ ngỡ, sau đó dù trong lòng vẫn nhớ thương, từ từ cũng đã bắt đầu quen với việc chồng không ở nhà.
Qua hai mươi, gà con heo con đều đã mang về, ba người bên nhà cũ Vệ gia hoàn toàn trở nên bận rộn. Đột nhiên, một vị đồng học ở học đường trên trấn của Vệ Thành đến thôn Hậu Sơn, đưa cho bọn họ một phong thư. Vị đồng môn này trong nhà có thân thích là thương hộ, hay xuất nhập hàng hóa, cùng phủ thành bên kia thường có qua lại. Thư chính là mang về như vậy, Vệ phụ có xem cũng không hiểu, nhờ hắn giúp đỡ đọc một lần.
Đầu tiên,Vệ Thành hỏi thăm cả nhà, rồi nói chuyện sau khi ra ngoài, nói cho gia đình biết không cần lo lắng, may mắn chàng được phu tử ở phủ học tán thưởng, người đã sắp xếp ổn định ở Túc Châu.
Sau khi báo bình an cho gia đình, Vệ Thành một lòng một dạ nhào vào học vấn, căn bản chàng không hề nghĩ tới còn có thể nhận được hồi âm của gia đình. Đầu tháng ba, thân thích của vị đồng môn trên trấn mang theo phong gia thư cho chàng, Vệ Thành cảm tạ đối phương, đem thư về phòng cẩn thận mở ra.
Nhìn chữ thì cũng biết là do đồng môn viết thay, nội dung là cha mẹ nói, từng câu từng chữ quen thuộc, trong từng dòng chữ đều là hương vị của gia đình.
Phụ thân nói trong nhà tất cả đều tốt, để chàng không cần lo lắng, lại nói nếu may mắn vào được phủ học thì phải đọc ra thành tựu, nhiều lần nhấn mạnh trước mắt quan trọng nhất chính là học hành thật tốt, mọi chuyện khác không cần nhớ thương.
Nương nói ít hơn một chút, nhắc tới rất nhiều chuyện vặt vãnh trong nhà, giống như mua gà mua heo, hay là chuyện hoa màu trong ruộng.
Cuối cùng mới là Mật nương, phần của nàng chẳng qua chỉ là vài câu dặn dò Vệ Thành bận rộn đọc sách cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt...
Dù sao cũng là nhờ người viết thay, lời muốn nói nàng đều không tiện nói, mặc dù như vậy, Vệ Thành vẫn vui mừng, chàng nhìn lại một lần, mới đem thư tín xếp lại, cất cẩn thận. Từ khi nhận được thư từ trong nhà, Vệ Thành càng ngày càng cố gắng, phủ học tiên sinh là học quan đứng đắn, bản lĩnh lớn hơn nhiều so với tiên sinh trên trấn, ánh mắt nhìn người cũng mạnh hơn. Lúc trước Vệ Thành phong trần mệt mỏi chạy tới Túc Châu, tự xưng là lẫm sinh đến từ Tùng Dương huyện đến, muốn bái nhập phủ học.
Hỏi thử tuổi tác nghe nói mới cập quan không lâu, học quan nghe còn cảm thấy bất ngờ, tạo một cơ hội, ra đề tại chỗ để chàng làm một bài văn.
Vệ Thành suy nghĩ một lát rồi mở miệng đọc một hơi, học quan nghe mấy đoạn, kinh hãi, hỏi chàng có phải thật sự là năm đầu thi đậu? Mấy năm trước làm gì mà không thi? Trình độ vượt xa nhiều học sinh trong phủ học.
Nhìn học quan thật sự tò mò, Vệ Thành nói ngắn gọn chuyện mấy năm gần đây gặp phải. Lần đầu tiên chàng tham gia viện khảo, tiên sinh trên trấn nói cơ hội rất lớn, không có chuyện ngoài ý muốn có thể trúng tú tài, kết quả đúng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Lúc ấy cảm thấy thực sự suy sụp, hiện thực liên tiếp vả cho chàng hai bạt tai, nhưng đó cũng chỉ là sự khởi đầu...
Cho dù chuyện đã qua, Vệ Thành vẫn cảm thấy chua xót.
Trong lòng học quan thật sự tò mò mới nhiều lời hỏi một chút, nghe xong vài câu liền trầm mặc, đợi chàng nói xong cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể lấy ra danh ngôn của Mạnh Tử
" Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã. Tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hoành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính tằng ích kỳ sở bất năng.” (Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên phải làm cho họ khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy , để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.)
Vệ Thành gật đầu, chàng cũng tự an ủi mình như vậy, hiệu quả cũng được.
Chàng cũng chính là được vị học quan này thưởng thức, vào phủ học, một thời gian sau, trong phủ học từ trên xuống dưới đều phát hiện, tiểu tử này cho dù không phải văn khúc tinh hạ phàm, cũng là một người cực có thiên phú học tập. “Dù nói cái gì hắn nghe qua một lần liền nhớ kỹ, hơn nữa còn hiểu rất nhanh”. Chàng đến muộn, rồi nhanh chóng vượt qua không ít người, học quan đối với chàng ôm kỳ vọng không thấp, muốn kiên định bồi dưỡng chàng đọc sách vài năm, rất có khả năng sẽ trúng cử...
Vệ Thành đến Túc Châu, cũng không cảm thấy Túc Châu có bao nhiêu khác biệt so với trấn nơi chàng thường đọc sách.
Chàng rất ít khi ra đường, đi ra ngoài cũng là đến thư quán hoặc chợ.
Đi thư quán là để nhận sách về chép, đi chợ là muốn bán gạo ăn không hết. Chàng là lẫm sinh mỗi tháng được trợ cấp sáu đấu gạo, một đấu gạo khoảng là mười hai cân, sáu đấu gạo cho hai vợ chồng ăn một tháng cũng đủ, Vệ Thành ăn không hết, lại không tiện mang về nhà, đành phải đem lương thực dư bán đổi lấy tiền.