Chương 203: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Khương Mật khóc một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu lại thì thấy Vệ Thành đẩy cửa đi vào.

"Đang khóc à? Sợ ta cảm thấy khó chịu nên mới trốn đi lén khóc? ”

Bị bắt quả tang cho nên Khương Mật dứt khoát không giấu nữa, nàng cũng lười đi lấy khăn, dùng tay áo áo bông lau mặt. Hỏi chàng “ Chàng đã viết xong rồi à? ”

"Ta càng nghĩ càng không đúng, cho nên mới lại đây xem một chút, quả nhiên nàng đang khóc." Vệ Thành đóng cửa lại, không cho gió lạnh thổi vào, mới đi tới ngồi xuống bên giường, "Chờ đến khi hoàng thượng thu hồi được quyền lực bị phân tán thì sẽ không cần lo lắng nữa, chỉ có điều ba năm năm này sẽ phiền toái một chút, ta cam đoan nhất định sẽ cẩn thận, đừng quá bi quan. Trong nhà chúng ta nàng là trụ cột, cha mẹ là nàng chăm sóc, phần lớn thời gian Nghiên Mực và Tuyên Bảo cũng là nàng quản, ta lại xui xẻo, lúc nào cũng gặp phải chuyện loạn thất bát tao, còn phải dựa vào nàng, nàng không thể ngã xuống được. ”

Khương Mật quay đầu trừng mắt nhìn chàng.

Nhìn vợ sinh động như vậy Vệ Thành cười cười, nói cẩn thận ngẫm lại mấy năm trước cũng toàn gắp xui xẻo, sắp quen rồi.

"Khóc cái gì, đừng khóc, nói thô tục một chút ta là đi theo hoàng thượng giành thiên hạ. Hoàng thượng vốn là chính thống, ta thì lại có phúc tinh tương trợ, sợ gì không thắng? Chỉ cần có thể thắng, ta ở triều đình chính là đại thần trụ cột, chỉ cần ta không tham lam, không sinh sự, yên phận làm việc, sau này sẽ có một tương lai tốt đẹp. Mật nương nàng bây giờ là lục phẩm cáo mệnh, ba năm năm sau hoàng thượng toàn thắng, đến lúc đó không chừng lại lắc mình biến thành tam phẩm nhị phẩm, phong quang biết bao nhiêu? ”

Khương Mật: ...

"Thiếp gả cho chàng là vì cáo mệnh phu nhân hay sao?"

Vệ Thành:...

"Không phải, nhưng nếu có thể làm thì cũng rất tốt?"

Đêm nay Khương Mật ngủ không ngon lắm, sáng thức dậy soi gương đồng, mí mắt trên sưng lên. Trước kia nghe người ta nói, một vài nữ nhân trong thôn sống quá khổ cũng sẽ trốn đi lén khóc, khóc xong thì đắp khăn ướt lên mắt, không bao lâu sau là tan sưng.

Khương Mật ngoại trừ khi nương mất, những lúc khác chưa từng khóc đến sưng mắt, cho nên chưa từng dùng pháp này. Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào, đánh lấy ngựa chết làm ngựa sống. Nàng có đun một ấm nước mang vào trong phòng để nữa đêm uống nước, giờ đã nguội. Khương Mật đổ nước trong bình lên khăn tay, gấp lại, đắp lên mắt một chút.

Mà cũng có hiệu quả thật, tinh thần cũng tỉnh táo hơn.

Chườm cả hai mắt, soi gương đồng thì thấy tốt hơn nhiều, còn có chút mất tự nhiên, cũng may là không rõ ràng, lát nữa sẽ tiêu tan, Khương Mật không quản nữa, ăn mặc chỉnh tề rồi ra khỏi phòng.

Hôm qua nghe được những chuyện kia, nàng sẽ để chúng thối rữa ở trong bụng mình, không cần thiết sẽ không nói với mẹ chồng. Sau đó mấy ngày cũng không thấy có gì khác, Vệ gia luôn trong trạng thái vắng vẻ yên tĩnh, ngoài thanh âm đọc sách của Nghiên Mực, thì là tiếng nói chuyện của mẹ chồng và nàng dâu, thỉnh thoảng còn có một tiếng chó sủa.

Thời gian này Nghiên Mực đã hiểu được phải hơn một tuổi đệ đệ mới biết nói chuyện, nhưng hắn vẫn chưa buông tha, thường xuyên đến bên cạnh Tuyên Bảo. Thấy đệ đệ đang ngủ, hắn liền thở dài, nói thầm đệ đệ đúng thật là quá có thể ngủ, đã không thông minh còn lười như vậy, về sau phải làm sao bây giờ? Trong miệng lẩm bẩm lầu bầu, nhưng hắn cũng không làm ồn, chỉ ở bên cạnh chờ, chờ rồi lại chờ... Chờ đến khi Tuyên Bảo tỉnh giấc, hắn vội vàng nằm sấp xuống, nói muốn đọc sách cho đệ đệ nghe.

Ngô bà tử chê cười "Nói con là một tên dở hơi đúng là không sai mà. Con không nhớ được chuyện trước một tuổi, còn trông cậy vào Tuyên Bảo sẽ nhớ? Thôi đi chơi đi, đừng náo loạn đệ đệ , chờ khi hắn hai tuổi sẽ giống như con, có thể chạy có thể nhảy có thể nói chuyện, đến lúc đó con lại dạy hắn học cũng chưa muộn đâu. ”

Nghiêm Mực không tin lắm.

Hắn cảm thấy Tuyên Bảo lười như vậy, suốt ngày chỉ biết nằm, làm gì học được cách đi lại nói chuyện?

"Bà nội người ôm đệ đệ ra đây, cho nó xuống đi đi."

" Tuyên Bảo xương còn mềm, sức nhỏ, không thể đứng vững được."

" Người không để hắn đứng sao biết hắn không đứng được?”

“ Đại bá, nhị bá, cha con, Mao Đản, Hổ Oa và cả con nữa, đều là do tay ta nuôi lớn, ta có cái gì không biết?”

Cuối cùng Nghiên Mực cũng chấp nhận lời nói này, vẻ mặt hắn thất vọng.

Khương Mật vừa thu dọn thư phòng cho Vệ Thành, lau qua bàn, vừa tới đây thì nhìn thấy Nghiên Mực bĩu môi, có thể treo được cả một bình dầu, mới hỏi hắn làm sao?

Ngô bà tử nói chắc là do chán quá.

"Ở kinh thành có chỗ tốt mà cũng có chỗ không tốt, tốt ở chỗ sẽ được gặp được nhiều việc đời, chắc chắn sẽ có tiền đồ hơn so với hài tử nông thôn. Không tốt là không có bạn chơi, nếu ở quê, tùy tiện ra ngoài hét lên một tiếng, là trẻ con đông tây các nhà sẽ tập hợp cùng nhau điên cuồng náo loạn, ở nơi này thì không dám tùy tiện thả hắn ra ngoài, mới bốn tuổi rưỡi, nhỡ gặp phải bắt cóc thì làm sao đây?”

"Con cũng không muốn ra ngoài chơi."

Khương Mật ngồi xuống với Nghiên Mực, hỏi hắn muốn làm cái gì?

"Con muốn đi học đường."

"Con còn nhỏ như vậy, học đường sẽ không thu đâu."

"Cha cũng nói là phải đến sáu tuổi, còn nói chờ đến khi con sáu tuổi thật lại không muốn đi học đường nữa đâu. Cha nói bậy, con muốn đi.”

Khương Mật cười cười: "Cha con không nói bậy, ở kinh thành cao môn đại hộ đều có gia học, không có gia học cũng là mời thầy đến nhà dạy. Quan học không dạy vỡ lòng, cho nên trình độ ở trường tư thục phần lớn là không cao. Cha con đã bàn bạc với ta rồi, nói cho con đến trường học, theo sau những đứa nhỏ sáu tuổi khác bắt đầu từ tam bách thiên chắc chắn con sẽ không vui, bây giờ nhà chúng ta cũng không tiện mời thầy cho con, chỉ có thể để chàng dạy, con thông minh, trước hết nhận biết các chữ, sau đó thì đọc ghi chú của cha con trong sách, cứ ghi nhớ trước, lúc cha về nhà sẽ giải thích, Đầu tiên cứ học như vậy đã, nền tảng vững chắc rồi đến quan học sau. ”

Những lời này đứa nhỏ nhà khác chỉ sợ là nghe không hiểu, nhưng Nghiên Mực nghe hiểu.

Vẻ mặt hắn thất vọng khi nghe nói học đường phải bắt đầu từ Tam Bách Thiên? Tam Bách Thiên hắn đã học xong rồi.

"Mẫu thân hiện tại con không thể đi quan học sao?"

"Đương nhiên là không thể."

Chưa nói đến chuyện con còn nhỏ không cần phải quá mức gấp gáp, mà thế cục hiện tại cũng không tốt lắm, Khương Mật không quá nguyện ý cho con ra ngoài. Nàng véo tai con trai nói: "Nương làm sa bàn cho Nghiên Mực có được không? Không thể chỉ biết viết, mà còn phải viết tốt, đoan chính, mạnh mẽ. ”

"Mẫu thân, sa bàn là cái gì?"

"Sa bàn là một cái khay hình vuông, bên trong chứa cát mịn, lúc dùng thì san phẳng cát, dùng gậy là có thể viết lên trên đó, viết xong lại san phẳng, có thể tiếp tục dùng. Nghe cha con nói, lúc vừa mới học viết chữ sợ phí phạm bút giấy nên mới dùng phương pháp này, đến khi đã viết rất tốt trên sa bàn, thì có thể lấy giấy bút luyện tập."Khương Mật vừa nói vừa khoa tay múa chân, sau đó hỏi con trai có muốn không?

Nghiên mực gật đầu, giống như gà con đang mổ thóc.

Vừa lúc Khương Mật còn đang ngồi ở bên cạnh mình, hắn nhào tới ôm lấy cổ mẫu thân, hôn nàng một cái, nói: "Mẫu thân thật tốt. ”

Khương Mật nhéo nhéo mặt hắn: "Con là một nam tử hán, lớn lên không được tùy tiện ôm ấp như vậy đâu nhé.”