Vệ Thành nói xong thì dừng lại một lát, thấy Khương Mật ít nhiều đã hiểu được một chút, lại nói tiếp: "Lúc hoàng thượng đăng cơ còn rất trẻ, khi đó mọi chuyện lớn nhỏ trong triều không đến lượt hắn nói, người làm chủ là các đại thần phụ chính. Để có thể tự mình chấp chính, hắn đã mượn sức của các bên, trong đó có gia tộc của hoàng hậu, vì thế cho nên hậu tộc mới làm việc điên cuồng không coi ai ra gì như thế. Hiện tại hoàng thượng chấp chính, nhưng thực tế đại quyền cũng không nằm trong tay hắn, nếu chuyện không quan trọng các đại thần vui vẻ đồng ý, nhưng chỉ cần là chuyện xúc phạm vào lợi ích của bọn họ, căn bản không có cách nào thông qua, dù mạnh mẽ ban ý chỉ thì phía dưới cũng lá mặt lá trái không tuân. Dân chúng nói đến hoàng thượng thì cảm thấy uy phong, thực tế rất nghẹn khuất. Hoàng thượng muốn làm một hoàng đế tốt, đầu tiên phải thu hồi quyền lực về mình, không có khả năng tùy ý để triều thần bày bố. Thái tử bị thương giống như là thổi kèn, mấy năm sau kinh thành có lẽ sẽ không thái bình. ”
" Chàng nói với thiếp những điều này được chứ? Thiếp chỉ là một phụ nhân, những thăng trầm này, đâu đến lượt thiếp xen vào? Thiếp nghĩ ai nắm quyền lực cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến nhà chúng ta. ”
Vệ Thành có chút áy náy nói: "Đã ảnh hưởng đến nhà chúng ta rồi. ”
Khương Mật: ...
"Hoàng thượng vì đối kháng với những quyền thần này, mấy năm nay cũng bí mật phát triển thế lực, gần đây còn thiết lập một chỗ nghị sự trong cung đặt tên là Mai Phương Trai, cũng ra lệnh cho một số ít quan Hàn Lâm đến Mai Phương Trai làm việc, nói để đọc sách giảng kinh chi hoàng thượng, thực ra là bày mưu tính kế cho thiên tử. Ta, là một trong số đó. ”
"Một mặt, ta cảm thấy hoàng thượng có thể trở thành minh quần, cho nên ta cam tâm tình nguyện dốc sức vì người. Mặt khác, thật ra ta cũng không có đường lui, từ khi ta được tuyển vào Hàn Lâm viện hoàng thượng đã âm thầm bồi dưỡng ta, nuôi vài năm cũng đến lúc nên làm việc, theo hoàng thượng có lẽ còn có thể tự xây ra một con đường cho bản thân, nếu không trung thành với người, chỉ sợ sẽ không qua được, ta bao gồm cả gia đình sau lưng ta đều phải giao phó ở đây, sử sách đã viết rất rõ ràng, sự nhân từ của đế vương có hạn. ”
Khương Mật cười đến khó coi, nói: "Được hoàng thượng trọng dụng chẳng phải rất tốt sao? Chàng muốn quang tông diệu tổ, sao lại nói bi thảm như vậy? ”
Vệ Thành cảm thấy, chỉ cần hoàng thượng chính diện đối đầu với các đại thần, bọn họ có lẽ sẽ là mục tiêu sống đầu tiên, lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều phiền toái, thậm chí lâm vào nguy nan. Vệ Thành ôm Khương Mật vào lòng, nói: "Lúc ở nông thôn đọc sách, nằm mơ cũng muốn khoa cử nhập sĩ, hy vọng có thể trung thành với hoàng thượng làm việc vì triều đình giúp ích cho dân chúng. Nhưng thật sự đi tới nơi này rồi mới phát hiện phía sau không còn đường quay đầu, phía trước lại là một cây cầu độc mộc bé nhỏ, ta phải mang theo cả tính mạng thân gia đi trên cây cầu độc mộc này. Ta trông cậy vào cái gì? Thứ nhất trông cậy vào mưu lược của hoàng thượng, thứ hai trông cậy vào phúc tinh của ta, mấy năm sau này có lẽ cả nhà chúng ta phải dựa vào Mật nương rồi.”
"Trong khoảng thời gian này ngẫu nhiên ta lại nghĩ không đi vào vòng thị phi này cũng tốt, ở nông thôn khổ một chút nhưng tâm không mệt, có lẽ sẽ dễ sống hơn một chút. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, không thể trở về nữa rồi. ”
Khương Mật nhớ tới thời gian này mỗi ngày tướng công đều thức đêm, nàng luôn tò mò, muốn biết chàng đang bận cái gì?
Bây giờ mới biết, không chỉ biết mà còn cảm thấy sự bất lực và mệt mỏi của chàng.
Khương Mật cảm thấy mình không nên biểu hiện quá bi quan, nếu nàng suy sụp, Vệ Thành ra ngoài cũng không thể an tâm. Nàng phải kiên cường một chút, cũng không phải chưa từng nếm qua khổ sở, cũng vấp ngã nhiều, cho nên bây giờ cũng không có vấn đề gì, nhất định sẽ không có vấn đề. Nàng đây, tuy rằng mới hơn hai mươi tuổi, nhưng lại là thê tử của Hàn Lâm viện hầu đọc, là lục phẩm cáo mệnh an nhân, là nương của hai nhi tử... Nàng phải giúp nam nhân của mình đi qua con đường khó khăn phía trước, cho con trai mình một bầu trời rộng lớn bình yên.
Khương Mật nằm sấp trong ngực chàng điều chỉnh một chút, ngẩng đầu lên, bật cười, nói không có việc gì.
"Người thì phải đi lên cao, sao có thể vì sợ chuyện mà bị vây khốn ở nông thôn? Nam nhân của thiếp trong lòng có hoài bão, cho nên mới đi thi để thực hiện tham vọng, còn có Nghiên Mực và Tuyên Bảo, sau này cũng phải đi theo con đường mà chàng đã đi qua, muốn thi khoa cử nhập sĩ làm quan. Tướng công nói chúng ta không được chọn, hoàng thượng coi trọng chàng, thế thì chàng cứ kiên định làm việc cho người, đi theo chủ tử mà không trung thành, loại nô tài này sống không lâu. ”
“ Chàng làm việc cho hoàng thượng, có thể sẽ xúc phạm đến người khác, người khác không dễ dàng tha thứ sẽ bẫy chàng, khiêu khích quan hệ của chàng và hoàng thượng, còn có thể nhằm vào chúng ta. Nhưng thiếp lại không sợ, thiếp nghĩ kiếp trước nhất định mình đã tích rất nhiều đức, cho nên ông trời mới giúp chúng ta, có thể gặp hung hóa cát. Chàng đừng lo lắng, chúng ta gặp núi mở đường gặp nước bắc cầu, sẽ có biện pháp. ”
"Tướng công chàng tiếp tục viết văn, ta chờ chàng, sớm viết xong sớm thì về phòng."
Khương Mật đứng dậy, vuốt áo bông có chút nếp gấp, trước khi đi ra ngoài còn cười cười với Vệ Thành, hai mắt nàng cong cong giống như trăng lưỡi liềm trên bầu trời. Đến khi ra khỏi thư phòng đóng cửa lại, nàng mới nhịn không được, Khương Mật che miệng bước nhanh về đông sương phòng, ngồi xuống giường, đắp chăn bông khóc một hồi lâu.
Dù là chỉ cần gặp chuyện xấu sẽ nằm mơ báo trước, để có thể chuẩn bị ứng đối, nhưng chỉ cần nghĩ đến cả nhà có thể sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái, Khương Mật vẫn khó chịu.
Trước kia cảm thấy cuộc sống chỉ cần có ăn có uống đã là rất tốt, ở vị trí này mới thấy có rất nhiều chuyện không hề dễ dàng, thật sự không đơn giản như vậy là có thể trôi qua cả đời. Nếu sống ở tầng dưới cùng, bị người khác ức hiếp cũng không có lực chống trả, chịu thiệt cũng phải chịu. Nhưng để leo lên, càng lên càng khó, thực sự quá khó khăn.
Khương Mật nghĩ đến bản thân mình bình thường chỉ chăm sóc ngôi nhà này, trong nhà hòa thuận, cuộc sống không lo, là cực kỳ hạnh phúc.
Nàng không biết rằng Vệ Thành phải gánh vác nhiều lo toan như vậy. Chỉ sợ gia đình lo lắng, không bao giờ nói ra.
Hôm nay nói ra có lẽ là chàng đã đoán được tiếp theo đây nàng có thể sẽ thường xuyên nằm mơ, giấu cũng là không giấu được.