Nghiên Mực lên tiếng, Ngô thị lại nhớ tới chuyện hắn thay nương lĩnh thưởng cùng với việc thưởng bạc cho thái giám, coi như là chuyện cười nói cho Vệ Thành nghe.
Vệ Thành nghe mà quên động đũa, một hồi lâu mới quay đầu nhìn hắn: " Làm sao con biết bạc để ở đâu?”
"Ngày nào bà nội cũng lấy ra mà nên con nhìn thấy."
"Lần này coi như xong, sau này không được lấy nữa."
Nghiên Mực phớt lờ cha.
Vệ Thành xoay người nghiêm túc lặp lại, nói sau này người trong nhà quên đưa tiền thì nhắc nhở một tiếng, không được tự tiện đi lấy, hỏi hắn có nghe rõ không.
Nghiên Mực: "Cha làm gì thế? ”
"Ta đang dạy con đạo lý làm người, không được phép lấy tiền của người khác nếu người ta chưa cho phép, tự ý lấy sẽ bị gọi là trộm, người đời hận nhất là kẻ trộm, nếu bị bắt được có đánh chết cũng không ai thương."
Thấy con trai nghiêm túc như vậy, Ngô thị còn nói đỡ Nghiên Mực là lấy trực tiếp, không phải trộm.
"Trước kia con chưa từng dạy, cũng không hề nghĩ tới cần phải dạy. Hôm nay đúng lúc gặp phải nên tiện nói rõ ràng với hắn, nếu bây giờ chúng ta không nói rõ, sau này hắn phạm sai lầm hối hận lại trách người làm cha như con. Trong kinh tam tự đã nói, sinh con mà chỉ cho cơm ăn không quan tâm dạy dỗ, là lỗi của người cha. ”
Vệ Thành nói như vậy, Ngô thị không tranh giành nữa, quay lại xem Nghiên Mực.
Nghiên Mực đã tròn bốn tuổi, thông minh hơn rất nhiều so với lúc hai tuổi, nhiều đạo lý đều hiểu rõ ràng. Hắn không hài lòng khi bị khiển trách, nhưng vẫn quay đầu lại nói với bà nội "Không hỏi mà tự lấy là trộm, con không nên tự tiện lấy tiền của bà nội, con sai rồi." ”
"Được được được, việc này đã qua, Nghiên Mực nghe hiểu rồi, lão tam con cũng đừng nói nữa."
Vệ phụ ngồi bên cạnh nhìn, cảm thán nói như vậy là đúng, phải dạy hắn đạo làm người, để hắn biết đúng sai. "Trước kia còn ở nông thôn tùy ý một chút không sao, dù gì thì mọi người cũng đều không chú ý cả, chỉ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cả đời không gặp được quan, không dễ gì mà phạm sai lầm lớn. Hiện tại chuyển đến kinh thành ở, ta nghe hàng xóm láng giềng nói ở đây không bao giờ thiếu người có quyền có thế, nói một câu sai cũng không biết mình đã đắc tội với ai, trong nhà này không có người ngoài, tùy tiện một chút cũng được, nhưng ra ngoài nhất định phải cẩn thận. ”
Ngô thị kinh ngạc " Hôm nay ông nói rất nhiều đấy. ”
"Nói tới đây, ta cũng muốn thêm hai câu." Vệ phụ nhìn về phía Vệ Thành, hỏi sau khi thăng quan đồng liêu có phản ứng gì? Có ghen ghét không? Bây giờ ở nha môn có tốt không?
Nói thật là nếu chỉ muốn sống bình yên qua ngày thì còn dễ chịu, nhưng muốn lên cao, vô hình trung sẽ hình thành cạnh tranh với đồng liêu, khó khăn hơn rất nhiều. Vệ Thành cảm thấy thời gian nhẹ nhàng nhất trong ngày chính là ở nhà, khi ở ngoài có thể không mở miệng thì không nên mở miệng, nói một câu cũng phải cân nhắc nhiều lần.
Nhưng những điều này Vệ Thành thấy không cần phải nói với cha mẹ.
Vệ Thành cười cười nói: "Hàn Lâm viện là nơi thanh quý, ở bên trong đều là học sĩ xuất thân tiến sĩ, mọi người cùng chí hướng hợp lại ở một chỗ, sao có thể không thoải mái?”
Nghiên Mực còn đang mất hứng, lúc này lại không so đo, Vệ Thành vừa mở miệng hắn quay đầu nhìn qua, đợi cha nói xong còn bình luận một câu: "... Dối trá. ”
Hỏi hắn dối trá như thế nào.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Cha lừa ông bà nội chứ gì, một đống người có cùng lý tưởng ở một chỗ sao có thể thoải mái? Con muốn ăn trứng, cha cũng muốn ăn trứng, mà bà nội chỉ nấu một quả trứng, vậy ai ăn? Trứng gà còn có thể chia ra hai nửa, nhưng mũ quan có thể cắt làm đôi không? Còn không phải là lừa dối? ”
Vệ Thành và cả nhị lão đều khiếp sợ.
Ngô bà tử suy nghĩ lại đạo lý này, bà thấy tam nhi tử vừa khiếp sợ còn có chút chột dạ, hỏi Nghiên Mực "Những thứ này ai dạy cho con? ”
"Con tự mình nghĩ ra."
" Sao con có thể nghĩ đến những điều này?
"Có lẽ là do thông minh đi, không giống cha, bốn tuổi còn ở nông thôn nghịch bùn."
Vệ Thành:...
Lần này đến phiên Ngô bà tử chột dạ, Ngô bà tử ho một tiếng, hỏi ngược lại: "Lão tam nhi tử con nói đúng không? Hàn Lâm viện có phải là nơi rất khó lăn lộn hay không? Những người khác có nhắm mục tiêu vào con hay không? ”
Lúc này Vệ Thành mới nói thật: "Nha môn nào cũng thế thôi. Con còn tốt, thời gian ở Hàn Lâm viện không quá dài, mà đã lộ diện trước mặt Hoàng Thượng. Lần này thi hội nếu có thể cải cách thành công, dù người khác không biết chủ ý là do chúng ta nghĩ ra, nhưng trong lòng Hoàng Thượng đã sáng tỏ, sau này có cơ hội xuất đầu. ”
Lời này thì đúng.
Trước đó Càn Nguyên Đế cảm thấy Vệ Thành người này chỉ bồi dưỡng một chút là có thể sử dụng, thế mà đúng, vừa mới được thăng thành hầu đọc đã phân ưu giải nan giúp mình. Càn Nguyên Đế càng cảm thấy ánh mắt của mình tốt, thi hội lần trước Vệ Thành hình như xếp hạng hơn một trăm chín mươi, lúc thi đình Càn Nguyên Đế lập tức phát hiện ra người này không đơn giản, cảm thấy l nếu để mặc đó thì Vệ Thành kiểu gì cũng bị xếp hạng thấp, cho nên mới hao tâm tổn trí cho Vệ Thành một xuất thân tiến sĩ nhị bảng, an bài người vào Hàn Lâm viện, hiện tại nhìn xem, lúc ấy hắn hoàn toàn không nhìn nhầm. Đây là một nhân tài.
Bởi vì là người do mình đề bạt lên, Càn Nguyên Đế vô cùng hài lòng với Vệ Thành, cảm thấy chàng ở phương diện nào cũng tốt.
Sau đó, trên dưới hàn lâm viện thấy Vệ Thành là người mới tiến cung mac không ăn quả đắng, cảm thấy tâm tình Hoàng Thượng có thể đã chuyển biến tốt, nên không từ chối ca làm việc bình thường nữa. Hôm nay đến lượt của Hàn Lâm quan họ Hồ, nhưng xem ra hoàng đế không quá hứng thú với hắn, hỏi lại một lần vấn đề ngày hôm qua. So với Vệ Thành, từng câu từng chữ của Hồ Hàn Lâm giống như nói nhảm, nghe thì có vẻ nói không ít, nhưng không có câu nào hữu dụng.
Càn Nguyên Đế nhẫn nại hỏi hắn chế độ thi cử hiện nay như thế nào?
Hồ Hàn Lâm liếc trộm Hoàng Thượng, lau mồ hôi, nói vụ án gian lận xảy ra là do Lục Văn Viễn làm quan chủ khảo mà không cẩn thận, trị gia không nghiêm, không liên quan đến chế độ.
"Ồ? ngươi cảm thấy không liên quan? ”
Ngữ khí của hoàng thượng dường như không hài lòng với câu trả lời này, Hồ Hàn Lâm lập tức đổi giọng nói: "Có lẽ ít nhiều cũng có chút quan hệ. ”
"Ồ? Bây giờ chế độ có vấn đề, nói trẫm nghe xem có vấn đề gì?”
"Cái này, cái này thật sự..."
Hôm nay không tính là rất nóng, nhưng sau lưng Hồ Hàn Lâm mồ hôi ướt đẫm, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, hắn đứng ở trước mặt hoàng đế trả lời, mà cảm giác như hai chân nhũn ra, đầu váng mắt hoa, ngay cả thở cũng không thở được, cuối cùng thì ngất đi.
"Khiêng người ra ngoài, nói cho Hàn Lâm viện, sau này hắn không cần tới nữa.”