Chương 189: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ Thành ngồi xuống mép giường, hỏi nàng có cao hứng không?

"Cao hứng, lúc ban thưởng được gửi đến nhà chúng ta, thiếp ở trong phòng nghe thấy thái giám kia nâng giọng nói chuyện với cha mẹ, nói hoàng thượng phong lục phẩm cáo mệnh cho ta và nương, còn thưởng vàng bạc vải vóc, thiếp còn không dám tin. Đến khi tận mắt nhìn thấy mới tin là thật, thiếp mệnh tốt gả đúng người, từ thôn phụ biến thành mệnh phụ. ”

Vệ Thành vừa cười vừa lắc đầu.

Khương Mật không hiểu, Vệ Thành nói: "Cáo mệnh không phải ta cầu, là Mật nương nàng tự mình kiếm được. ”

"Thiếp? Thiếp luôn thành thành thật thật ngồi trong phòng, ngoại trừ cho Tuyên Bảo bú cái gì cũng không làm. ”

"Khi vụ án gian lận vừa mới bộc phát ra, không phải ta không muốn tin đấy sao? Không riêng gì ta, ai hiểu Lục đại nhân cũng không chịu tin, luôn cảm thấy quá hoang đường, hắn không thể đến mức đó. Hôm đó lúc ăn cơm Mật nương cũng nói vài câu, nhớ không? Nàng nói cử nhân thi trượt liều mạng cáo ngự trạng không có khả năng vu hãm, việc này Lục đại nhân không làm, có lẽ người bên cạnh hắn làm, còn nói triều đình nên cân nhắc một chút, cho chủ khảo quan quyền lực lớn như vậy thì không nên cho hắn quá nhiều tự do. ”

Hình như có chuyện như vậy, đó là bởi vì đã từng mơ, trong mộng Lục đại nhân đúng là đã xảy ra chuyện, cho nên đối với Khương Mật mà nói không cần chờ kết quả của Tam Pháp Ty, mới ở trước mặt người nhà phân tích vài câu.

“Chuyện này với chuyện phong cáo mệnh có quan hệ gì?

"Ta đã nói rồi, bởi vì vụ án gian lận gần đây nên tính tình hoàng thượng nóng nảy, vài người hầu hạ đã bị phạt, lúc trước chuyện trình diện ngự tiền bị tranh đi đoạt lại , gần đây thì ngược lại, bọn họ ai cũng không dám đi thế là đẩy lên đầu ta. Hôm nay ta đến ngự tiền hầu hạ, hoàng thượng nhắc tới vụ án gian lận, bảo ta nói ra suy nghĩ của mình. Ta làm sao có thể đánh giá Lục đại nhân thế là đành dọn ra đoạn nói chuyện phiếm của phu thể ta mời hoàng thượng nghe một chút. Hoàng thượng cảm thấy chủ ý của nàng không tệ, nhớ tới ta đã là lục phẩm quan, mới ban cáo mệnh. Bình thường phong cáo mệnh không có thưởng nhiều như vậy. Đó là phần thưởng cho nàng vì đã nghĩ ra biện pháp tốt, giúp triều đình rất nhiều. ”

Khương Mật giơ tay lên kêu: "Chờ đã, chàng để thiếp suy nghĩ một chút. ”

Khương Mật ôm đầu cân nhắc chủ ý gì của mình... sau khi nghĩ ra, nàng choáng váng.

Đột nhiên cảm giác môi có chút khô, nàng liếm liếm, nói: "Thiếp nhớ rõ mình nói là sau khi tuyên bố quan chủ khảo, thì nhốt hắn lại, mọi chuyện đều phải làm dưới sự giám sát, chờ đến khi có kết quả rồi mới thả hắn về nhà, Hoàng thượng cảm thấy không tệ?”

Vệ Thành gật đầu: "Đúng vậy, hoàng thượng cảm thấy không sai. ”

Khương Mật dựa về phía sau, im lặng lại một hồi lâu mới dở khóc dở cười nói: "Thiếp nói bậy, chỉ là người nhà nói chuyện phiếm với nhau, sao chàng lại kể cho Hoàng Thượng nghe? Thiếp là một thôn phụ quê mùa một cuốn sách cũng chưa từng đọc, chữ biết còn chưa nhiều bằng nhi tử bốn tuổi, lời này của thiếp sao có thể lọt vào tai hoàng thượng? ”

Vệ Thành bị nàng chọc cười.

"Trong lòng ta chột dạ, nàng còn cười!"

Vệ Thành nắm tay nàng, trời nóng mà có chút lạnh lẽo, xem ra là sợ hãi. Chàng nhéo nhéo, nói: "Mật nương đừng tự coi thường mình, hoàng thượng nói phu nhân ta có trí tuệ, không thua nhi lang. Nàng ngẫm lại mà xem, các đại thần suy nghĩ kỹ lưỡng chưa chắc có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn, nàng chỉ thuận miệng đã có thể nói ra như vậy, có lợi hại không? Đây chính là nàng tự mình kiếm về. ”

Khương Mật vừa rồi tim đập nhanh, giờ mới bình tĩnh lại.

Nàng nhẹ nhàng chọc Vệ Thành một cái: "Chàng dọa chết thiếp, sao lại có thể đem những lời thô tục kia nói cho hoàng thượng nghe đây? ”

"Ta cảm thấy phu nhân ta nói rất hay, khẩn cấp muốn chia sẻ với hoàng thượng một chút, nàng thấy không, hoàng thượng tiếp thu đấy. Mượn vụ án gian lận lần này sẽ thử, Lục đại nhân bị phu nhân liên lụy đúng là đáng tiếc, thúc đẩy chế độ hoàn thiện xem như là tạo phúc cho học sinh, sóng gió lần này cuối cùng cũng có ý nghĩa. ”

......

Khương Mật không tiện ra khỏi phòng, cơm tối nàng dùng trong phòng, Vệ Thành và Nghiêm Mức ăn cùng cha mẹ, lúc ăn cơm chàng kể lại nguyên nhân và hậu quả của việc phong cáo mệnh nói với cha mẹ. Vệ phụ bình thường không nói nhiều, khó có được nói một câu: "Đời này chuyện con làm đúng nhất đó là không nghe nương con chỉ huy bừa bãi kiên trì muốn cưới Khương thị về, Khương thị thông tuệ phúc khí cũng lớn. ”

Vệ phụ nói xong bị Ngô bà tử giẫm một cước: "Nói cái gì đấy? Lão đầu tử ta nói ông nghe, ông đây là đang chia rẽ tình cảm giữa ta và Tam Lang Mật nương. Lúc đó ta suy nghĩ cho con trai đấy chứ? Đúng vậy, không sai, ngay từ đầu ta không quá hài lòng, làm gì có ai vui vẻ chọn con dâu do mẹ kế nuôi? Ta không có ý kiến với nàng mà là xuất thân l... Tam Lang kiên trì muốn cưới thì ta cũng tùy hắn. Sau khi con dâu vào cửa, ta làm gì không đúng? Mẹ chồng là ta xứng đáng, có gì không? ”

Thấy nương nóng nảy, Vệ Thành vội vàng múc nửa chén canh đưa qua, bảo bà uống một ngụm.

"Cha đùa một câu nương đừng coi là thật. Mật nương không chỉ một lần nói với ta mẫu thân đối xử tốt với nàng, không giống mẹ chồng đối với con dâu, mẹ con ruột cũng chưa chắc được như vậy. ”

Ngô bà tử uống một ngụm canh, nghe nói như vậy, mới cao hứng: "Cái này còn giống lời người nói! Nhưng mà Mật Nương cũng rất tốt, hai người đầu tiên cộng lại cũng không bằng nàng, nàng là phúc tinh của nhà chúng ta.”

Khi người lớn nói chuyện, Nghiên mực vẫn luôn vùi đầu ăn, chăm chú ăn, không ngừng ăn.

Lúc này gần như ăn no rồi, hắn giơ tay lau cái miệng đầy mỡ, gật đầu nói: "Bà nội nói đúng. Nương tốt. Nương là người mẹ tốt nhất trên thế gian. ”

Ngô bà tử liếc hắn một cái, hỏi: "Còn ta thì sao? ”

Nghiên Mực cân nhắc, lấy lòng nói: "Bà nội là bà nội tốt nhất trên đời này.”