Chương 187: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Vệ Thành không có quá nhiều đánh giá về phu thê Lục Văn Viễn, mà nhớ tới nội dung lần trước bàn luận với Khương Mật, nói với hoàng thượng. Nói có người đăng văn cáo ngự trạng, lúc bản thân còn đang rối rắm chuyện lần này, thật sự không tin giám khảo sẽ làm loại chuyện này. Thê tử Khương thị đang trông nhi tử ăn cơm, nghe được mới nói vài câu, sự tình thật hay giả tam pháp ty điều tra xong sẽ biết, nhưng cho dù kết quả thế nào triều đình nên cân nhắc một chút, bổ nhiệm chủ khảo quan còn cho hắn đầy đủ tự do, để hắn tùy ý gặp mặt thân hữu, rõ ràng là đang dụ hoặc hắn, khảo nghiệm nhân phẩm đạo đức của hắn. Thay vì đánh cược hắn có thể phạm sai lầm hay không, chi bằng trực tiếp không cho cơ hội phạm sai lầm.

Gần đây rất nhiều nghị luận về chuyện khoa cử gian lận, nếu không phải phản hồi về thái độ của cử nhân, thì là phê phán Lục gia, nói phu nhân Lục Văn Viễn quả thực to gan lớn mật, còn muốn nhân cơ hội kéo thêm nhiều người xuống.

Trên triều đình quần ma loạn vũ, làm cái gì cũng có, duy chỉ có không ai nghĩ tới chuyện đưa ra đề nghị cho hoàng đế.

Vệ Thành nhắc tới như vậy, hoàng đế hứng thú.

Hỏi phu nhân còn nói gì nữa không?

"Hồi hoàng thượng, ái thê Khương thị nói, triều đình có thể thiết lập một viện riêng, sau khi định ra quan chủ khảo thì mời hắn chuyển vào ở, ăn uống ra đề chấm bài đều ở bên trong, chờ xếp hạng định rồi mới cho hắn về nhà, như vậy có thể tránh được chuyện tiết lộ đề, đồng thời sĩ tử không liên lạc được với chủ khảo đại nhân, ngay cả cơ hội khơi thông cũng không có... Khương thị nàng chỉ cùng với vi thần đọc qua Tam Bách Thiên, không hiểu đại sự triều đình, nàng chỉ tiện miệng nói ra, nếu không tốt xin hoàng thượng chớ trách tội. ”

Vệ Thành nói xong, khom người đứng ở bên cạnh chờ, đợi một lát mới nghe Càn Nguyên Đế nói: "Rất tốt, tôn phu nhân nói rất tốt, ý nghĩ này thoạt nghe thì vô cùng ngây thơ, nhưng cẩn thận ngẫm lại có khi sẽ thành công, cân nhắc chi tiết một chút sẽ là biện pháp ứng phó rất hoàn thiện. ”

Hoàng đế cảm khái, nói biện pháp này đơn giản, nhưng ai cũng không biết, chỉ có phu nhân ngươi nghĩ đến. Phu nhân ngươi xuất thân từ nông thôn hương dã, chưa từng học qua đạo lý lớn, lại rất nhanh trí, còn mạnh hơn nhiều nam nhân.

Hoàng đế nhớ tới Vệ Thành đã là chính lục phẩm hầu đọc, phân phó phong Vệ Thành mẫu thê hai người thành lục phẩm cáo mệnh An Nhân. Lại thưởng vàng bạc vải vóc vân vân, mượn phong an nhân để ban ra, thật ra là thưởng cho Khương Mật.

Nàng chỉ thuận miệng nói hai câu, lại đưa cho hoàng đế một biện pháp tốt.

Cung nhân mang hai bộ trang phục cáo mệnh lục phẩm và phần thưởng được hoàng thượng ban thưởng đến nhà Vệ hầu đọc. Dẫn đầu là con nuôi của thái giám tổng quản, hắn cũng không dễ dàng, dù đã được cha nuôi chỉ vị trí nhà Vệ hầu đọc, hắn vẫn không tìm được là hộ nào, nhà trong ngõ nhỏ này đều là cùng một dạng, ngoại trừ Vệ hầu đọc nổi danh nghèo rớt mùng tơi, làm gì có quan lão gia nào ở chỗ này?

Hắn đang muốn tìm người hỏi thăm một chút thì phát hiện cửa nhà phía trước mở ra, một lão nhân mặc quần áo xám bước tới.

"Lão nhân gia, ngài có biết nhà Vệ đại nhân ở đâu không?"

"Vệ đại nhân?"

Thái giám kia ngửa người chắp tay, nói chính là lục phẩm Hàn Lâm viện hầu đọc Vệ Thành Vệ đại nhân, "Nghe nói nhà hắn ở nơi này, nhờ ngài chỉ cho ta biết nhà nào? ”

Lão giả áo xám nhìn người đang treo cổ họng nói chuyện, hỏi hắn tìm Vệ đại nhân làm gì?

"Làm gì ngươi thì không cần hỏi, nếu biết thì chỉ nhanh một chút, chậm trễ chính sự bị trách tội xuống, hai chúng ta ai cũng không gánh nổi."

Lão nhân áo xám nghiêng người, sau đó vươn ngón trỏ trái ra, chỉ về phía sau: "Ngay tại đây, Vệ đại nhân mà ngươi tìm là con trai ta, ta là cha hắn.”

Thái giám dẫn đầu chân mềm nhũn thiếu chút nữa đứng không vững, may mắn là hắn đã đi lại trong cung nhiều năm, đã gặp qua không ít chuyện lớn, mới không bị mất mặt. Hắn nhìn lão già trước mặt một cái, vẫn nhìn không ra ông có chỗ nào giống lão thái gia lục phẩm quan gia.

Giống hay không không quan trọng, loại chuyện này không ai dám mạo nhận, thái giám kia vừa rồi còn có hai phần kiêu căng, đứng thẳng lưng, vừa nghe nói chính là hộ này, thắt lưng cong xuống vội vàng bồi tội nói ánh mắt hắn vụng về, hỏi hai vị phu nhân có ở trong phủ không?

Vệ phụ nghe hắn nói chuyện mà khó chịu, cân nhắc một chút mới lĩnh hội được hai vị phu nhân hắn nói là lão bà tử và tam tức phụ.

"Ồ, không phải ngươi đến tìm lão tam sao?"

"Hoàng thượng ban xuống khẩu dụ, phong thê tử và mẫu thân của Hàn Lâm viên hầu đọc Vệ Thành làm lục phẩm an nhân, phát trang phục cáo mệnh lục phẩm, còn có ban thưởng thêm, ngài mau mời hai vị an nhân đến lĩnh thưởng tạ ơn đi."

Lần này đến lượt Vệ phụ chân mềm nhũn, ông lui về phía sau một bước vịn khung cửa mới đứng vững, vừa lúc nhìn thấy lão bà tử tò mò đi ra xem động tĩnh: "Đừng nhìn, bà mau gọi tâm tức phụ ra đây, tìm các ngươi đấy.”

Ngô bà tử nhíu mày, đi về phía cửa vài bước: "Ai vậy? Tìm ta cũng được, nhưng tìm Mật nương làm cái gì? Nàng đang ở cữ sao có thể ra ngoài gặp người khác? ”

Vệ phụ đang muốn giải thích tình huống với bà, thái giám kia đã tiến lên làm lễ an nhân.

Ngô bà tử: ...

"Cái gì vậy?"

Vệ phụ liều mạng kéo tay áo nàng: "Cáo mệnh, hắn nói Hoàng Thượng phong cáo mệnh cho bà và tam tức phụ, lục phẩm cáo mệnh, tôn xưng an nhân. Bà nhìn những thứ phía sau xem, đều là ban thưởng cho hai người đấy, bảo bà và tam tức phụ ra, quỳ xuống lĩnh thưởng tạ ơn. ”

Lúc này Ngô bà tử cái gì cũng nghe không vào, chỉ biết mình được phong cáo mệnh.

Bà năm nay bốn mươi chín tuổi, phong cáo mệnh. Nhờ phúc của tam nhi tử, được phong cáo mệnh.

Lục phẩm cáo mệnh! An nhân!

Ngô bà tử còn đang cười ngây ngô, Nghiên Mực từ trong phòng đi ra: "Bà nội? Bà nội người ở đâu thế? ”

Vệ phụ thấy bà nương nhà ông như vậy, không còn bộ dáng khôn khéo bình thường, toàn thân choáng váng. Ông vẫy tay gọi Nghiên Mực tới đây, bảo hắn vào phòng thông báo cho nương hắn thu thập một chút rồi đi ra lĩnh thưởng tạ ân.

Nghiên Mực không đi.

"Nương sinh đệ đệ, không thể ra ngoài."

Khương Mật còn đang ở cữ, Vệ phụ làm công công không tiện đi vào, nói với Nghiên Mực bảo hắn không được náo loạn, "Hoàng thượng ban thưởng, phải để nương con ra lĩnh thưởng tạ ơn. ”

Nghiên Mực ngửa đầu nhìn thái giám bên cạnh: "Ta thay thế được không? Ta thay nương tạ ân. ”

Nói xong hắn liền quỳ xuống, bang bang muốn dập đầu.