Chương 177: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Từ chuyện tuyết rơi nói, hôm nay Càn Nguyên Đế và Vệ Thành nói không ít, sau đó không biết tại sao còn nói đến chuyện gia đình.

Thấy Vệ Thành cảm kích song thân và ái thê như vậy, Càn Nguyên Đế tò mò, muốn biết tình cảm của cha con nhà bình thường như thế nào, những phu thê bình thường trong dân gian ở chung ra sao... Hắn là hoàng đế, hắn muốn biết thì hỏi là được.

Vệ Thành kể từ đầu cha mẹ cho đi học như thế nào, sau đó lập gia đình, bởi vì quanh năm học ở bên ngoài, thê tử Khương thị thay mình tận hiếu phụng dưỡng cha mẹ chồng, lúc ra ngoài thi cử, thê tử lo lắng chàng phải ở một mình, nên đi theo. Vệ Thành may mắn được chọn làm thứ cát sĩ, vào Hàn Lâm viện mới biết bản thân chưa đủ tốt, thời gian đó thường xuyên thức đêm đọc sách, Khương thị không hề có một lần nào đi ngủ trước, mỗi ngày đều chờ đến khuya, chưa bao giờ oán giận. Lại nói trong nhà có một đứa con trai nghịch ngợm, rất thông minh, còn nhỏ nên không dễ quản, hắn chỉ nghe lời nương, Khương thị vì vỡ lòng cho hắn mà cùng hắn đọc sách... Vệ Thành cưới được một người vợ như vậy, cảm giác mình nhặt được một bảo vật, có người hỏi là nhịn không được muốn khoe khoang. Vệ Thành nói một hồi, mới nhớ tới là đang ở ngự tiền, vội vàng dừng lại.

Càn Nguyên Đế nghe rất hăng hái, nghe xong thì khao khát.

Sau đó hắn bảo Vệ Thành lui ra, một mình cảm thán một câu, nói đây mới là vợ chồng chân chính.

Hắn và hoàng hậu, phu không ra phu, thê không ra thê.

Vệ Thành đến nói chuyện với Càn Nguyên Đế, tán gẫu xong cũng không được thưởng, trở về. Những người khác của Hàn Lâm viện còn đang chờ, thấy chàng tay không trở về, trong lòng đầu tiên là buông lỏng, sau đó lại căng thẳng, thúc giục hỏi: "Hoàng thương tức giận vì ngươi viết bài văn kia? Ngươi viết gì? ”

Vệ Thành lắc đầu nói không viết gì.

"Vậy hoàng thượng cao hứng hay là mất hứng?"

Vệ Thành lắc đầu nói chàng không nhìn ra, ngẫm lại bổ sung: "Ta đi qua chỉ biết cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên. ”

"Nói gì?"

"Ta viết phía nam tuyết không rơi nhiều, cho nên hoàng thượng tò mò mùa đông phía nam như thế nào, hỏi vài câu, ta trả lời xong thì được về."

"Không được thưởng?"

"Được thưởng cái gì?"

......

Vậy thì không có việc gì, mọi người lần lượt tan rã. Vốn tưởng rằng Vệ Thành viết cái gì đó phi thường khiến hoàng thượng chú ý, kết quả là tò mò phong cảnh phương Nam, cả ngày trôi qua ngay cả một chút ban thưởng cũng không có, mấy người đi cùng yên tâm.

Bọn họ còn đang chuẩn bị tiếp tục cố gắng, mượn cơ hội này lộ diện trước mặt hoàng thượng vài lần, không ngờ nghe nói hoàng thượng ngâm đủ rồi, kế hoạch hồi cung.

Những người khác hồ đồ, thái giám tổng quản không hồ đồ.

Hắn phục, hắn thực sự phục rồi.

Chỉ là một quan Hàn Lâm thất phẩm cũng thật sự có bản lĩnh, một bài văn dập tắt hoàn toàn hứng thú của hoàng thượng, còn không bị phạt, thẳng lưng quay về. Dáng vẻ của hoàng thượng lúc mới đọc được văn chương mi tâm có thể kẹp chết ruồi, giờ tâm tình lại không tệ.

Chỉ mới năm ngày, thánh giá đã trở về cung.

Lần đi ôn tuyền hành cung này hoàng hậu không theo, từ khi Hưng Khánh thái tử được sinh ra, hoàng hậu đặt toàn bộ tâm tư đặt lên người Thái tử, ngay cả sủng ái của đế vương cũng không tranh. Nàng mặc kệ người cũ và phi tần mới đấu đá nhau, còn ước gì các nàng đấu ác một chút, đừng ai nhìn chú ý đến Khôn Ninh cung của nàng.

Tưởng rằng hoàng đế hiếm khi có được một chuyến nghỉ ngơi ở suối nước nóng, ít nhất cũng phải đi mười ngày nửa tháng, không ngờ chỉ có năm ngày. Sau đó hoàng đế đến Khôn Ninh cung thăm thái tử, hoàng hậu hỏi hắn sao không ở thêm mấy ngày?

"Trong triều nhiều chuyện như vậy, trẫm sao có thể ở lâu được?"

Hoàng hậu tự mình dâng trà mời hoàng đế dùng, khuyên nhủ: "Nếu chuyện gì cũng phải để hoàng thượng tự mình ra mặt, vậy thì nuôi những nô tài kia có ích lợi gì? Hoàng thượng bảo trọng long thể mới là quan trọng nhất, chuyện trong triều đa có các đại thần. ”

Hoàng đế vừa uống một ngụm, nghe hoàng hậu nói vậy, đặt chén trà xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía nàng "Đến nàng còn không tin phi tần trong cung, luôn cảm thấy có người muốn hại mình, một mình trẫm ngồi ở địa vị cao, có thể tin được ai? ”

"Lời này của hoàng thượng đâm vào lòng thần thiếp rồi, thần thiếp và phụ thân hoàn toàn trung thành với người."

Càn Nguyên Đế nhìn chén trà trước mặt, không nói gì, nghĩ thầm, nếu thái tử chưa sinh ra thì chắc là đúng. Trước khi Hưng Khánh được lập làm thái tử, Càn Nguyên Đế rất yêu thích hắn, hiện tại dù vẫn rất yêu thích, nhưng trong tình yêu này còn xen lẫn phòng bị đối với hoàng hậu và nhà mẹ đẻ của nàng, không còn thuần túy nữa.

Năm nay, trong cung có thêm những phi tần khác báo hỉ, hoàng cung vắng vẻ mấy năm dần dần trở nên náo nhiệt.

Phi tần nhiều hơn, hoàng tử công chúa cũng dần dần nhiều lên.

Hoàng đế sau khi hồi cung liền đi thăm thái tử, những quan viên đi theo thì người nào về nha môn của người đấy. Mấy người Vệ Thành đến chỗ chưởng viện học sĩ báo cáo, bàn giao lại toàn bộ chuyện xảy ra mấy ngày nay, sau khi được chấp thuận là có thể về nhà. Khởi hành khá sớm, về đến nơi mới là buổi chiều, Vệ Thành có mặt ở nhà đúng lúc chuẩn bị ăn cơm tối.

Nghe thấy gõ cửa, người Vệ gia còn không biết là ai, đoán có phải là Quách cử nhân tìm tới có việc hay không, ra mở cửa, ra là Vệ Thành.

" Tam Lang? Đã bảo là đi nhiều ngày? Sao về sớm vậy? ”

Vệ phụ giúp đỡ mang đồ đạc vào viện, đặt xuống muốn đi cài then cửa, chợt nghe nhi tử nói tất cả dựa vào ý của hoàng thượng, ngài muốn ngâm suối nước nóng giải mệt hạ nhân đi theo, ngâm đủ rồi muốn về thì bọn họ cũng phải quay về. Về phần hoàng thượng trong lòng nghĩ như thế nào, không phải là chuyện hạ nhân có thể phỏng đoán.

"Sao lại đứng đây nói chuyện? Mau đi vào, vào phòng cho ấm, hai ngày nay bên ngoài đúng là lạnh chết người. ”

Vệ Thành còn muốn mang đồ về phòng, Vệ phụ trước một bước cầm lên "Cái này để ta, con vào phòng nói chuyện với nương, còn có Mật nương với cả Nghiên Mực, ai rất nhớ con. ”

Vệ Thành bán tín bán nghi, chàng đi vào phòng, vừa vào đã được Khương Mật kéo đến giường ấm ngồi, Ngô bà tử nói muốn đi rót cho chàng một chén nước nóng, Nghiên Mực thì nhìn chằm chằm chàng trong chốc lát, khi Vệ Thành nhìn qua thì hừ một tiếng, quay người đi.

Vệ Thành:...

“Mấy ngày nay cha đi vắng, tiểu tử thúi con có nghe lời không?”

Khương Mật ngồi trong phòng đã lâu, bàn tay nóng hổi, nàng cầm hai bàn tay lớn của Vệ Thành muốn sưởi ấm cho chang, nghe Vệ Thành hỏi như vậy, trả lời: "Tuy rằng đôi khi có gây chuyện, nhưng Nghiên Mực vẫn rất nghe lời. ”

Nghiên Mực nghe được câu này, còn đặc biệt quay đầu lại cười đắc ý với cha hắn một chút.