Chương 125: Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào

Đại bá nương còn nói một câu, lần này thi xong vẫn nên tự mình chăm sóc oa nhi, chính mình mang theo mới thân thiết với ngươi, sau này mới hướng về ngươi.

Khương Mật ngược lại không sợ Nghiên Mực thân cận với mẹ chồng, nhưng nàng cũng không nói gì, còn nói một tiếng cảm tạ đại bá nương, cảm tạ bà đã quan tâm.

Sau khi tán gẫu xong Khương Mật cũng hỏi thăm xem nhà mẹ đẻ như thế nào, Tiền Quế Hoa muốn kể khổ, lại nhớ tới đại tẩu mắng mình, nói mấy năm trước bà ta đã làm chuyện gì, hiện giờ quan hệ chưa ra làm sao đã muốn đưa tay đòi hỏi, muốn cái gì? Vì bị mắng, nên mặc thèm thuồng nhưng bà ta vẫn không đề cập tới, muốn quan sát một chút, sau này nói sau.

"Mật nương các ngươi khi nào đi? Đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? ”

"Tướng công nói mấy ngày nữa khởi hành đi phủ thành, phủ học không chỉ có một mình chàng trúng cử, có thể kết bạn với đồng môn để lên kinh. Nếu không gặp bạn đồng môn, ở phủ thành muốn tìm đoàn xe lên kinh không khó, vài ngày nữa sẽ xuất phát, đi sớm một chút, cho dù trên đường bị trì hoãn thêm hai ngày cũng không sợ làm chậm trễ chính sự. ”

Đại bá nương nàng còn có chút thổn thức, nói lên kinh thành, xa như vậy, ngồi xe ngựa chắc cũng phải hai mươi ngày.

Khương Mật nào biết, kể cả Vệ Thành cũng không rõ, chỉ biết ở đây trời cao hoàng đế xa, rốt cuộc bao xa không ai biết. Vệ Thành cũng là do lúc ở bên ngoài đọc sách nghe nói người đến kinh thành thi chỉ ở nhà qua năm mới sau đó lập tức rời đi, nếu người trước đã làm như vậy, thế thì chàng liền học theo. Triều đình an bài thi hội vào đầu tháng ba, ăn tết xong lập tức xuất phát, đi kiểu gì cũng kịp.

"Ra ngoài không thể thiếu tiền, Mật nương nhà ngươi bên kia có đủ không?"

Lời này cũng là đại bá nương hỏi, nói nếu không đủ sẽ giúp nàng gom góp một chút, nhà nghèo hay giàu, ra ngoài phải có lộ phí dắt lưng. Khương Mật biết đại bá nương cố ý muốn cùng nàng kết giao, tình nàng nhận, tiền không cần, nói đã đủ.

Không nói đến chi phí xe ngựa của Vệ Thành triều đình sẽ bỏ, cho dù triều đình không hỗ trợ, trong nhà cũng không thiếu chút tiền này.

Hai năm nay chàng manh về nhà không ít bạc, trong nhà cũng không mua bán gì, nên còn chút tiền tiết kiệm.

Khương Mật tới lúc giữa buổi sáng, ở Khương gia ăn cơm, sau đó nói ờ nhà còn chút việc bận rộn rồi trở về. Tiền Quế Hoa cắn răng trói một con gà bảo nàng xách về, còn đi tiễn vài bước, nhìn nàng đi xa mới quay người về.

Tiền Quế Hoa trong lòng cũng khổ, bà ta là tái giá đến Khương gia, bởi vì trên đầu còn có một nguyên phối đè sẵn, nên đối với khuê nữ nguyên phối lưu lại sao có thể thích được? Lúc đầu thì coi như không nhìn thấy, sau đó bị kẻ lừa đảo lừa gạt làm ra không ít chuyện ngu xuẩn, bây giờ muốn vãn hồi, so với lên trời còn khó hơn.

Nhưng dù khó khăn hơn nữa, bà ta cũng phải mặt dày tiến về phía trước.

Khương đại tẩu chào: "Đệ muội về rồi, ngươi nghỉ ngơi một chút đi. ”

Tiền Quế Hoa còn đang than thở.

Khương đại tẩu nhìn bĩu môi: "Mấy năm trước ta đã nói với ngươi, mí mắt đừng có nông cạn như vậy, nữ nhi gia dù sao cũng phải gả ra ngoài, ngươi đối tốt với nàng hơn một chút thì mấy cái gì. Bây giờ biết đưa gà rồi, sớm biết thế thì còn làm nhiều chuyện như vậy làm gì? ”

"Đại tẩu ngươi nói xem ta còn có thể vãn hồi được không?"

"Ta không biết ngươi có thể dỗ người trở về hay không, ta chỉ biết Mật nương tâm địa mềm mại, từ bây giờ ngươi đối tốt với nàng cũng không muộn, không có khả năng nàng cầm vàng bạc thật đến đến hiếu thuận ngươi, nhưng nếu có việc gấp, có lẽ sẽ trông cậy vào được một chút. Hơn nữa, Cẩu Tử nhà ngươi không phải là muốn đọc sách như tỷ phu hắn hay sao. Ngươi làm tốt quan hệ, nhờ tỷ phu hắn nhắc nhở vài câu, không mạnh hơn chính mình nhắm mắt tự mò à. Mười dặm tám thôn có ai đọc sách giỏi hơn con rể ngươi? Ngươi có tiền quyên góp cho miếu, có tiền tặng cho kẻ lừa đảo, sao lại không nghĩ đến mang đi cho Mật nương ít mặt mũi?” Khương đại tẩu nói xong cũng lười để ý tới bà ta, xoay người rời đi.

Hai con dâu của bà vội vàng đuổi theo, sau khi trở về mới tiến lên hỏi: "Nương không phải chướng mắt nhị thẩm nhất sao? Sao giờ lại nhắc nhở bà ấy? ”

Khương đại tẩu chướng mắt Tiền thị, hơn nữa lúc trước Khương lão nhị mang theo vợ con ở nhà bà mấy tháng, làm bà tức giận.

Nhưng thế thì sao? Quá khứ đã trôi qua, mọi người luôn luôn phải nhìn về phía trước.

Khương lão nhị hắn có mệnh tốt, hắn không có bản lĩnh nhưng lại sinh ra một khuê nữ có bản lĩnh, khuê nữ trở thành cử nhân nương tử, hắn là nhạc phụ của cử nhân lão gia. Là đại tức phụ Khương gia, Khương đại tẩu sao có thể đứng nhìn một nhà lão nhị tiếp tục ngu xuẩn cùng người ta náo loạn? Không sửa chữa quan hệ chả lẽ cứ để mặc bà ta nháo hay sao?

Khương đại tẩu mượn chuyện này dạy con dâu, mà Khương Mật cũng thuận tiện về đến Vệ gia, nàng nhóm lửa trước, trên người ấm áp mới đi xem Nghiên Mực. Hắn đang ngủ say trong chăn, mẹ chồng ở bên cạnh, vừa làm việc vừa canh giữ hắn. Nghe mẹ chồng nói Nghiên Mực buổi trưa ăn no xong thì buồn ngủ, vừa mứoi ngủ một lát.

"Sau khi con đi ra ngoài hắn có yên ổn lhoong? Có gây ồn ào không?”

"Quay đầu tìm con một vòng, không tìm được thì tự chơi đùa với chính mình, không làm ầm ĩ với ta... Sao vậy? Con lo lắng hắn ở nhà không yên à? ”

Khương Mật gật gật đầu nói: "Có thể không lo lắng sao? Cũng là mang thai quá sớm, nếu để muộn hai năm thì tốt. Nếu Nghiên Mực chưa sinh ra, con cũng an tâm đi theo tướng công bắc thượng, cần gì băn khoăn nhiều như vậy? Với cả hai năm sau nhà chúng ta cũng mạnh hơn bây giờ, đó mới là sinh ra trong tổ phúc. ”

Ngô thị nghe xong khuyên nhủ một câu: "Mọi việc ông trời đã có an bài, không có nhiều nếu như vậy. Ta cũng là người đã làm nương, cũng biết được bỏ lại nhi tử để cùng nam nhân ra ngoài là tư vị gì. Không dễ chịu, chắc chắn là không dễ chịu, cho dù hiện tại hắn đã hơn tám tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp chắc nịch cũng không có cách nào an tâm, trong lòng luôn sợ cái này sợ cái kia. Nhưng mà con dâu à, con phải có sự lựa chọn, trong lòng con nên biết chuyện gì quan trọng hơn, Nghiên Mực để ta mang theo còn được, Tam Lang không có con đi cùng ta thật sự rất lo lắng. ”

" Con biết, cũng đã nghĩ kỹ rồi, khẳng định phải cùng tướng công một chỗ, đến lúc đó nhờ nương người dỗ dành hắn nhiều hơn."

Khương Mật nói xong sờ sờ khuôn mặt Nghiên Mực, hình như hắn có cảm giác, vươn bàn tay mập mạp ôm lấy đầu ngón tay nương mình.

Hốc mắt Khương Mật nóng lên, nghĩ thầm còn phải đi mấy tháng, thà rằng hắn vô tâm vô phế quên nương thì tốt, đừng nhớ thương mỗi ngày đến nỗi khóc hỏng bản thân mình.