Năm nay cuối cùng cũng có được một cuộc sống đầy cảm xúc, Nghiên Mực cũng đã được tám tháng tuổi, ở nông thôn, trẻ con tầm này đã ăn dặm, cũng đã sớm cai sữa. Nghiên Mực năm tháng đã được Khương Mật cho ăn dặm, cháo gạo đặc và canh lòng đỏ trứng, bắt đầu cho ăn ít, sau khi dần dần quen mới tăng thêm, cùng với đó là từ từ giảm số lần cho bú, cuối năm đã hoàn toàn cho hắn cai sữa.
Lúc đầu Nghiên Mực cũng làm ầm ĩ, thấy vô dụng thì ôm chân tức giận, nhưng chỉ được một lát là quên luôn mình đang tức giận cái gì, lại làm nũng với nương.
Mỗi lần như vậy, Vệ Thành lại liếc nhìn hắn một cái.
Khương Mật gặp được mấy lần, hỏi ánh mắt kia của chàng là có ý gì?
Vệ Thành nói heo con thật ngốc nghếch, nào có ai tức giận xong lại quên mất luôn mình đang tức giận cái gì?
Chàng nói xong, Khương Mật trừng mắt nhìn "Là Nghiên Mực không phải heo con, thiếp nghe nương nói Nghiên Mực so với chàng lúc còn bé thông minh hơn nhiều, nương nói trước ba tuổi chàng rất thích náo loạn ầm ĩ, lớn lên một chút tính tình mới yên ổn. ”
Vệ Thành:...
Nghiên Mực bên cạnh chơi, đúng lúc liếc cha hắn một cái.
Dường như là đang nói cha sao lại ghét bỏ con trai người vậy?
Khương Mật bị ánh mắt nhỏ bé này của nhi tử chọc cười, ôm lấy hắn, hôn một cái, hôn xong nhỏ giọng lạch cạch nói: "Ôi chao nhi tử bảo bối của nương, càng lớn càng thành thật. ”
"Phải không. Ta thấy hắn càng ngày càng mập, giống y như heo con mà nương ôm về nuôi ấy. ”
Khương Mật lấy chân mang giày vải nhẹ nhàng đá chnagf một cái: "Chàng vẫn còn nói thêm. ”
Thời gian này Nghiên Mực dường như đang học nói, mặc dù còn chưa nói ra được, nhưng đôi khi hắn từ mình ngồi chơi trong miệng sẽ ây ây nha nha, thỉnh thoảng còn nha nha nghiêm túc với người nhà. Không biết đang nói cái gì, chỉ có thể từ biểu tình để nhìn ra hắn đang cao hứng hay là đang tức giận.
Trong nhà có bốn người lớn, Nghiên Mực thân thiết cùng nương nhất, sau đó là bà nội, ông nội, Vệ Thành người làm cha thì đứng cuối cùng, hai cha con nếu ở cùng một phòng, Nghiên Mực chỉ thích ngồi quay lưng chĩa mông về phía Vệ Thành chơi, không để ý gì đến chàng..
Khương Mật cũng ngẫu nhiên phát hiện điểm này, nói cho mẹ chồng Ngô thị, Ngô thị bất động thanh sắc nhìn chằm chằm hai ngày, phát hiện sự tình, liền cười nhạo tam nhi tử.
“ Đừng tưởng Nghiên Mực còn nhỏ cái gì cũng không hiểu, hắn rất thông minh, biết con nói hắn giống heo con nên mới không thèm đếm xỉa gì đến con đấy.
Vệ Thành không tin, nói hắn còn nhỏ như vậy thì hiểu cái gì? Nói xong thì đến trước mặt nhi tử ngồi xuống, vươn tay, bảo Nghiên Mực tới đây, đến chỗ phụ thân.
Nghiên Mực tám tháng tuổi đã biết người trong nhà gọi Nghiên Mực là đang gọi mình, hắn liếc mắt theo hướng thanh âm truyền đến một cái, không bò tới trước mặt cha hắn, cúi đầu tiếp tục chơi thủ công. Vệ Thành lại gọi hắn một tiếng, lần này thì hay rồi, đầu cũng không ngẩng lên, đại lão gia hì hục xoay người đi luôn.
Ngô thị ở bên cạnh nhìn, bà cười đến đến không thẳng được người, chảy cả nước mắt.
Vệ Thành:...
Sau khi cười đủ rồi, Ngô thị hướng ra ngoài phòng gọi một tiếng, bảo Khương Mật đi vào.
Chờ Khương Mật vào phòng, bà nhỏ giọng thì thầm một chút, Khương Mật không hiểu mẹ chồng đang làm gì, nhưng nàng vẫn đi lên, nửa ngồi xổm xuống, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng chọc đứa con trai mập mạp đang vui vẻ chơi đùa một chút.
Nghiên Mực trước tiên nghiêng đầu, phát hiện người tới là nương hắn, nhếch miệng cười, sau đó còn muốn nhào vào lòng nương mình.
Vệ Thành:...
Đây có mà là nhi tử triều đình thưởng sau khi trúng cử thì có.
Hắn ngay cả một chút tôn trọng cơ bản đối với người đứng đầu gia đình cũng không có!
Mới tám tháng tuổi, đã dám lật trời.
Khương Mật ôm lấy nhi tử mập mạp, đi hai bước, mới hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ngô thị cười một hồi, chống thắt lưng nói: "Ta nói với Tam Lang rằng Nghiêm Mực rất thông minh, bảo hắn đừng coi thường, hắn không tin, nhất định phải chứng minh Nghiên Mực là kẻ ngốc l không hiểu gì chỉ cần dỗ dành là tới, kết quả con nhìn thấy rồi đấy. ”
Lúc này Nghiên Mực ôm cổ nương, vùi toàn bộ khuôn mặt mập lên vai, thoải mái rầm rì.
Khương Mật bật cười.
"Hai phụ tử bọn họ kiếp trước chắc là không đội trời chung, nương con nói với người chưa? Lần trước tướng công luyện chữ, Nghiên Mực làm ầm ĩ muốn đi xem náo nhiệt, con mới ôm hắn qua, kết quả hắn vặn vặn vẹo vẹo nửa ngày, phun một bãi nước tiểu tiêu hủy luôn thành quả nửa ngày của cha hắn, thiếu chút nữa làm cha hắn tức giận. ”
Ngô thị vẻ mặt kinh ngạc: "Còn có việc này? Sao lại chưa nghe thấy con nói? ”
"Là tướng công không cho nói."
Vệ Thành oán niệm nhìn nàng: " Nàng nói rồi đấy thôi. ”
"Ai nha, thiếp không chú ý, tướng công tha thứ cho thiếp lần này, lần sau mà có chuyện như vậy nữa nhất định thiếp sẽ giúp chàng giữ thật chặt, ai cũng không nói." Khương Mật ngoài miệng thì nói như vậy, rõ ràng không có chút nào hối lỗi, còn cười tủm tỉm ôm nhi tử đến trước mặt Vệ Thành, "Nhi tử, mau mau giúp nương dỗ dành cha con, dỗ chàng cao hứng cao hứng. ”
Cứ như vậy Nghiên Mực được nâng đến trước mặt cha hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Vệ Thành một lát, định đưa tay nhéo lỗ tai, không chạm được vào lỗ tai thì dùng móng vuốt mập chào hỏi khuôn mặt nam nhân hai cái.
Vệ Thành:...
Không nên sinh tiểu tử thúi Nghiên Mực này!
Nếu là Phúc Nữu thì tốt biết bao!
Phúc Nữu khẳng định sẽ biết đau lòng phụ thân, chắc chắn sẽ hôn hôn phụ thân, không giống tiểu tử nghịch ngợm này.
Vệ Thành quay đầu né tránh móng vuốt mập mạp của Nghiên Mực, thở dài, bước chân nặng nề đi về phía thư án, ngồi xuống, tiếp tục luyện chữ.
Năm nay chàng không chạy ngược chạy xuôi, chỉ theo thường lệ đi thăm đại thúc công, về chuyện con dâu về nhà mẹ đẻ ngày mùng hai, Khương Mật không để chàng đi theo, sợ đến lúc đó lại xuất hiện Vệ Nhị Lang thứ hai không biết sẽ khó xử đến mức náo..
Khương Mật thậm chí còn không mang Nghiên Mực ra ngoài, nơi đây mùa đông không lạnh như phương bắc, nhưng Ngô thị vẫn sợ lạnh. Nàng đi một mình, lần này trở về không chỉ có riêng mẹ kế, mà đại bá nương bao gồm cả mấy tẩu tử nhà bà cũng ở đây, chắc là đoán được Khương Mật sẽ trở về, đang chờ nàng.
Thấy nàng đến mọi người lại lôi kéo làm quen, quan tâm hỏi thăm chuyện thời gian trước Vệ Nhị Lang náo loạn, đã phân gia rồi còn tham lam đòi lợi ích chỗ con rể. Hỏi hắn muốn cái gì mà tạo ra động tĩnh lớn như vậy? Lại hỏi xem con rể kế tiếp có tính toán gì, còn phải ra ngoài đi thi đúng không?
Khương Mật chỉ chọn một vài chuyện để nói.
"Tướng công phải tham gia thi hội, còn gọi là kỳ thi mùa xuân, nghe nói do Lễ bộ chủ trì, năm đầu tiên trúng tuyển tất cả cử nhân phải lên kinh tham gia, tướng công chàng cũng không thể không đi."
"Con rể hắn đi một mình? ngươi lần này có đi theo không? ”
"Sao lại không đi theo? Chúng ta xuất thân hộ nghèo, tướng công ngay cả một thư đồng cũng không có, ta không đi thì ai chiếu cố chàng? Tạm thời thuê người ta cũng không yên tâm, đương nhiên vẫn là ta đi. ”
Tiền Quế Hoa hỏi: “ Thế đứa nhỏ để ở nhà?”
Khương Mật gật gật đầu: "Cũng không còn biện pháp nào, ta vốn tưởng rằng khai xuân, thời tiết ấm áp hẳn lên, mang ra ngoài cũng được, dù sao thì Nghiên Mực đã tám tháng, so với hài tử nhà khác tráng kiện khoẻ mạnh hơn. Nhưng tướng công nói phía bắc không ấm áp nhanh như vậy, lúc chúng ta lên kinh trời vẫn còn lạnh, không thể mang theo hắn. Ta đã thương lượng với mẹ chồng, vẫn nhờ bà chăm sóc, hiện tại tiểu tử đã cai sữa, so với lần trước còn tốt hơn một chút, chỉ sợ hắn náo loạn tìm nương thôi. Nhưng mà Nghiên Mực nhà chúng ta bình thường không hay khóc, lúc cai sữa cho hắn cũng chỉ y y nga nha tức giận với ta hai ngày rồi thôi, hẳn là không có vấn đề gì lớn. ”