Chương 75: Đấu Giá Qua Điện Thoại

Sáng ngày hôm sau, khi mọi người còn đang đánh răng đi vệ sinh thì Lý Phục đã truyền lại tin tức.

Vu Minh với Diệp Chiến đang bàn luận tình huống:

- Căn cứ theo di động của đối phương thì sẽ dùng phương pháp đấu giá Chân Nhái qua điện thoại, thời gian hôm nay từ 10 giờ tới 10 rưỡi.

Diệp Chiến hỏi:

- Cao thủ máy tính của cậu có thể định vị được vị trí Chân Nhái không?

Vu Minh nói:

- Nhiều nhất chỉ có thể tra ra được vị trí người liên lạc với Chân Nhái, mà tôi cũng không tin Chân Nhái sẽ ở cùng một chỗ với người liên lạc.

- Ý của cậu có nghĩa là thông qua một trung gian để đấu giá. Ừm… vậy tên trung gian kia mới là người liên hệ với Chân Nhái, để báo cho bọn chúng kẻ trúng thầu là ai.

Quả là có lý, Diệp Chiến hỏi tiếp:

- Vậy cao thủ bên cậu có thể nhân cơ hội mà tập trung vào vị trí của người bán?

Vu Minh hỏi Lý Phục, sau đó trả lời:

- Trừ phi là Kim Hỉ Hỉ thắng, nếu không cần đối phương trò chuyện ít nhất là nửa phút.

Diệp Chiến lo lắng nói:

- Nói cho tôi biết vị trí người trung gian là được rồi.

Đấu giá trong vòng nửa tiếng, bản thân mình phải dùng được tốc độ nhanh nhất để tìm thấy người trung gian, có lẽ làm được như vậy thì sẽ có thể giải quyết vấn đề dễ dàng.

- Ok.

Gần như là đồng thời, Ngô Du Du đang hạ lệnh cho chiến đội Hoa quả:

- Lần này đấu giá là dùng phương pháp đấu giá qua điện thoại, cho nên tôi nghĩ là đám bán Chân Nhái dùng người trung gian mua bán. Kế hoạch của chúng ta chính là bắt lấy người trung gian. Hành động phải nhanh, càng phải bí mật. Mặt khác, ở trong các khu vực náo nhiệt thì phải tránh dùng súng ống. Chúng ta không biết được vị trí của người trung gian cho nên không có kế hoạch rút lui. Bởi vậy một khi bị cảnh sát bao vây là chúng ta xong đời.

Dưa Hấu hỏi:

- Bắt được người trung gian rồi thì trực tiếp bức cung hay là thông qua điện thoại của hắn để tìm người mua?

- Bức cung.

Chuối:

- Đám người Vu Minh ra ngoài rồi. Vu Minh lên xe buýt đi đường 355, Lý Phục lái xe, trên xe có Nghê Thu. Đỗ Thanh Thanh thì đi một mình một xe. Theo dõi ai?

- Vu Minh, cần phải khống chế hắn trong vòng từ 9 rưỡi tới 9 giờ 45. Được dùng súng gây mê, hoặc chích điện, đừng để cho hắn tham dự lần náo nhiệt này. Mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng rồi, bắt đầu thôi. Nhớ rõ là khi trời tối phải che mặt, trong thành phố có camera theo dõi nhiều lắm.

9 giờ, Vu Minh đổi xe khác, Chuối đi theo vô cùng nhanh, không thể không theo sát, ai mà biết Vu Minh sẽ định xuống trạm nào. Thời gian này người lên xuống như là ong vỡ tổ vậy. Chuối cũng biết, kiểu theo dõi như này tám chín phần sẽ bị Vu Minh phát hiện, nhưng hắn cũng không có lựa chọn khác.

Vu Minh gọi điện:

- Lý Phục.

Lý Phục trả lời:

- Theo dõi xe của cậu là một chiếc xe thuê, giấy đăng ký mang tên Thẩm Đâu Đâu.

- Quả nhiên là bọn họ, 9 rưỡi rồi, mọi người bắt đầu tập hợp đi ở tâm điểm đi.

Tâm điểm ư? Đúng thế, cái này là đại công của Lý Phục, hắn trong lúc vô ý nghe thấy Kim Hỉ Hỉ oán trách cái khách sạn. Thế mới biết là người bán yêu cầu Kim Hỉ Hỉ ở trong cái khách sạn này chứ không phải bản thân cô ta lựa chọn nơi này. Vu Minh cho rằng đây là điều cần thiết cho nên mới làm vậy. Bởi thế hắn lấy phạm vi 2 cây số xung quanh cái khách sạn mà Kim Hỉ Hỉ ở là tâm điểm.

Nhưng bản thân cần phải cắt cái đuôi đang theo dõi mình đã. Vu Minh xuống khỏi xe, bắt đầu tiến vào trong một siêu thị. Chuối cũng xuống theo, Vu Minh sau khi đi xuyên qua siêu thị thì đi tới trạm xe buýt bên kia. Chuối thấy Vu Minh chen lên xe thì khẩn trương vội vàng chạy tới sân ga, thấy rõ ràng là trạm 927. Sau đó lao như điên về phía xe của mình, lái xe đuổi theo, nhưng đã là tối muộn, cho nên không biết Vu Minh đã chạy tới đâu rồi.

- Alo Cam, mất dấu rồi.

- Xe của Lý Phục là thuê từ công ty ô tô, cho nên có hệ thống định vị, mau tìm vị trí của hắn. Lý Phục là cao thủ máy tính duy nhất của Vu Minh.

- Rõ.

Mười giờ, đấu giá bằng điện thoại bắt đầu. Năm bên cùng mở máy, bắt đầu ra ra giá. Lý Phục cùng với Chuối gần như là đồng thời xác định ra vị trí của người trung gian:

- Người đứng cách cổng chính khoảng 300m.

- Động thủ. Cam hạ lệnh.

Diệp Chiến nhận được tin tức lập tức liền tiếp cận mục tiêu, ngay lập tức có điện thoại của Vu Minh gọi tới:

- Dừng lại, mục tiêu có vấn đề.

Diệp Chiến không hề nghi ngờ, lái xe qua một bên, Lý Phục báo lại:

- Định vị không sai, đối phương dùng điện thoại di động bình thường, không có mã hóa hay là cảm ứng gì hết.

Vu Minh cầm kính viễn vọng:

- Nhưng mà nơi đó là đường Đại Mã.

Cái chỗ cách cổng chính 300m đó là con đường chủ đạo, xe tới xe lui không ngừng.

Dưa Hấu tới, xe ngừng ở một bên, lao người qua hướng đường Đại Mã, chạy ngược lại với quốc lộ:

- Chuối, không xong rồi, chỗ cậu định vị được là quốc lộ.

Diệp Chiến thấy Dưa Hấu liền báo lại:

- Có bạn tới chơi đấy.

Vu Minh nói với hắn:

- Tôi biết hắn ở đâu rồi.

- Ở đâu?

- Ở gần đường cái có một cái nắp cống, nếu tôi đoán không sai thì cái tên trung gian đó đang ở bên dưới cống đấy.

Nắp cống trên đường rất là ít, cũng được đóng rất là chắc. Cho nên không phải chỉ một người có thể mở ra được. Hơn nữa đường này là đường chính, xe ra vào không ngừng, cho dù có bị cảnh sát đuổi thì cũng phải phong tỏa tuyến đường đã. Cho nên cái tên trung gian đó có thể thong dong mà rút lui. Cho dù là cảnh sát, Ngô Du Du hay là mấy người Vu Minh, cũng không thể nào đoán ra được vị trí cái cống thoát nước trong thời gian ngắn được.

Vu Minh gọi:

- Lý Phục, định vị vị trí của bốn người mua khác.

Lý Phục gửi lại địa đồ điện tử, Vu Minh nhìn bản đồ, trên đó có năm điểm tròn tạo than một vòng tròn. Vu Minh nói:

- Chân Nhái hẳn là nằm trong khu vực ở giữa này rồi. Kẻ bán sau khi lấy tiền lập tức giao hàng, Lý Phục anh nghĩ rằng ai sẽ mua được hàng?

Lý Phục nói:

Đám Nhật Bản đã bị bỏ qua, tôi nghĩ rằng một trong ba người bên Mỹ, Ả rập hoặc là Kim Hỉ Hỉ sẽ thắng.

- Tôi hiểu rồi.

Vu Minh liền hỏi tình hình thực tế của vụ mua bán, Lý Phục nói không sai, đám Nhật Bản đang khản trương kiểm tra tài khoản, hy vọng tiền có thể về tài khoản kịp lúc, cho nên giờ không có tư cách đấu giá. Vu Minh nói tiếp:

- Tôi nghĩ rằng bên Ả rập sẽ thắng, Hàn Quốc cũng có khả năng, mà bên Mỹ cũng có thể dành thắng lợi.

- Cái đù!

Diệp Chiến mắng lớn, còn tưởng rằng Vu Minh hiểu rõ thế nào chứ:

- Chúng ta có thể chờ bọn chúng đấu giá xong, rồi theo dõi người mua, nhân cơ hội bọn chúng kiểm hàng, thì tập kích bọn chúng.

- Kỳ quái, lần báo giá này thực là quá cứng nhắc.

Vu Minh nghi ngờ nói:

- Cứ mỗi ba mươi giây thì từng bên Mỹ, Hàn Quốc và Ả rập lại thay phiên báo giá. Mỗi lần lại tăng lên một trăm ngàn đô… Chúng ta bị chơi xỏ rồi, hiện giờ không phải là thời gian báo giá mà là lúc kiểm hàng rồi. Những gì chúng ta đang nghe thấy chỉ là ghi âm mà thôi. Quái thật, sao đám Nhật Bản lại không có ghi âm mà là nói chuyện bình thường nhỉ?

- Vậy làm sao giờ? Diệp Chiến hỏi lại.

Vu Minh nói:

- Nghê Thu, đi tìm đám Ả rập. Diệp Chiến, tìm đám người Hàn. Tôi đi tìm người Mỹ, còn Đỗ Thanh Thanh với Lý Phục tạm thời án binh bất động.