Kim Hỉ Hỉ cầm điện thoại lên kiểm tra một chút, rồi gật đầu nói:
- Lý Phục, chúng ta đi thôi.
- Này. Nhớ mặt nhau đấy. Hải Na gọi với theo.
“Chị gái, đừng có chơi mấy cái trò vô nghĩa được không?” Vu Minh cầu nguyện. Hải Na cuối cùng cũng bỏ đi, Kim Hỉ Hỉ cười với Lý Phục:
- Lý Phục này, tôi phát hiện đám đàn ông nước anh có vẻ hơi yếu đuối. Còn phụ nữ Trung quốc thì lại quá là mạnh mẽ.
Lý Phục cười:
- Không phải yếu đuối, mà là khoan dung.
- Khoan dung? Ừm! Rất có lý. Kim Hỉ Hỉ gật đầu.
Tuy rằng đã thành công tải được phần mềm kia về máy cô ta, nhưng mà Hải Na, Đỗ Thanh Thanh và Nghê Thu đã lộ mặt rồi.
Ở trên một con đường gần với toilet, một chiếc xe màu đen chậm rãi khởi động, Ngô Du Du lên tiếng:
- Xem ra bọn họ đã thành công rồi.
Chuối ở ghế phụ hỏi:
- Cam, tôi cảm thấy cô…
- Nói thẳng.
- Mục đích của cô là quan sát Vu Minh, hay là tìm ra cha của Vu Minh, hay là tìm ra Chân Nhái?
- Anh nghĩ rằng tôi sẽ không phân biệt được công với tư chứ gì? Đương nhiên là tìm ra Chân Nhái.
- Chúng ta đã thành công thay thế đám người Nhật để làm người mua, vì sao lại phải theo đám Vu Minh mà tìm manh mối chứ?
Ngô Du Du cười:
- Nếu như chúng ta đã thành công thay thế đám người Nhật kia, vậy ngồi xem bọn họ tiến triển để thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cũng không phải là vui lắm sao?
Chuối lắc đầu:
- Cam, cái tên bán này vô cùng thần bí. Tôi nghĩ là cô nên tập trung tinh lực của mình lên đám bán hàng này hì hơn. Từ những manh mối mà chúng ta có trong tay thì lần này kẻ bán ra là Nhện.
- Xác định không? Ngô Du Du hơi giật mình, thậm chí là sợ hãi.
- Không xác định được, nhưng là thủ pháp ăn trộm thì tám chín phần mười là Nhện rồi.
- Nếu thực sự là bọn họ thì chúng ta cần phải cẩn thận. Quay về kiểm tra lại tư liệu xem có lộ sơ hở gì không đã.
- Nhện là đám gián điệp thương mại nổi tiếng nhất mà danh tiếng cũng thối nhất trên thế giới, bọn chúng lấy việc buôn bán cơ mật làm hoạt động chính.
Trong bữa ăn buổi tối, Lý Phục vừa ăn vừa nói:
- Đầu não của bọn chúng mang danh Nhện Ác Quỷ, phía dưới có Nhện Độc, Nhẹn Băng, Nhện Lửa, Nhện Đen, Nhện Máu và Nhện Con. Tổ chức này thành lập vào hai năm trước, đã trộm đi những tài liệu cơ mật của hơn năm trăm công ty mạnh mẽ trên thế giới ròi bán lại cho đối thủ cạnh tranh của họ.
- Theo như xếp hạng bảng gián điệp thì Nhện không phải là mạnh nhất. Đứng đầu là một tổ chức kêu Liên Minh Băng Tuyết, liên minh này là vì chính nghĩa. Bọn họ âm thầm điêu tra, cung cấp tình báo cho đám cảnh sát. Thành tích lớn nhất chính là dập tắt được đường dây buôn lậu thuốc phiện từ Mê-xi-cô qua Châu Âu, Châu Á. Đương nhiên cũng vì thế mà bọn họ chọc phải phiền toái lớn, chỉ là ngay cả đám cảnh sát cũng không biết được thân phận của bất kỳ kẻ nào trong họ.
- Tiếp theo, chính là những gì tôi đã nói qua. Hiệp hội Thám tử Quốc tế, là tổ chức điều tra có tính hợp pháp, vì những người thuê bọn họ là những người bị mất trộm, hoặc là tìm kiếm những kẻ làm cho công ty hoặc cá nhân nào đó có tổn thất.
Lý Phục nói tiếp:
- Ba tổ chức này là những cái tên nổi danh nhất trên toàn thế giới. Nhện lấy tiền tài làm mục tiêu, Liên Minh Băng Tuyết lấy chính nghĩa làm lý lẽ sống. Còn Hiệp hội Thám tử thì xen vào giữa, vừa nhận tiền tài làm mục đích và phải có ủy thác hợp lý.
Đỗ Thanh Thanh khen:
- Lý Phục, anh biết nhiều thật đấy.
- Chỉ là hứng thú mà thôi, tôi từ bé đã thích xem phim về gián điệp với các kên truyền hình. Hơn nữa ba tổ chức này đối với người trong nghề mà nói thì không phải cái gì là bí mật. Nửa câu sau là thật, còn nửa câu đầu là giả, Lý Phục cuối cùng cũng biết nói dối rồi.
Vu Minh tò mò hỏi:
- Trong ba tổ chức, cái nào mạnh nhất?
- Chưa hề so sánh qua, cá nhân tôi là về Liên Minh Băng Tuyết, nhưng mà đám thành viên của Hiệp hội Thám tử cũng ưu tú vô cùng. Có lẽ khác nhau chính là đoàn thể với cá nhân, khó có thể so được. Còn về Nhện thì nhìn toàn tổng thể thì cao hơn Hiệp hội Thám tử, còn kém một chút so với Liên Minh Băng Tuyết.
Nghê Thu hỏi:
- Bọn họ so với lính đánh thuê hoặc bảo tiêu thì sao?
- Đây là hai vấn đề khác nhau. Lính đánh thuê có năng lực chiến đấu chấp hành nhiệm vụ vô cùng mạnh mẽ, còn có một đội ngũ hậu cần khổng lồ. Mà những kẻ điều tra chỉ là tím kiếm, tìm vật phẩm, người, hay là chân tướng. Tựa như là giống với cảnh sát hình sự và quân đội, hai bên có yêu cầu năng lực cao, cùng mang súng, nhưng chức trách với kỹ năng thì lại không giống nhau. Kim Hỉ Hỉ nhận được 1 cái tin nhắn này…
Lý Phục cầm máy lên nhìn:
- Xin chào, mật mã điện tử ngân hàng của bạn sắp hết hiệu lực, xin hãy vào trang web XXX để sửa lại mật khẩu. Một cái mánh lừa người thật kém cỏi.
Vu Minh nói:
- Không phải là ở thủ đoạn mà là hiệu quả gây ra. Tỷ như có một tin nhắn nhắc anh phải để ý cổ phiếu, anh cẩn thận quan sát, rồi theo như tin nhắn thì hiểu ra, nó bảo hạ là hạ, tăng là tăng, anh có tin được không?
- Không tin.
Lý Phục với Nghê Thu đồng thanh trả lời.
- Thế nếu mà nhận được liên tục trong vòng nửa tháng thì sao?
- Cái này….
Hai người bọn họ liếc nhau:
- Cái này không có khả năng.
- Ai bảo không có khả năng chứ. Vu Minh cười:
- Thôi không nói nữa, uống rượu nào.
- Này, nói chuyện có một nửa là mọi người sẽ bảo cậu chém gió đấy. Hải Na uy hiếp.
- Được rồi, cái này gọi là Kim tự tháp lừa dối. Đầu tiên chọn một loại cổ phiếu dao động. Sau đó gửi tin nhắn báo cho 1 vạn người là cổ phiếu sẽ giảm, rồi lại báo cho 1 vạn người cổ phiếu sẽ tăng. Như thế là có một vạn người tin hắn rồi. Ngày hôm sau, 5000 người nhắn tin là tăng, 5000 người nhắn tin là giảm. Ngày thứ ba còn 2500 người. Ngày thứ tư còn 1250. Tiếp theo sẽ là 625, 312, 156, 78, 39, 19, 9, 4, 2, 1. Qua 15 ngày, có nghĩa là qua ba vòng giao dịch, liệu có người nào sẽ mắc mưu không đây?
- Cái này…
Lý Phục gật đầu:
- Tôi nghĩ, vào ngày giao dịch vào thứ sáu, hẳn sẽ có người mắc mưu.
Nghê Thu nói:
- Anh quá coi trọng đám dân cổ phiếu kia rồi, ba ngày, ba ngày liền có người theo.
- Đúng vậy, mà phí tổn thứ này vô cùng thấp, quá trình lừa bịp lại đơn giản. Có vô cùng nhiều người mắc mưu rồi. Có chút mánh khóe bịp người càng thêm kỳ quái hơn. Nào là chứng nhận của anh bị trộm mất, hay là thẻ ngân hàng bị đóng băng, ti vi báo chí cũng nói ra rả suốt ngày. Nhưng mà cuối cùng cũng không hề mắc mưu.
Lý Phục gật đầu:
- Tôi cảm thấy hiệu quả mới là mấu chốt, ở Châu âu khi trộm các tác phẩm nghệ thuật, cũng có kẻ trộm giả làm cảnh sát, nghênh ngang mang tác phẩm nghệ thuật ngay trước mắt mọi người rời đi. Nói ra thì khó tin nhưng quả là như thế. Vu Minh vậy mấu chốt của chúng ta là gì?
- Là anh, anh không biết nói dối, hoặc là không hiểu nói dối. Cho nên anh càng nên ít biết đến kế hoạch, nếu anh biết càng nhiều thì anh càng thêm bị động. Hiện tại chúng ta cũng không có nhiệm vụ gì nữa rồi, chỉ cần nghe trộm điện thoại đối phương là được. Nhưng mà Lý Phục anh cần phải kiên trì, đừng để đối phương khả nghi là được.
- Ừ.
Lý Phục gật đầu.
Đỗ Thanh Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, trong công ty coi như không tính tới vị sếp như mình, thì theo như diện mạo, bằng cấp thì hẳn phải là Lý Phục nha, sao lại biến thành Vu Minh thế này?
- Đừng quên, còn có cái máy nghe trộm, làm hỏng cái đôi giày da của Vu Minh ấy. Nghê Thu nhắc nhở.
- Ừm.
Vu Minh gật đầu, hắn đoán tám chín phần mười là cái đám người do tên đại ca Điêu ủy thác bắt cóc mình gây ra. Thực là không biết mục đích của bọn họ là cái gì. Có lẽ cho bọn họ biết vụ Chân Nhái này có khi không phải là chuyện xấu, bản thân cũng có thể thấy được bộ mặt thật của đám người đó,