Chương 70: Chân Nhái

Công ty cuối cùng đã điều chỉnh lại, Đỗ Thanh Thanh cũng được nghỉ ngơi một ngày. Tối ngày hôm sau Ngô Du Du làm cho mọi người một bữa cơm thật ngon vì ngày mai cô sẽ phải đi.

Sau khi làm đầu bếp cho mọi người được một tháng, căn bản cũng không có được chút tin tức gì về ông chú Yến Tam của Vu Minh. Cô chỉ hiểu rõ hơn được về tính cách của mọi người, trừ một người, đó là Vu Minh. Về phần Vu Minh thì cô cũng không nắm chắc lằm, bởi cô thấy tựa như hắn có vẻ như là mang lòng phòng bị với cô.

- Vu Minh, sao cậu không ăn lạc?

Ngô Du Du liền hỏi, Đỗ Thanh Thanh là người theo chủ nghĩa ăn chay thì không nói, còn Vu Minh chính xác là một con động vật ăn tạp, cái gì hắn cũng có thể ăn được, trừ lạc ra.

Đỗ Thanh Thanh trả lời thay:

- Cậu ta bị dị ứng với lạc đó... Du Du à, cô thật là muốn đi thì chúng tôi sẽ nhớ cô lắm đó.

- Tôi cũng thế, nhưng tôi muốn được gặp cha mẹ mình.

Ngô Du Du nói tiếp:

- Không sao đâu, tôi sẽ thường xuyên tới thăm mọi người, Rảnh thì chúng ta có thể lên mạng chém gió được mà. Hơn nữa ở thành phố A cha tôi còn có một công ty, cho nên tôi sẽ tìm cách để tới thành phố A làm việc.

- Vậy thì tốt rồi.

Đỗ Thanh Thanh gật đầu nói tiếp:

- Vu Minh, Du Du sắp phải đi rồi, cậu không muốn nói gì với cô ấy à?

Vu Minh khẽ than một tiếng, vẻ mặt có chút khổ sở:

- Du Du, cô không đi có được không?

Học là phải dùng được, cho nên nghệ thuật biểu diễn chính là làm cho bản thân mình tin tưởng trước, sau đó mới có thể khiến cho người xem tin được.

Ngô Du Du sửng sốt, Vu Minh từ trước tới giờ chưa hề nói như thế với mình, Chẳng lẽ sắp từ biệt nhau cho nên không muốn che giấu điều trong lòng? Chẳng lẽ một tháng qua... cái tên này lại yêu mình rồi? Cái này cũng đúng nha, mình vốn xinh đẹp, lại còn biết nấu ăn. Lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, vượt qua gian khó, đánh bại kẻ thứ ba. Trong lòng Ngô Du Du có chút ngọt ngào, bởi bản thân tuy có hơi chướng mắt Vu Minh, nhưng mà được người ta yêu thích thì cũng phải cao hứng nha.

Vu Minh nói tiếp:

- Du Du, tôi có thể gặp lại cô không?

Biểu diễn thì đừng có mà keo kiệt tình cảm của bản thân làm gì, với cả tình cảm là cái thứ không đáng giá nhất.

- Cái này, đương nhiên, đương nhiên là có thể a.

Ngô Du Du có chút luống cuống, làm cái gì chứ? Chẳng lẽ lại còn muốn nhân cơ hội này mà tỏ tinh à?

Tiếp theo là phải biết có chừng mực, cũng không thể nào lại giống như việc khóc cho một con chó chết, ngang bằng với việc khóc cha mẹ chết được. Vu Minh liền nâng chén lên:

- Vậy thì chúc cô thuận buồm xuôi gió nhé.

- Ừm.

Ngô Du Du xúc động nói:

- Vu Minh, cậu rất thông minh cho nên cần phải cố gắng hơn.

- Ừm, tôi sẽ cố. Tôi ăn xong rồi, lên phòng trước đây.

- Cậu không sao chứ?

Ngô Du Du hỏi với theo.

- Không sao, không có sao.

Sớm biết hôm nay có bữa cơm này thì buổi chiều bản thân đã không đi ăn đồ ăn nhanh với Khả Nhi rồi. Lúc tan tầm, Khả Nhi hẹn Vu Minh ra nói chuyện về vấn đề của Nghê Thu. Vu Minh là kẻ ăn ngay nói thật, cho nên mặt ngoài muốn bỏ qua, nhưng trong lòng thì không có ý từ bỏ.

Vu Minh quay về phòng mà ngồi xoa bụng, khổ vãi hàng a! Cái tiệm đồ ăn nhanh kia hôm nay còn mua một bánh hamburger thì tặng thêm một cái, Cô ca thì thoải mái uống. Cho nên mới nói không nên tham món lợi nhỏ, tối nay Vu Minh cũng không có kế hoạch gì ra ngoài, cho nên hắn liền lên mạng ngồi chơi.

Khoảng nửa tiếng, thì Đỗ Thanh Thanh gõ cửa phòng hắn rồi tiến vào. Vu Minh kéo ghế cho cô ngồi, Đỗ Thanh Thanh quay người lại đóng cửa, rồi nhỏ giọng hỏi:

- Vu Minh, có phải cậu thích Du Du rồi không?

- Hả?

Vu Minh sửng sốt.

- Sao lại hỏi thế?

Đỗ Thanh Thanh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

- Chuyện này thì người làm cấp trên như tôi không thể can thiệp, nhưng mà chúng ta là bạn bè đúng không?

- Đúng.

- Hiện giờ hôn nhân đều phải chú ý tới môn đăng hộ đối. Không phải là kỳ thị đâu, nhưng mà hai người có hoàn cảnh sống cùng tập quán khác nhau thì khó có thể ở cùng với nhau được. Thế giới quan, giá trị quan, mấy thứ đó cũng không hợp. Ví dụ cậu sống cùng một cô nàng có nhiều tiền, ngày ngày cậu đi xe buýt, còn cô ấy đi xe riêng. Cha mẹ của cô ấy tặng cho cậu một chiếc xe tốt…

- À.

Vu Minh tựa như chợt hiểu:

- Ý cô là chỉ cái tên được mẹ vợ tặng cho con Benley thì quỳ xuống mà khóc rống lên đó hả?

- Ừm… Cậu thấy chuyện này thế nào?

- Chả thế nào, nếu như mà bà mẹ kia thật sự mà tốt, thì sẽ lén đưa tới. Mà tôi cảm thấy tính cách của tên đó lại hợp với bà mẹ vợ của hắn hơn.

- Nếu là cậu thì sao?

- Tôi?

Vu Minh ngẫm một chút:

- Tôi sẽ tìm cách từ chối, phải làm bộ dạng với người ta là lúc trước còn không có tặng xe, tôi còn yêu con gái bà. Giờ xe cũng mua rồi, không tặng tôi thì tặng ai?

- ….. Đỗ Thanh Thanh cảm thấy mơ hồ rồi, lúc sau mới nói:

- Cái này a… Vậy nói chung là nhà gái phải đồng ý thì mới được đúng không?

- Đúng thế a, bằng không thì kết hôn làm sao được?

Đỗ Thanh Thanh bất đắc dĩ nói:

- Nhà Du Du cũng rất là giàu có, đương nhiên một cô gái nhà giàu với một cô gái nghèo thì tất nhiên ai cũng ưu tiên chọn cô gái giàu rồi. Chỉ là…

Đỗ Thanh Thanh cũng không nhìn Vu Minh nữa, Vu Minh liền quay qua nhìn cô, sau một hồi hắn giật mình hỏi:

- Ý của cô là, tôi với Du Du không thích hợp?

- Đúng thế, chính là ý này.

Đỗ Thanh Thanh gật đầu, lau lau mồ hôi, thật là mệt chết người a.

- Nhưng sao tôi lại phải hợp với cô ấy? Chả lẽ cô ấy thích tôi à? Vu Minh mơ hồ hỏi lại.

- Tôi đây không phải lo lắng cậu thích cô ấy hay sao?

- Hừm, Đỗ tiểu thư, không cần phải đùa theo tiêu chuẩn quốc tế thế đâu, tôi là thanh niên có ước mơ, làm sao phải coi trọng Ngô Du Du chứ.

Đỗ Thanh Thanh khó hiểu hỏi:

- Cậu cảm thấy cô ấy không đủ tốt?

- Du Du đương nhiên là đủ tốt, biết nấu ăn, người lại đẹp, nhà thì có tiền.

- Thế không tốt ở cái chỗ nào?

- Tốt lắm chứ. Chỉ là… Đỗ tiểu thư à, tôi là người thích phụ nữ có việc làm, chuyên nghiệp chút, như là luật sư, bác sĩ, thành phần tri thức như là kỹ sư, giáo sư y tá… Còn loại bà chủ chỉ biết dùng tiền loạn như thế thì, hài, không yêu nổi, mà cũng không nuôi nổi.

Vu Minh chậm rãi nói.

- Dùng tiền loạn?

- Đúng nha, thí dụ cô ấy mua một đôi đũa của Nhật là 15 đồng. Nhưng hàng đó là nguyên liệu nhập khẩu từ Trung Quốc, tới Nhật Bản thì bắt đầu gia công thành đũa, rồi đóng gói. Tài liệu của một sản phẩm như nhau mà ở Trung Quốc là 5 đồng 3. Còn có bộ quần áo mà cô ấy mua, ở cửa hàng bách hóa trong thành phố thì già là 998. Cách hai con đường chỉ còn 788, ở gần chỗ chúng ta là 588, còn lên mạng chỉ cần 388 thôi.

- Cậu nói thế, dường như cũng đúng.

Đỗ Thanh Thanh tựa như đang ngẫm nghĩ gì đó.

- Biết nấu ăn, nhưng không thể làm quản gia, lại còn không có việc làm. Thực là phá tiền, lớn lên xinh đẹp, ở nhà một mình, ông chồng sẽ phải tăng ca mệt mỏi, suốt ngày ở ngoài. Nhà cô ấy có tiền thì càng không biết quý trọng tiền tài… Thôi, không còn gì nữa rồi, tôi đi đây.

Ngô Du Du cắn răng, bẻ một cái đĩa sứ ra làm hai. Có thể nói người ta như thế à? Cô ta có mang theo máy nghe trộm, máy tính của Vu Minh cũng bị gài máy thành công, cho nên chỉ cần khởi động máy lên, thì có thể nghe được hết thảy âm thanh bên trong phòng. Đương nhiên là còn phải có thiết bị theo dõi từ xa nữa.

Đỗ Thanh Thanh đi ra ngoài, quay về phòng bếp:

- Không cần lo nữa, Vu Minh cũng hiểu ý của cô, sẽ không theo đuổi cô đâu.

- Cám ơn.

Ngô Du Du miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Ở trong phòng, Vu Minh nhận được một thông báo.

- Tôi, Diệp Chiến.

Vu Minh kinh ngạc:

- Sao anh biết hòm thư của tôi?

Thằng ngu, tao tới nhà mày trộm cái máy tính không được á?

Diệp Chiến trả lời:

- Công ty thám tử.

- Ờ. Chuyện gì?

Diệp Chiến:

- Cậu nghe qua từ Chân Nhái chưa?