Hai người chơi nâng Thẩm Vạn dậy, Trương Dạ Nam hỏi:
- Tổng giám đốc Thẩm, không phải ông hỏi tôi là có tin nhân quả báo ứng không hay sao? Con của ông chết, ông muốn nhân quả báo ứng. Lúc ông làm cướp biển, giết người cướp của liệu có nghĩ tới nhân quả báo ứng không? Ông vì mối thù riêng của mình mà không để ý người ta có vô tội hay không. Âm mưu của ông kết thúc bởi một âm mưu khác, đây mới là nhân quả báo ứng. Nói chính xác thì con ông đã trả báo ứng thay cho ông, cho ông thêm mười sáu năm vinh hoa phú quý.
- Nhân quả báo ứng, báo ứng. Thẩm Vạn lẩm nhẩm hai chữ này, cuối cùng cũng yên lặng.
Mọi người chia nhóm bắt đầu tìm kiếm thuốc nổ theo bản vẽ. Đến trước sáu giờ sáng, tất cả thuốc nổ bị moi ra. Kíp nổ cũng rất đơn giản, cách tháo dỡ cũng rất đơn giản. Tòa lâu đài cổ hơn trăm năm này cuối cùng đã thoát khỏi vận mệnh bị hủy diệt. Sau đó, cảnh sát kiểm tra thi thể con trai của Thẩm Vạn, xác nhận suy đoán của Thẩm Vạn rằng con trai và con dâu tương lai của Thẩm Vạn đều chết bởi vật sắc nhọn. Cơ bản có thể kết luận đây là vụ án mưu sát. Cảnh sát sẽ căn cứ vào những người mà con trai của Thẩm Vạn giao thiệp mà tiến hành tìm kiếm nghi phạm.
Chừng một năm sau, kẻ giết con của Thẩm Vạn quy án. Điều mắc cười là kẻ này vốn vượt qua tuyển chọn, nhưng vì tai nạn xe cộ nên không thể tham dự hoạt động tầm bảo. Kẻ phạm tội kể lại câu chuyện xưa cho mọi người nghe. Gã với cô hầu gái kia vốn yêu nhau, cô ta vì báo thù nên thất thân cho con trai Thẩm Vạn. Một ngày trước khi cậu con trai và cô hầu gái chuẩn bị cùng bỏ trốn, anh ta mời bạn bè gặp mặt, và thế là phát hiện ra gian tình của kẻ phạm tội và cô hầu gái kia. Lại nghe cô ta nói muốn giết cha mình, dưới cơn nóng giận, anh ta đâm chết cô hầu gái. Tội phạm đánh lại, giết chết con của Thẩm Vạn. Sau đó, gã ném thi thể của hai người vào trong hang ngầm, rồi nói cho những người bạn ở buổi tụ hội ấy rằng hai người kia đã bỏ trốn, mong mọi người sau này đừng tới quấy rầy Thẩm Vạn nữa.
Không ai rõ câu chuyện này có bao nhiêu phần là thật, có người cho rằng đây là sự thực, nhưng có người nói đây là câu chuyện bịa ra để được coi là phòng vệ chính đáng. Tất cả đều do tòa án xử lý.
…
Đám công binh đóng quân gần thành phố A xây tạm một cây cầu, đón lấy tất cả mọi người. Xe cứu thương cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Diệp Chiến được đưa lên cáng, gã nhìn Vu Minh, lòng thầm nghĩ:
- Nhóc con, sau này còn gặp lại.
Đỗ Thanh Thanh thật sự cảm thấy rất tốt. Lý Phục bị cô ta đẩy ra nhận công lao. Trương Dạ Nam biết thời biết thế, ngay trước mặt giới báo chí đã ca ngợi công ty thám tử Tinh Tinh. Trải qua hai vụ án, công ty thám tử Tinh Tinh đã thành công tạo lập nên danh hiệu cho mình, Lý Phục cũng coi như một vị tiểu danh nhân. Đỗ Thanh Thanh cảm thán, làm sếp thật sự rất đơn giản, bạn chỉ cần tuyển đúng nhân viên là được. Đương nhiên là mình có năng lực rồi, nếu không sao có thể mắt sắc tuyển nhận Lý Phục và Vu Minh, rồi đạt được thành tích tốt như vậy?
Vu Minh thì lại nói chuyện rất hợp ý với người bạn mới quen, Trần Bằng Xương. Diễn viên cũng có thể coi là một trong những kiểu lừa bịp. Tất nhiên diễn viên sẽ phủ định cách nói này rồi. Trần Bằng Xương thanh minh rằng đó là nghệ thuật, gọi là nghệ thuật biểu diễn. Vu Minh cho rằng không có gì khác nhau cả, đều dựa vào đạo cụ và năng lực biểu diễn của mình khiến người ta như rơi vào cảnh giới kỳ lạ. Nếu Trần Bằng Xương không chịu thừa nhận mình là kẻ lừa bịp, Vu Minh liền tham khảo nghệ thuật biểu diễn với anh ta. Trần Bằng Xương nhấn mạnh thế này: Nhập vai. Chỉ có lừa bản thân trước, bạn mới lừa được người khác. Vu Minh thầm nói: Thế thì có gì khác nhau?
Lưu Mãng nằm trên cáng cứu thương, vô cùng khó chịu nhìn Đỗ Thanh Thanh đang vô cùng đắc chí kia. Não anh ta bị chấn động nhỏ, nhưng không ảnh hưởng tới việc anh ta nguyền rủa Đỗ Thanh Thanh. Con cá muối chết tiệt này không chỉ lật người, mà càng lúc càng tươi sống. Hiện giờ không còn là ân oán cá nhân nữa, mà công ty thám tử Tinh Tinh đã trở thành đối thủ cạnh tranh của công ty thám tử Vạn Sự Thông rồi.
Dù mọi người không nhận được khoản thù lao theo kỳ vọng từ trò chơi này, nhưng còn sống là tốt rồi. Có một số người, ví dụ như Vu Minh đã kiếm lời được ba tấm kim tệ, còn cả anh bạn kiếm được một cân vàng, đây đều là giải thưởng vật chất cả. Cũng có một vài câu đố thậm chí không thể nào hiểu nổi, như lúc ấy người tập kích Lưu Mãng, cướp bức tranh kia là ai? Đã bị giết hay vẫn còn sống? Bức tranh kia sao rồi? Tấm vương bài kim tệ lớn kia ở đâu?
Đám người Vu Minh được mời tới cục cảnh sát ghi chép, mãi đến ba giờ chiều, Vu Minh với Đỗ Thanh Thanh mới về tới nhà. Hai người tắm rửa xong liền leo giường đi ngủ. Một ngày một đêm mệt mỏi vất vả, cả sinh lý lẫn tâm lý đều vô cùng mệt. Trước khi ngủ, Đỗ Thanh Thanh gọi cho Lý Phục:
- Ngày mai nghỉ một ngày.
Thứ Ba, khi tới công ty, Đỗ tiên sinh tự mình tặng một ngôi sao. Trải qua cuộc họp của Ban giám đốc, cho rằng tuy công ty thám tử Tinh Tinh với số thành tích chưa đủ để lên sao, nhưng cũng chứng tỏ được tiềm lực, nên thứ Hai, Ban giám đốc đã thống nhất đồng ý thăng sao. Tổng công ty được công ty thám tử Tinh Tinh chia hoa hồng 5%, riêng Đỗ Thanh Thanh thì có được phí chuyển nhượng chia hoa hồng hai trăm nghìn tệ.
Cái lợi lớn nhất của việc lên sao chính là có thể nhận bao nhiêu nhân viên cũng được, với điều kiện công ty bạn có đủ tài chính để trả. Nhưng trong Đỗ thị quốc tế, rất nhiều công ty con vì lên sao sau đó dốc sức khuếch trương, cuối cùng phá sản.
Sau khi lên sao, Đỗ Thanh Thanh liền mở một cuộc họp.
Nghê Thu nêu ý kiến:
- Tôi không làm đội trưởng đội tìm chó mèo nữa, cũng không dẫn dắt người mới. Nhưng tôi cảm thấy công ty của chúng ta có thể tuyển thêm một vị thư ký cho đội tìm chó mèo, cần người trẻ tuổi, xinh đẹp, phóng đãng, gợi cảm, không có bạn trai…
Đỗ Thanh Thanh liền giơ một quyển sách ném tới anh ta.
Lý Phục thì nói:
- Tôi cũng không có thời gian dẫn dắt người mới, hơn nữa tôi cho rằng chúng ta nên phát triển và mở rộng nghiệp vụ theo hướng cao hơn, mà không phải nhận người để ứng phó với những nghiệp vụ cấp thấp.
Vu Minh nói:
- Chúng ta có thể làm phân ra công ty thám tử Tinh Tinh cao cấp và Tinh Tinh Vạn Sự Thông bình dân. Có thể thuê văn phòng bên ngoài cho bọn họ nữa.
Đỗ Thanh Thanh gật đầu:
- Ý kiến của Vu Minh và Lý Phục rất hay, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng ai làm giám đốc cho công ty con này thì thích hợp hơn?
Vu Minh nói ngay:
- Hải Na! Không phải cô ta vô công rồi nghề đó sao? Hải lão gia tử sẽ cảm kích cô. Quan trọng nhất là khi nào công ty phải bồi thường, cô ta có tiền đệm.
- Anh có suy nghĩ như vậy là không đúng.
Đỗ Thanh Thanh cảm thấy Vu Minh nói có lý, Hải Na cần công việc, cô ta đối nghịch với Hải lão gia tử, không chịu làm ở tập đoàn Lâm Hải, nhưng nếu làm giám đốc công ty của mình thì chắc là sẽ chịu. Đỗ Thanh Thanh không chú ý đến hai vấn đề. Năng lực quản lý của Hải Na có tốt hơn mình không? Sẽ nhiệt tình được tới bao lâu? Đỗ Thanh Thanh nói:
- Được rồi, để tôi liên hệ với Hải Na.
Hải Na nghe xong, cũng thấy hứng thú, sau đó bảo em trai thuê một văn phòng xa hoa với giá thuê là hai trăm trên một tháng, còn tặng thêm trang trí. Hải lão gia tử nghe nói Hải Na cải tà quy chính, thật sự rất vui mừng, kêu một trợ lý tới giúp Hải Na ba tháng trước khi khai trương. Trợ lý này thông thạo sáu ngoại ngữ, có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh của đại học Havard, là phó quản lý của khách sạn Liên Tỏa của tập đoàn Lâm Hải.
Tuy Vu Minh đoán rằng nhà họ Hải sẽ hỗ trợ, nhưng không ngờ lại hỗ trợ nhiều tới như vậy. Xem ra kéo Hải Na nhập hội là một sự lựa chọn vô cùng chính sáng. Điểm sáng duy nhất của Đỗ Thanh Thanh chính là làm bạn với đám nhà giàu.
Mười ngày sau, tổng công ty và công ty con mở cuộc họp, ba người của tổng công ty tăng lên làm điều tra viên cao cấp, phụ trách những đơn hàng quan trọng, mà những vụ ủy thác bình thường thì do công ty con tiếp quản.