Chương 156: Mật Mã Của Vu Minh

Những gì Hạ Tri Vũ nói cũng không khác lắm với suy nghĩ của Vu Minh. Hạ Tri Vũ vừa lên tiếng liền xin lỗi:

- Vu Minh,thật ngại quá, trước kia có nhiều đắc tội, tôi xin lỗi với anh!

Vu Minh cười nói:

- Không nên khách khí!

Hạ Tri Vũ lại nói tiếp:

- Cũng phải cảm ơn anh với Lý Phục bắt được hung phạm.

- Ha ha!

Vu Minh cười sáng lạn nói:

- Không khách khí mà! Mình đúng là thiên tài, chính mình đã phân tích tính cách của Hạ Tri Vũ, trước tiên sẽ xin lỗi mình, rồi lại nhẹ nhàng bâng quơ nói mình tham dự cứu mạng. Vu Minh không có hứng thú để Hạ Tri Vũ nợ mình ân tình này. Một lạng ơn, một cân thù!

Lý Phục quan tâm hỏi:

- Vu Minh, cậu sốt à? Cười gì mà lạ vậy?

- Không, không!

Vu Minh lắc đầu, nói sang chuyện khác:

- Tôi đang nghĩ, cảnh sát đã không chia hoa hồng, không biết đài truyền hình có thưởng tiền cho chúng ta hay không?

Hạ Vũ Tri đang coi ti vi liền quay đầu nhìn hắn, lập tức nói:

- Đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ có tạ ơn!

Vu Minh khách khí nói:

- Kỳ thật Hạ tiểu thư cảm ơn cá nhân là được rồi!

- …

Hạ Vũ Tri sửng sốt, mình còn chưa nói cảm ơn cá nhân mà, nhưng Vu Minh đã nói ra, là nữ sinh, Hạ Vũ Tri vẫn không thua thế, gật đầu nói:

- Tôi thấy với tư cách cá nhân hay là đài truyền hình đều phải cảm hơn các anh!

Vu Minh thuận miệng nói:

- Tôi chỉ kẻ làm việc vặt, không cần đâu, cho Lý Phục đi! Bỏ ra hai cắc đồng bạc, lại bảo vệ được sự trong sạch của mình, có đôi khi chuyện nhỏ lại thành chuyện lớn, một bà nội trợ có vẻ chấp nhặt chút tiền nhỏ lại bị người coi là tục, mà nhiều khi trong chiến tranh lại dựa vào nhỏ để chiến thắng, dùng lượng biến trở thành chất biến, cuối cùng thắng lợi nhỏ trở thành thắng lớn, hai cái đạo lý kia là giống nhau.

Việc nhỏ thành lớn, dùng lực đả lực, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Cuộc sống chính là thầy giáo tốt nhất, mình còn cần phải đặc huấn sao?

Lý Phục vừa nghe Vu Minh nói thế liền vội nói:

- Không cần, không cần, việc nhỏ, không cần cảm ơn cái gì.

Vu Minh gật đầu nói:

- Đúng vậy a, Lý Phục khinh thường chút chuyện nhỏ đó…

Lý Phục phi thường không có phong độ thân sĩ, đưa tay bịt miệng Vu Minh, gấp gáp nói:

- Thật sự không cần, chúng tôi còn có việc, cần phải đi!

Đây là bạo lực, bạo lực luôn tạo thành hậu quả bất ngờ, hành vi của Lý Phục như đang nói với hắn là, sau này làm gì cũng phải tính toán khả năng tồn tại bạo lực, dù là Lý Phục cũng có khuynh hướng bạo lực.

Ra phòng bệnh, Lý Phục bất mãn chất vấn:

- Vu Minh, cậu làm gì thế?

- Không, tôi đang thử nghiệm một chút thôi!

Vu Minh vừa đi xuống vừa nói:

- Lúc tôi tới trường, có một thời gian đạo sĩ không đủ dùng, vì vậy tôi cũng đi làm thêm. Tôi đã phát hiện những người nhà tiến hành cúng bái cho người chết kia cũng không tin mấy thứ này. Một lão đạo sĩ đã từng nói với tôi, những cái này chỉ làm cho người sống xem mà thôi.

- …

Lý Phục có chút khó chịu vì chỉ số IQ của mình, vì hắn không hiểu vì sao Vu Minh lại nói những thứ này.

- Mặt mũi!

Vu Minh nói:

- Lúc nãy chính là nhờ mặt mũi của Hạ Tri Vũ cùng đài truyền hình để tạo ra lợi ích. Anh là người nước ngoài, lại được giáo dục theo kiểu phương Tây, nhưng anh vẫn rất sĩ diện. Mặt mũi là một loại cảm giác thành tựu, người càng xuất sắc thì càng coi trọng mặt mũi.

Lý Phục nghi hoặc:

- Cậu nói những thứ này làm gì?

Vu Minh sờ lên chỗ bị đâm tê dại trên cổ nói:

- Tôi muốn cho đám Nhện biết mặt, còn có Băng Tuyết đã quấy rối giấc ngủ của tôi nữa biết tay một chút. Lúc cần hỗ trợ thì anh không cự tuyệt chứ?

Ngày hôm sau, thành phố A đã đăng tin sớm bằng tiếng Anh:

- Đồ bò sát thất bại, cho anh một cơ hội làm lại! Kế tiếp là dùng đủ loại ngôn ngữ, tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha… Đó là Lý Phục dựa theo tiếng Trung mà dịch ra những ngôn ngữ khác: “Đánh cờ cũng như nhân sinh, nhân sinh như giấc mộng. Nhân sinh của trí giả như quân cờ, mộng của kẻ ngu lại như nhân sinh. Cao thủ đánh cờ, người đi trước là Bá, kẻ thắng là Vương! A di đà phật!” Tám câu nói, tám loại ngôn ngữ.

Cuối cùng còn có chữ ký, VU!

- Có ý gì?

Lý Phục hỏi.

Vu Minh lật báo trong tay:

- Đơn giản lắm, ghép những từ đầu của tám câu này chính là “Đi công viên rừng rậm đánh cờ!”

Lý Phục nổi điên:

- Công viên rừng rậm rất lớn! Trung tâm công viên là một mảnh sơn mạch, diện tích lớn hơn 20 km2.

Vu Minh nói:

- Đúng a, cho nên tám câu, tám loại ngôn ngữ, chính là “Nhà vệ sinh công cộng số 64 trong công viên rừng rậm”. Tôi đã dò xét qua, phát hiện trong công viên này chỉ có hai mươi mấy cái nhà vệ sinh.

Lý Phục không nói nổi rồi, hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó cũng chưa hết, tám cộng tám là mười sáu, bên cạnh nhà vệ sinh công cộng số 16 có một bàn cờ đá rất lớn!

Vu Minh nói tiếp:

- Thấy tôi rất thông minh phải không?

Lý Phục bội phục nói:

- Không phải là thông minh bình thường, Mật Mã Da Vinci cũng phải chịu thua!

Vu Minh biết Lý Phục nói mát, hắn giải thích:

- Lý Phục, anh không nên nói thế chứ, nếu như đối phương không hiểu được, vậy đã chứng minh tổ hợp mật mã này rất cao thâm, đám Nhện luôn tự nhận là thông minh cũng phải suy nghĩ vài năm. Nếu như đối phương hiểu được, vậy thì tôi cũng đã đạt tới mục đích rồi.

Lý Phục nghi hoặc:

- Mục đích gì? Cậu còn có mục đích à?

Vu Minh cười ha hả, nói:

- Băng Tuyết không phải luôn tìm Con Nhện gây phiền toái sao? Tôi chính là muốn mở trò chơi, để hai người bọn họ đi chơi. Lúc bọn họ tới tìm tôi phiền toái chưa từng hỏi ý kiến tôi một câu, tôi luôn lễ phép, người ta nguyện mắc câu, vậy cho bọn họ tìm chút vui thú.

Lý Phục nói:

- Tôi vẫn cho cậu là kẻ không có lợi thì không chịu làm cơ!

Vu Minh nói:

- Tôi vẫn thế mà!

Lý Phục nói:

- Nhưng tôi không nhìn ra chuyện này có lợi gì đối với cậu!

Vu Minh kiên nhẫn giải thích:

- Đây không phải là trò đùa giữa tôi, Con Nhện cùng Băng Tuyết. Mà đây là một loại thái độ mời chào của Hiệp hội thám tử đối với Nhền Nhện cùng Băng Tuyết. Nếu như tôi là thành viên của tổ chức, tôi phải có nghĩa vụ tăng chút lạc thú cho khách chứ. Lần này là công ty Vale ủy thác, đều do bọn họ đưa ra đề mục, tôi tới giải đáp, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều Nơ-ron rồi, phải có qua có lại mới toại lòng nhau chứ!

Lý Phục hỏi:

- Đề mục này như thế nào mới có thể thắng lợi!?

- Băng Tuyết phá giải mật mã trước, đến mai phục tại bên bàn cờ bắt được Nhền Nhện. Vậy thì Băng Tuyết thắng. Nếu Nhền Nhện tới bàn cờ trước, đánh thắng kỳ thủ đầu đường mà tôi bỏ ra năm trăm tệ một ngày lương, vậy thì Nhền Nhện thắng.

- Cờ gì?

Vu Minh thâm trầm nói:

- Cờ thế Trung Quốc!

- …

Lý Phục mơ hồ rồi, hỏi:

- Xe Mã Pháo? Cậu để người ngoại quốc tới chơi cờ tướng?

Vu Minh nói:

- Nhập gia tùy tục mà, giải đánh bạc tại Las Vegas là chơi Texas Holdem, tôi muốn chơi Tam Quốc Sát (cờ tam quốc) thì bọn họ nhất định không chịu. Nếu đi qua Mỹ thì phải chơi Texas Holdem, vì sao tới Trung quốc lại không thể đánh cờ tướng?

- Tôi cảm thấy, cậu thuần túy chỉ muốn chọc tức người ta!

Vu Minh đưa tay chỉ vào chính mình, đắc ý nói:

- Nếu thật như vậy, ván này tôi thắng!

Simon đang ở quán cà phê bên sân bay đọc báo chí, nghiêm khắc mà nói, là nghe. Hắn không hiểu tiếng Trung, sao có thể mua báo chí, nguyên bản hắn nghe một người Trung quốc nói với đồng bạn một câu:

- Thằng đần này là ai nhỉ? Có ý tứ gì? Đồ bò sát thất bại!?

Annie sửng sốt, vươn đầu nhìn báo chí, sau đó từ trong quán cà phê lấy ra tờ báo sáng, Simon tò mò hỏi:

- Gì thế?

Annie gấp tờ báo lại, trả lời:

- KHÔNG có gì!

- Đưa tôi xem!

Simon chụp lấy tờ báo, vừa nhìn liền sửng sốt:

- Tiếng Trung, tiếng Nhật, tiếng Đức, hình như còn có tiếng Pháp… Tiêu đề này là có ý gì?

Simon chỉ lên dòng chữ đậm nhất hỏi.

- … Hoan nghênh anh đến thành phố A!

- Cô bị tên tình nhân lây bệnh rồi, chưa chi đã nói láo!

Simon cầm báo lên hỏi một người Trung quốc:

- Xin chào, có thể giúp tôi dịch một chút không?

Người Trung quốc dùng tiếng Anh nói:

- Đồ bò sát thất bại!

- …

Lượng adrenalin trong người Simon vọt lên tới đỉnh, máu nóng xối đầu, hắn cố giữ bình tĩnh hỏi:

- Chữ ký là gì?

- Vu!

Người trung quốc trả lời.

- Cảm ơn!

Simon ngồi trở lại chỗ cũ, nghiến răng nghiến lợi:

- Tình nhân của cô quá khinh người rồi, thật quá đáng, thật quá đáng.

Annie cũng biết Simon sẽ có phản ứng này, nói:

- Simon, Băng Tuyết vẫn còn ở Trung quốc, chúng ta không lưu lại nữa.

Simon kiền trì nói:

- Annie, tôi muốn ứng chiến!

Annie ngăn cản:

- Nhưng mà, có thể Vu Minh liên thủ cùng Băng Tuyết bố trí cạm bẫy!

- Không có khả năng, người của Hiệp hội thám tử sẽ không hợp tác với nhóm khác!

Simon nói tiếp:

- Yên tâm đi Annie, đầu óc tôi rất tinh tường, câu tiếng Trung đầu tiên là gì?

Annie bất đắc dĩ, thì thầm: “Đánh cờ cũng như nhân sinh, nhân sinh như giấc mộng!” Ý nói là nhân sinh như thế cục tổng thể, nhân sinh như một giấc mộng. Không đúng, là chơi cờ giống như nhân sinh, nhân sinh giống như một giấc mộng!

Simon nghi hoặc:

- Nói cách khác, chơi cờ cũng giống như đang nằm mơ?

- Không phải ý này!

Annie phát điên rồi, giải thích thế nào bây giờ? Suy nghĩ hồi lâu, Annie mới nói:

- Chơi cờ nghiêm túc như nhân sinh, nhân sinh là giống như giấc mộng.. Đây không phải là giải thích rồi sao?

Simon vẫn không chịu bỏ qua câu đầu tiên, hỏi:

- Câu thứ hai là tiếng Nhật, cô biết tiếng Nhật không?

Annie cười gượng:

- Không biết! Cô ta biết mình đã không thể khuyên bảo được Simon, nếu không phải Vu Minh, bản thân cô ấy cũng sẽ dũng cảm nghênh đón chiến đấu, mà không làm một kẻ đào binh. Nhưng cô ấy thật sự không thể nghĩ tới chiến đấu cùng Vu Minh. Vô luận ai thắng ai thua, cô ấy đều không muốn thấy.

Simon bắt đầu loay hoay, lợi dụng máy tính phiên dịch ra ý tứ đại khái, chuyện phiền phức nhất lộ ra, Annie tiến hành giải thích mấy câu đơn này.

Cao thủ đánh cờ, người trước Bá, người thắng Vương!

Annie giải thích hai từ Bá cùng Vương đã tốn hơn nửa giờ mà vẫn không thể nói rõ.

Simon cái hiểu cái không, hỏi:

- Hoàng đế cùng Vương, ai lớn hơn?

- Hoàng đế!

- Vậy Vương với Bá?

- Bá!

- Hoàng đế càng lớn hơn Bá?

- Ừ… cái này rất phức tạp! Annie sắp khóc rồi.

- Ồ?

- Trước Tần Thủy Hoàng, trong Vương có Bá giả, tỷ như Xuân Thu Tề Quốc, chính là Bá chủ, có thể hiệu lệnh chư hầu. Sau Tần Thủy Hoàng, Vương là do hoàng đế sắc phong!

Simon hỏi tiếp:

- Vậy Bá giả thì sao?

Annie trầm ngâm:

- Bá giả… Bá giả tương đương với đầu lĩnh của đám võ trang phản chính phủ, tỷ như Hạng Vũ, người tai tặng cho danh hiệu là Tây Sở Bá Vương.

Simon hỏi:

- Cô mới nói là Hạng Vũ là đối thủ một mất một còn với Lưu Bang, là cái gì Vương nhỉ?

- Hán Trung Vương!

- Hán Trung Vương không phải là Lưu Bị sao? Còn nữa, Bá Vương là Bá thêm Vương, có lớn hơn Hoàng đế không? Hoặc là còn có Bá Hoàng không?

Annie trầm mặc một lúc lâu rồi gào lên:

- Anh giết tôi đi!