Chương 155: Kế Hoạch Đặc Huấn Mới

Vu Minh cúp điện thoại, quay xe về hướng biệt thự Thiên Hà của Nhiếp Nguyên Tử mà đi, hắn gọi 114 hỏi một số điện thoại, sau đó gọi vào số vừa nhận được:

- Xin chào, tôi muốn hỏi trong Thiên Hà biệt thự thành còn cho thuê biệt thự không? Công ty này với biệt thự Thiên Hà là cùng chung một ông chủ, nếu biệt thự Thiên Hà có cho thuê tất sẽ gửi trước tới công ty này, Vu Minh tin chắc, nếu muốn giám thị biệt thự của của Nhiếp Nguyên Tử thì tốt nhất phải thuê một gian biệt thự.

- Xin lỗi, hiện tại còn không có tin tức, nhưng khu biệt thự Điền Dã thì có một biệt thự đăng tin cho thuê, giá cả rất phải chăng, đồ dùng gia dụng đều đầy đủ, chỉ cần chuyển đồ vào là ở luôn được!

Vu Minh nói:

- Xin lỗi, tôi chỉ cần ở biệt thự Thiên Hà, à, có biệt thự nào vừa mới được thuê không, tôi có thể hỏi bọn họ một chút, nếu như bọn họ không thích ở nữa…

Nhân viên trực tổng đài suy nghĩ một chút, quả thật có khả năng như vậy, không ít người cũng đều thế. Lúc xem phòng thì rất hài lòng, nhưng sau khi ở một thời gian ngắn lại mất hứng, nhưng vì đã ký hợp đồng nên không thể bội ước. Nhân viên trực tổng đài nói:

- Anh...Anh có thể tới tòa nhà số bốn mốt hỏi thử!

- Cảm ơn!

Vu Minh cúp máy, lại một tin nhắn được gửi đến, là tin nhắn của nhân viên tổng đài kia, gửi tới danh thiệp điện tử của mình, đúng là có thái độ nghề nghiệp rất tích cực.

Vu Minh lái xe ra khỏi thành, biệt thự Thiên Hà ở vùng ngoài thành. Vừa ra ngoại thành, hắn dừng xe, lấy ra một bộ quần áo nhân viên chuyển phát nhanh, bộ áo quần này là lần đầu tiên hắn bị bắt cóc, là đạo cụ mà đối phương lưu lại để hắn xử lý Thẩm Đâu Đâu. Vu Minh thay đổi áo quần, thay đổi một biển số khác, sau đó lái xe tới một siêu thị ngoài biệt thự Thiên Hà mua một hộp bánh ngọt.

Biệt thự số bốn mốt chỉ cách biệt thự của Nhiếp Nguyên Tử một con đường.

Vu Minh dừng xe bên đường, dùng xe hơi để chuyển phát nhanh thì hơi quá, vì vậy hắn đi bộ, đi hơn 10m, tới trước của biệt thự số 41, nhấn chuông cửa.

- Ai đó?

Một thanh âm mà Vu Minh có chút quen thuộc vang lên.

- Chuyển phát nhanh!

Vu Minh hạ thấp giọng nói, sau đó kéo mũ xuống.

Một cô gái ra mở cửa, Vu Minh cúi đầu, chỉ nhìn thấy nửa người dưới, đúng là Ngô Du Du. Quái, tại sao Ngô Du Du lại ở nơi này, chẳng lẽ cô ấy đang giám thị Sở Hà?

Ngô Du Du cũng không nhận ra Vu Minh, nhận tờ đơn, nhìn thoáng qua rồi nói:

- Phiền anh nhìn rõ một chút, đây là 41, không phải là 47!

- Xin lỗi!

Vu Minh xoay người rời đi.

Vu Minh vừa đi được mười thước, Ngô Du Du đứng trước cửa hô:

- Số 47 ở bên kia!

Vu Minh quăng bánh ngọt, co giò chạy như điên. Ngô Du Du sửng sốt một giây rồi cũng lập tức đuổi theo. Vu Minh ấn khóa từ xa của ô tô, cửa ô tô vừa mở, hắn lập tức chui vào, chiếc xe nhanh chóng trôi đi. Ngô Du Du chỉ còn cách mười mét, Vu Minh đạp chân ga, ô tô lao vụt ra ngoài.

Ai vậy ta?Ngô Du Du trầm tư, kiểu dáng ô tô cùng thân hình giống như là Vu Minh, cô ta liền gọi điện cho Vu Minh:

- Ê!

- Vu Minh, ở đâu đó?

Ngô Du Du hỏi.

Vu Minh trả lời:

- Chuẩn bị trở về công ty!

Không phải là Vu Minh, với thể lực của hắn, chỉ chạy 50m liền thở không ra hơi rồi, còn có kỹ năng lái xe kia nữa… Ngô Du Du rất rõ ràng với năng lực cơ bản của Vu Minh.

Vu Minh hỏi:

- Du Du, có chuyện gì à?

Ngô Du Du trả lời:

- Không có, vừa rồi tôi nhìn thấy một chiếc xe, người lái xe có chút giống anh! À, Thanh Thanh khi nào xuất viện?

- Sáng mai!

Vu Minh nói.

- À! Tạm biệt!

- Tạm biệt!

Vu Minh cúp máy, thở dài một hơi. Theo thông tin của Diệp Chiến thì Ngô Du Du là một thành viên của liên minh Hoa Quả, vậy thì liên minh Hoa Quả đang theo dõ Sở Hà. Ngô Du Du này… Vu Minh không biết nói như thế nào, hắn không muốn bị Ngô Du Du nhìn thấu, nhưng hắn lại biết rõ thân phận của Ngô Du Du. Ngô Du Du từng bắt cóc chính mình, nhưng không biết mình lại biết thân phận của cô ấy, nên hiện tại mình vẫn an toàn. Xem ra trước tiên phải phối hợp với Diệp Chiến để tìm hiểu rõ liên minh Hoa Quả. Vu Minh lo lắng nhất là, Ngô Du Du cố ý tiếp cận mình là có dụng ý khác, rất có thể là vì Đỗ Thanh Thanh.

Nhưng phiền toái này cứ nói sau, lúc này cứ thoải mái ăn Tết đã.

….

Trên đường, Mãnh Hổ gửi tin nhắn tới:

- Nếu có hứng thú tiếp tục nhận đặc huấn, có thể liên hệ Phi Miêu!

Vu Minh không trả lời, cũng không phải không đồng ý, bởi lần đặc huấn đầu tiên đã làm hắn gần tèo luôn rồi, nếu có lựa chọn, hắn trước tiên sẽ tìm đường chạy. Nhưng lúc này nghĩ lại, sau đặc huấn hắn nhận được rất nhiều. Quay về công ty, Vu Minh liên hệ với Phi Miêu, đối phương đưa ra cho hắn vài loại đặc huấn. Rẻ nhất là đặc huấn Châu Phi, Liên Hợp quốc cùng quân đội huấn luyện dân binh, chỉ cần ba ngàn đô la Mỹ. Mà đặc huấn cao cấp nhất, trong hai tháng, dùng đủ loại dược liệu để đề cao tiêu chuẩn thân thể, 200 ngànđô la.

Vu Minh đặc huấn trong đoàn lính đánh thuê của Pháp cũng thuộc loại xa hoa rồi, giá tiền thì theo thời gian mà khác nhau thôi.

Nghiệp vụ viên Phi Miêu nói:

- Bốn mươi lăm ngày sau, chúng tôi có một lần ưu đãi đặc huấn!

Vu Minh cười:

- Đặc huấn cũng có ưu đãi!?

- Đây là đặc huấn tuyển nhận học viên trên toàn cầu, huấn luyện viên bao gồm đặc công nghỉ hưu, có đủ loại huấn luận viên từ tri thức tới thể năng. Trước mắt còn hai chỉ tiêu, 50.000 đô la. Thời gian đặc huấn là 45 ngày, trong lúc đặc huấn, có một yêu cầu, đó là giữa các học viên không được phép trao đổi bất cứ thứ gì.

Vu Minh hỏi:

- Đẳng cấp lần này thế nào?

- Đủ hết, huấn luyện thể năng cho đến huấn luyện năng lực trụ cột, học vien được phép tự mình lựa chọn chương trình học mình muốn. Bao gồm solo, ám sát, ô tô, sử dụng súng bắn tỉa, bắn súng, máy bay chiến đấu, máy bay trực thăng, gián điệp, tình báo, bảo vệ… Khóa học văn hóa thì bao gồm nghiên cứu các nhóm tội phạm, đường buôn lậu biển, ứng dụng máy tính, tâm lý chiến… Chúng tôi đề nghị đán người mới như cậu nên hoàn thành khóa huấn luyện năng lực trụ cột trước, môn thứ hai là kỹ năng công tác cùng một khóa văn hóa.

- Được, tôi suy nghĩ tí đã! Vu Minh gọi điện cho Mãnh Hổ, nói về chuyện này, hi vọng có thể nghe ý kiến của Mãnh Hổ.

Mạnh Hạo trả lời:

- Trung Quốc có câu: Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tự bản thân. Tình huống của cậu tôi đã xem qua, lực lượng trước mắt, sức chịu đựng cũng không tệ lắm, năng lực trụ cột đã đạt rồi, có chút năng lực phòng thân nhất định. Trừ phi cậu muốn văn võ song toàn, nếu không thì tôi không đề nghị cậu tham gia loại đặc huấn này. Loại đặc huấn này là đào tạo ra binh lính hoặc bảo tiêu toàn năng. Trước tiên cậu hãy liệt kê ra những kỹ năng cần tăng cường, sau đó suy nghĩ lựa chọn loại đặc huấn nào thích hợp cho mình. Cậu là một ma thuật sư, chứ không phải là chiến sĩ.

Trong một lần ủy thác, Vu Minh đã gặp được một kẻ toàn tài, tinh thông chiến đấu, chạy như bay, bắn súng tốt, biết điều khiển các loại hình cơ giới chiến tranh. Tri thức thì uyên bác, tính cách dũng cảm, kiên nghị. Các loại năng lực phản điều tra, phản trinh sát đều có hết, Nhưng mà vị thiên tài này không phải chỉ có thiên phú, mà do từ nhỏ đã được nhận huấn luyện. Còn Vu Minh thì không có được những điều kiện như vậy, cho nên không thể ép bản thân giống được như người ta.

Vu Minh lại gọi cho nghiệp vụ viên Phi Miêu, thông báo hai yêu cầu của mình. Hắn muốn học tập tri thức vĩ mô toàn cầu, trong đó bao gồm quốc gia, địa lý, pháp luật, hiểu biết đối với thế giới, thứ hai là tìm cơ hội so chiêu với chuyên gia tâm lý đứng đầu. nghiệp vụ viên Phi Miêu nói cho Vu Minh, yêu cầu thứ nhất chỉ cần 500 đô la, sẽ thông báo thời gian học về email của hắn sau. Vu Minh có thể học qua internet. Yêu cầu thứ hai của hắn thì Phi Miêu đề nghị Vu Minh tham gia đánh bạc tại Las Vegas.

Chúng ta thường nghĩ chơi poker phải có bộ mặt không cảm xúc, mà thuật ngữ chuyên ngành về đánh bạc này gọi là mặt dao kéo, khi luyện được khuôn mặt dao kéo, thần kinh trên mặt gần như không có biểu cảm quá lớn. Mà trong cuộc thi đánh bạc Las Vegas, phòng ngự chính là không bị đối thủ nhìn ra biểu cảm trên mặt mình, đồng thời quan sát biểu cảm của đối phương mà phán đoán con bài trên tay đối thủ, đó là điểm quan trọng nhất để thắng bạc.

Tham gia cuộc thi đấu này, tiền đặt cọc trong tài khoản phải có ít nhất là 50.000 đô la, hàng tháng đều có thi đấu, mười hai vị quán quân trong một năm sẽ tiến hành một trận chung kết.

Vu Minh không thích đánh bạc, hắn hiểu rõ bản chất của bài bạc, đánh bạc cũng giống như chơi cổ phiếu, cũng là xác suất đầu tư trong kinh tế học. Khi người tôi đánh bạc càng nhiều, phần thắng thua của anh sẽ tiếp cận giá trị cân bằng, khấu trừ chi phí thủ tục cùng tin tức trở nên lạc hậu, khi anh chơi càng nhiều thì càng dễ lỗ.

Đó là người đánh bạc bình thường, cấp cao hơn là có chút năng lực quan sát như Vu Minh vậy. Quan sát bài cùng quan sát đối thủ, nếu là người chơi bình thường, Vu Minh cơ bản có thể ăn sạch. Mà cao hơn nữa chính là thi đấu tại Las Vegas, biểu cảm trên mặt, công cụ bài bạc, toán học xác suất mới là điểm mấu chốt để chiến thắng.

Cấp bậc này quá cao thâm, Vu Minh không muốn thua tiền, vì vậy hắn cũng không cần đi Las Vegas, chỉ cần tới phố đánh bạc AM trong nước là được rồi.

Vu Minh suy nghĩ thật kỹ rồi mới từ bỏ phương án đặc huấn này, chỉ bỏ ra 500 đô la tham gia chương trình học tri thức. Câu nói cuối cùng của Mãnh Hổ đã đánh thức Vu Minh, hắn am hiểu ảo thuật, không phải trở thành một nhà tâm lý học hoặc là chiến sĩ toàn năng. Ma thuật sư lợi dụng dụng cụ, lợi dụng điểm mù thị giác, lợi dụng tốc độ tay, lợi dụng nói dối… để khán giản tin tưởng ma thuật là chân thật.

Đây mới là thứ hắn am hiểu nhất, Vu Minh hạ quyết định, mỗi ngày dành ra hai giờ tiến hành huấn luyện thể năng. Được rồi, kế hoạch đặc huấn như vậy là ok rồi!

Ngày hôm sau, Vu Minh lái xe tới bệnh viện đón Đỗ Thanh Thanh, có điều hơi bất ngờ là hắn nhìn thấy bạn trai của Đỗ Thanh Thanh là Lương Chấn, đi cùng Lương Chấn còn có Đỗ Tiểu Ảnh. Xem ra Đỗ Tiểu Ảnh và Lương Chấn cũng có chuyện riêng. Nhưng không khéo là Lý Phục cũng tới, tất cả mọi người đều biết Đỗ Tiểu Ảnh có cảm giác đối với Lý Phục, mà Đỗ Thanh Thanh hình như quá mức cách xa đối với Đỗ Tiểu Ảnh.

Vu Minh kiếm được một cái ghế, ngồi một bên xem náo nhiệt.

Lương Chấn làm người cũng không tệ, ít nhất bây giờ cũng không tính toán coi Đỗ Thanh Thanh làm dự bị, đôi bên nói chuyện rất hữu hảo và hào phóng. Đỗ Tiểu Anh thấy Lý Phục liền lộ vẻ xấu hổ, Lý Phục rất thành khẩn nói lời xin lỗi đối với Đỗ Tiểu Ảnh. Mà Đỗ Tiểu Ảnh lại không biết dùng thái độ gì để đối mặt với Lý PHục.

Vu Minh đang còn coi náo nhiệt, một tên bảo vệ mặc âu phục tới:

- Xin chào, xin hỏi vị nào là Lý Phục tiên sinh?

Lý Phục khẽ giơ tay, nói:

- Là tôi!

- Xin chào Lý tiên sinh, tiểu thư Hạ Tri Vũ muốn gặp anh, nếu không bận gì thì xin đi theo tôi.

- Được!

Lý Phục có cớ không cần ở cùng một chỗ với Đỗ Tiểu Ảnh, vì vậy hắn thuận thế đẩy thuyền.

Vu Minh nhìn qua Lý Phục, Hạ Vũ Tri muốn gặp Lý Phục, nhất định là muốn cảm ơn Lý Phục. Vu Minh biết, với tính cách của Lý Phục chắc sẽ lôi mình theo, hắn tự nhiên không muốn xem phim tình cảm, vì vậy hắn liền chào nói mấy câu rồi rời khỏi phòng bệnh, đi về phòng bệnh của Hạ Tri Vũ dưới tầng một.

Sau khi chờ đợi bên ngoài phòng bệnh của Hạ Vũ Tri, Lý Phục đã gọi điện tới:

- Vu Minh, Hạ tiểu thư gọi điện, muốn gặp anh nói lời cảm ơn!

- Được!

Vu Minh đứng lên, nhìn hai tên bảo vệ đang cảnh giác đứng ngoài cửa nói:

- Tôi là Vu Minh, tiểu thư của các anh muốn gặp tôi!

Hai tên vệ sĩ nhìn nhau, một tên vào trong phòng bệnh hỏi, rất nhanh liền đi ra, nói:

- Vu tiên sinh, mời vào! Bọn họ giờ mới nhận được thông báo.

Thật chẳng có tí khiêu chiến gì, mình với Lý Phục quá quen rồi, cho nên lần sau phải tìm mấy kẻ xa lạ mà luyện tập thôi.