Lý Phục liên tục nói:
- Cảm ơn, cảm ơn! Truyền hình trực tiếp kết thúc, xuất hiện một loạt tên của các nhà tài trợ, cũng may là vị MC đầu trọc không cần phải đọc cái đống tên này. Pháo giấy màu nổ tung, đám khán giả đã được tập luyện trước đều chen chúc chạy lên, tặng hoa cho Lý Phục, ôm kỉ niệm rồi chụp ảnh chung..
Âm nhạc ngừng lại, toàn bộ ngọn đèn sáng lên. Đám khán giả khách quý bắt đầu rời đi. Annie hỏi:
- Vu Minh. Làm sao anh biết Lý Phục nói sai?
Vu Minh nói:
- Anh ta là người hời hợt, cho nên rất dễ mắc sai lầm.
- Ân... Cùng nhau đi ăn khuya không?
- Được tôi.
Di động của Vu Minh rung lên,có tin nhắn mới.
Vu Minh mở ra tin nhắn, là Chủ tịch uỷ ban gửi tới:
- Băng Tuyết và cảnh sát thành phố A đã liên hệ với nhau, từ trong ôtô được chuẩn bị cho đại biểu công ty Vale tìm ra được hai cái máy nghe trộm.
Vu Minh nói:
- Mọi người cùng nhau đi chứ? Hôm nay Đỗ tiêu thư mời ăn khuya.
Ở một số mặt thì Đỗ Thanh Thanh có thể không được tốt lắm, nhưng về phương diện cảm tình thì vô cùng nhạy bén. Biết Vu Minh không muốn đi một mình với Annie, còn có bạn trai cô ta nên cô liền nói:
- Được, tôi nghe nói gần đài truyền hình có một nhà hàng hải sản rất ngon.
- Cái này...
Annie sửng sốt, kỳ thật cô ta muốn mình với Vu Minh nói chuyện riêng, về phần Simon, hắn sẽ biết điều ra chỗ khác chơi. Lại không nghĩ tới Vu Minh thật sự muốn mời Simon đi ăn, Annie nhìn Simon:
- Simon. Cùng nhau ăn khuya không?
Simon cất điện thoại đi nói:
- Tôi cũng hơi mệt. Muốn về khách sạn nghỉ ngơi.
Annie xin lỗi:
- Thật ngại quá, bạn của tôi có chút không thoải mái, cho nên chúng tôi không thể đi cùng được.
Hai nhóm người tách ra ở trước đài truyền hình, Simon cũng không để ý, chỉ qua loa ứng phó vài câu. Annie đột nhiên nói:
- Vu Minh.
- Hả?
Vu Minh xoay người lại, dừng bước.
Annie lấy một cây bút rồi đi về phía trước. Viết lên tay Vu Minh một dãy số:
- Nhớ gọi điện thoại cho em nha.
Vu Minh nhìn Simon, người nước ngoài thật là cởi mở. Bạn gái đưa số điện thoại cho mối tình đầu mà vẫn bình tĩnh như vậy? Vu Minh gật đầu:
- Được.
Nhìn theo nhóm người Vu Minh lái xe rời khỏi. Simon lại nghịch di động hỏi:
- Tại sao cô phải nói tôi là bạn trai cô?
Annie bước về phía ô tô nói:
- Lần này chúng ta có việc phải làm, tôi không muốn bởi vì việc khác mà lơ là.
Simon cười:
- Vậy vì sao cô vẫn đưa số điện thoại cho hắn?
- ...
Annie không trả lời.
Simon lắc đầu trên ghế lái phụ:
- Phụ nữ a, thật sự là khó hiểu.
Ở nhà hàng hải sản, Hải Na khoác tay lên vai Vu Minh:
- Hôm nay muốn uống rượu trắng, hay vẫn là uống rượu đỏ?
- Co ca.
Vu Minh nói với nhân viên phục vụ.
- Móa, anh còn có phải là đàn ông không. Mối tình đầu của anh bị người ưu tú gấp trăm lần anh cướp đi, anh còn uống Co ca? Hẳn là phải uống một cân rượu, uống say tới mức bất tỉnh mới đúng. Hải Na khinh bỉ.
- Năm năm rồi.
Vu Minh hơi cảm khái nói:
- Khi đó cô ấy mặc giản dị lắm. Cô ấy biết tôi thích uống Coca, cho nên thường xuyên lấy tiền tiêu vặt mua cho tôi. Sau đó tôi mới biết được, đó là tiền cha cô ấy cho để ăn sáng. Có khi chỉ cần mua một túi bánh bích quy, chúng tôi ở ngồi cả đêm ở mấy tảng đá ngầm dưới bãi biển. Hiện giờ thì không giống nữa rồi, một đôi vòng tai của cô ấy có thể mua toàn bộ những thứ trên người tôi.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Lúc đó gia đình cô ấy gặp khó khăn sao?
Vu Minh nói:
- Cũng không tệ lắm, cha cô ấy là người kế thừa tài sản của cô Annie ở bên châu Úc. Cô của Annie có ba người chồng, đều chết trước cô ta. Tôi nhớ được cô Annie tuy có thể coi là giàu, nhưng không đến mức rất giàu. Bây giờ nhìn Annie, hẳn là rất giàu mới đúng.
Nghê Thu mở lon bia, vỗ vỗ bả vai Vu Minh nâng chén nói:
- Cụng ly vì mối tình đầu.
Lời này vừa nói ra, mọi người cũng có chút cảm khái nâng chén:
- Vì mối tình đầu.
…
Buổi chiều thứ hai, đại biểu công ty Vale tới thành phố A, rồi đi về khách sạn thành phố A. Vu Minh cũng không xuất hiện, hắn ngồi ở quán cà phê gần phi trường quay, chụp toàn bộ những thứ có thể quay, chụp được. Đại biểu, cảnh sát, phóng viên, nhân viên cục thương mại của thành phố A, Phó Chủ tịch thành phố với quần chúng. Hắn cũng chụp lại tất cả giấy phép ô tô ở bãi đỗ xe trong sân bay.
Người thường thì không thể nào điều tra tin tức chủ xe, qua biển số xe được mà Vu Minh cũng không cần tra tin tức của chủ xe, mà hắn tìm hiểu về mấy chục công ty cho thuê ô tô ở thành phố A. Những công ty này đều có websites ghi chú đầy đủ về giấy phép ôtô, loại hình ôtô và tư liệu. Đây là một công việc gian khổ, nhưng khi đến tay Lý Phục thì khác hẳn. Lý Phục viết một chương trình, giống như một phần mềm bổ trợ, chỉ cần Vu Minh nhập số xe vào, liền biết ngay là của công ty cho thuê nào.
Công việc gian khổ biến thành công việc gian nan, Vu Minh còn có thể nhận. Cả một ngày qua đi, hắn vẫn làm việc đến rạng sáng năm giờ. Vu Minh cũng thấy buồn cười, chỉ là ủy thác của Thiết Kiếm thôi mà tại sao hắn lại liều mạng như vậy? Chẳng lẽ là ý thức về trách nhiệm hay sao?
Vu Minh kiểm tra giấy phép cũng là có nguyên nhân của nó, từ cổ đại đến hiện đại, bất kì một tên trộm, kẻ lừa đảo, thích khách nào cũng phải có một bước mấu chốt, gọi là khảo sát địa hình. Vu Minh tổng cộng phát hiện ba chiếc ôtô thuê từ công ty cho thuê, ba chiếc đều dùng hộ chiếu thuê. Ngày hôm sau, Lý Phục bị Vu Minh kéo đi làm việc riêng.
Lý Phục bí mật xâm nhập vào công ty cho thuê, lấy được tin tức về hộ chiếu của ba vị chủ xe. Lý Phục vô cùng khẳng định :
- Bản hộ chiếu này là giả dối.
- Vì sao?
- Bởi vì kích cỡ chữ viết lớn nhỏ không đều nhau. Bản hộ chiếu này căn bản là không qua được hải quan, chỉ có thể lừa các công ty cho thuê.
Lý Phục gõ máy tính:
- Tính theo thời gian đi thuê, tôi kiểm tra sang máy theo dõi... Đoán đúng, thời gian theo dõi bị xóa mất năm phút.
Vu Minh khen ngợi nói:
- Lý Phục, anh là người thông minh nhất mà tôi từng gặp.
Lý Phục hơi ngượng ngùng nói:
- Vu Minh, quan hệ của chúng ta cũng không cần cậu phải vuốt mông ngựa thế đâu.
Vu Minh hỏi:
- Ô tô này hiện tại ở đâu?
- Công ty cho thuê ô tô vì bảo đảm an toàn đều có hai bộ định vị hệ thống. Người thuê ô tô đó là một cao thủ. Hệ thống định vị này hẳn đã bị động tay chân rồi. Lý Phục hưng trí, bắt đầu tìm kiếm.
Đỗ Thanh Thanh và Nghê Thu vào phòng, hỏi:
- Vu Minh, hôm qua cậu lêu lổng ở đâu?
Vu Minh nói:
- Bí mật.
Đỗ Thanh Thanh không quan tâm lắm, vào phòng làm việc của mình pha trà.
Nghê Thu nghiêm mặt nói:
- Vu Minh, cẩn thận thì sẽ không gây họa, đừng để bị nhiễm bệnh đấy.
- Ra chỗ khác giùm đê!
Vu Minh nói:
- Phục ca, anh muốn uống Coca hay là uống Coca cola?
- Có lựa chọn khác sao?
Lý Phục hỏi lại.
Đỗ tiên sinh như kiểu não bị ngập nước rồi ấy, không có việc gì lại kêu người đưa Coca lại đây, nhưng mà tôi biết sếp thường mang theo mấy túi pha trà.
Lý Phục nói:
- Vu Minh. Thân thể của chúng tôi sớm hay muộn cũng sẽ bị cậu làm cho phát bệnh mất thôi!
Nghê Thu nói:
- Đồng ý.
- Chào mọi người, buổi sáng tốt lành.
Trương Diêu tới, rất lễ phép chào mọi người.
- Chào cô.
Mọi người đáp lại.
Lý Phục vừa gõ bàn phím vừa nói:
- Tìm được rồi, ô tô đang hoạt động... Ngừng lại rồi.
Vu Minh xem vị trí, chính là tại siêu thị đối diện khách sạn mà đại diện công ty Vale ngủ lại sao? Siêu thị này có một bãi đỗ xe tại tầng cao nhất. Vu Minh vỗ vỗ Lý Phục bả vai nói:
- Cảm ơn anh Lý Phục.
Lý Phục nói:
- Loại chuyện này tôi rất vui khi được cống hiến sức lực.
- Thần thần bí bí đấy. Làm cái gì không biết?
Nghê Thu tựa vào cửa phòng làm việc của Lý Phục hỏi, trong tay cầm một ly trà. Không thể tưởng tượng được. Hắn uống Coca mấy tháng rồi. Bây giờ nhìn thấy Coca là muốn ói.
- Công việc, ngoại tình.
Vu Minh bước khỏi văn phòng, đến phòng làm việc của mình lấy quần áo và chìa khóa xe hô:
- Sếp ơi, tôi đi ra ngoài làm việc đấy.
- Ừm.
Đỗ Thanh Thanh ở phòng nước trả lời, rồi hỏi lại:
- Đỗ tiên sinh lại đưa Coca tới à?
Lý Phục cầm cái chén đi vào phòng nước:
- Dù sao tôi cũng không muốn uống, tôi uống nước trắng còn hơn.
…
Nửa giờ sau Vu Minh tới siêu thị, lái xe đi tới sân thượng ở tầng bốn. Sau đó đem ô tô đỗ tại đối diện xe của mục tiêu. Hắn ở bên trong xe cầm cameras bắt đầu chờ đợi mục tiêu. Nhưng Vu Minh không nghĩ tới, mãi cho đến hai giờ chiều, vẫn như cũ không ai tới lấy xe. Vu Minh gọi điện thoại cho Lý Phục:
- Khi anh truy tung ô tô của đối phương, có khi nào bị đối phương phát hiện rồi không?
- Trừ phi hắn là cao thủ.
Lý Phục trả lời.
Vu Minh hỏi:
- Có thể chỉnh sửa lại vị trí của hai bộ hệ thống định vị có tính hay không là cao thủ?
- ...
Lý Phục vỗ trán một cái:
- Được rồi. Tôi nghĩ chủ xe đã cảnh giác mà bỏ xe.
Vu Minh cười khổ, chỉ có thể là lái xe rời khỏi. Xa xa, Annie cầm kính viễn vọng nhìn theo Vu Minh rời khỏi, hỏi:
- Điều tra ra biển số xe chưa?
Simon đau đầu không thôi nói:
- Tôi tra được toàn bô Trung Quốc có tổng cộng chín mươi chiếc xe treo cùng một cái biển số xe từng bị công an giao thông xử phạt ở rất nhiều nơi. Mấy cái chưa bị xử phạt qua thì rất khó nói, mấy cái biển số xe giả đáng chết.
Annie hỏi:
- Chiếc xe này gắn biển số giả à?
- Đúng vậy, chỉ có cách giải thích này. Tôi có thể dựa theo động cơ mà tìm ra được chủ nhân chân chính của ô tô đầy.
Simon chỉ đùa một chút rồi nói:
- Lão đại nói người này có thể là Băng Tuyết, nhắc chúng ta nên cẩn thận một chút.
Vu Minh lái xe đến một chỗ cách bãi đỗ xe ngầm của siêu thị khoảng 5km, quan sát xung quanh, sau đó hắn xuống xe, từ trong cốp lấy ra hai tấm biển số xe, thay một cái mới. Sua đó bóc miếng giấy dán hình một vết xước ở phía trước mui xe , mang ra dán ở gần bình xăng ô tô. Sau đó hắn tiến vào siêu thị, mua mấy thứ đồ linh tinh hết ba mươi nghìn tệ, nhờ có phiếu mua sắm lấy được vé gửi xe miễn phí, Vu Minh rời khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Sau khi biết đối phương có khả năng phát hiện ra mình rồi, Vu Minh liền triển khai phương pháp phản điều tra, bắt đầu theo dõi ngược lại. Trong cốp phía sau xe của hắn có năm cái biển số xe, đều là cùng một dãy số, cùng một loại màu sắc. Biển số xe giả ở thành thị có khoảng bao nhiêu? Vu Minh không biết, dù sao hắn thường xuyên nhìn thấy tin tức, có hai ô tô có giấy phép lái xe giống nhau cùng nhau đỗ trước một quán rượu nào đó, rồi cả hai bên tàn nhẫn lao vào tử chiến.
- Alo!
Vu Minh nhận điện thoại, sau đó trả lời:
- Có phải là Vu tiên sinh phải không? Được rồi.
Pedro đem giấy thông hành của Vu Minh để ở quầy lễ tân của khách sạn. Giấy thông hành áp dụng cho khu vực tầng lầu mà công ty Vale thuê để làm phòng tiếp khách, sẽ không bị bảo vệ ngăn cản. Vu Minh dừng xe đeo kính râm lênsau đó đội mũ trùm đầu, đi bộ tới cửa sau của khách sạn, khu vực cho công nhân hút thuốc, bước tới trước một người đầu bếp hỏi:
- Sư phụ, có thể làm giúp tôi một việc không?
Mấy phút đồng hồ sau, đầu bếp cầm một cái hộp đưa cho Vu Minh, Vu Minh cho hắn một trăm đồng tiền làm thù lao. Mở hộp ra, bên trong là một tấm thẻ ID, là dụng cụ bảo vệ an ninh tạm thời của công ty Vale. Phải quét thẻ thì mới có quyền tham gia, thẻ này không hiện tin tức của bản thân, sau khi quét thẻ chỉ có thể nhìn thấy chữ kí của Pedro xác nhận đây là thẻ tạm thời mà thôi.
Thật sự phải nghiêm túc như vậy sao? Đơn giản bởi vì Vu Minh được đối phương tín nhiệm, và một loại ý thức trách nhiệm không rõ từ đâu khiến cho hắn tăng cường thái độ công tác của chính hắn. Hắn cũng không biết là đơn kinh doanh này có ảnh hưởng lớn như thế nào. Ba khu mỏ lớn nhất thế giới từng có một lần liên hợp lại không bán hàng cho Trung Quốc, khiến cho vật liệu thép ở Trung Quốc có giá cả tăng vọt 100%. Lần này ba khu mỏ lớn đứng đầu là Vale lấy hình thức buôn bán đấu thầu, công ty nào có thể lấy đến, thì có thể cam đoan chính mình sẽ lũng đoan thị trường ở trong nước, thậm chí ở những khu vực quặng sắt đá lớn. Lần này giá quy định của Vale vượt qua mười tỷ đô la Mỹ, nhưng cuối cùng giá cả là bao nhiêu thì không có ai biết cả.
Ba giờ chiều, công ty Vale lần đầu tiên mời dự họp cuộc họp báo, đồng thời ở chỗ khách sạn thiết lập nghiệp vụ. Cho dù là những công ty có thực lực hay có mong muốn đều phải đem bản thảo trả giá giao cho bộ phận nghiệp vụ. Bản thảo trả giá chính là để xem song phương có thể đạt được nhất trí trên một số phương diện hay không. Ví dụ như tuân thủ pháp luật quốc nội của Brazil, phải thuê ít nhất là bằng tỉ lệ lao công ở Brazil. Bởi vì công ty Vale đã công bố những điều khoản đó, cho nên lần này giống như một hoạt động báo danh. Nếu như anh đồng ý những quy tắc đó, anh mới có quyền cùng nhân viên cấp cao tiến thêm một bước là hiệp đàm, cuối cùng thống nhất mức giá. Tại trong khoảng thời gian này công ty Vale cũng sẽ đánh giá thực lực của công ty anh.
Vì sao không thể trực tiếp báo giá? Bởi vì cơ hội kinh doanh này quá lớn, có rất ít xí nghiệp có thể trực tiếp lấy ra mười tỷ đô la Mỹ, bình thường đều là phân ra giai đoạn để dùng tiền, vàng hoặc là vật tư để hoàn trả, lại còn dính đến vấn đề tỉ suất hối đoái. Những vấn đề này thì do người đàm phán của công ty Vale phụ trách. Công ty Vale sẽ tận lực dành lấy nguồn lợi về cho mình, đồng dạng, các công ty khác cũng sẽ tranh thủ lợi ích lớn nhất về mình.
Pedro và Vu Minh nói chuyện điện thoại:
- Sáng ngày mốt,hội nghị đàm phán sẽ được cử hành. Trước khi cuộc đàm phán đó được bắt đầu, thì chúng tôi sẽ mở một cuộc hội nghị khác, để xác định phương hướng tương lai sẽ thế nào, tôi hy vọng, anh có thể tham dự.
Vu Minh hỏi:
- Ông Pedro, có phải là ông hoài nghi trong đoàn đội của ông có vấn đề.
- Vu Minh tiên sinh, tôi phải gánh một trách nhiệm rất nặng nề, cho nên tất cả tài nguyên có thể lợi dụng tôi đều phải dùng tới, tôi không thể loại trừ bất kỳ trường hợp nào có khả năng xảy ra. Anh đã tiếp nhận ủy thác của tôi, hy vọng anh không lười biếng. Đồng thời hy vọng anh có thể hiểu cho tôi, bởi vì hiện tại ở thành phố A người duy nhất tôi có thể tin được chỉ có anh. Tuy rằng chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi đã từng liên hệ hai lần với người của Hiệp hội thám tử rồi, tôi tin tưởng bọn họ, vì vậy cũng tin tưởng vào anh.
- Tốt, tôi sẽ tham dự. Vu Minh nhíu mày, hắn chỉ là người được Thiết Kiếm ủy thác mà thôi, hành động của Pedro giống như là đặt cược, đem toàn bộ cơ hội áp đến trên người hắn, rất tích cực cùng hắn liên hệ, mãnh liệt hy vọng chính hắn có thể tham gia. Có thể là do hắn nhận tiền của Thiết Kiếm, không có khả năng yêu cầu hắn tìm hiểu chuyện gì về Tinh Thần. Uy thác Tinh Thần là dạng cao cấprồi, tiền thù lao thấp nhất là một triệu đô la Mỹ. Có chút quái dị, dường như Pedro rất chắc chắn bí mật nhất định sẽ bị lộ vậy