- Oa.
Vu Minh và ba người khác cùng ngạc nhiên, khâm phục nhìn Đỗ Thanh Thanh.
Đỗ Thanh Thanh cảm thấy ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:
- Trong truyện Conan đều dùng cách đấy.
Vu Minh giải thích nói:
- Chúng tôi không cười cô, là cảm giác đáp án của cô so với đáp án của chúng tôi đều đáng tin cậy hơn.
Nghê Thu phản bác:
- Chỉ là có một chi tiết không hợp lý lắm. Bao con nhộng muốn hòa tan thì cần có thời gian. Mà Bính chỉ ăn hai miếng bò rau trộn. Bò rau trộn dù sao cũng là dạng rắn, độc dược có thể lan đến phần bò rau trộn ở bên trên hay không?
Hải Na giải thích thay Đỗ Thanh Thanh:
- Có thể là diễn viên diễn chưa đạt, hoặc là kịch bản không nghĩ đến chi tiết này.
- Điều đó rất có khả năng.
Vu Minh và Nghê Thu gật đầu. Hoàn toàn không phải là trào phúng, vì dù sao suy nghĩ của bọn họ so với Đỗ Thanh Thanh lại càng không đáng tin cậy. Xem ra đọc truyện Conan có thể gia tăng năng lực phá án.
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
Một giọng nữ từ phía sau vang lên:
- Vị biên kịch này rất chuyên nghiệp.
Vu Minh quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái, hai tay để ở trước ngực, ánh mắt to tròn, tóc dài để xõa tự nhiên, mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá.
- ...
Nhóm người Đỗ Thanh Thanh đều nhìn Vu Minh, Đỗ Thanh Thanh nhỏ giọng nhắc nhở:
- Vu Minh, Vu Minh.
Vu Minh nhìn thẳng cô gái này đã năm giây rồi, Nghê Thu nhỏ giọng hỏi:
- Có gian tình. Cô gái kia cũng nhìn Vu Minh ngẩn người? Bàn tay chậm rãi nâng lên, ngón trỏ đan vào nhau. Cô gái như bị như giật điện kêu lên: - Vu Minh, là anh thật à?
- Này... Sao lại trùng hợp như vậy?
Vu Minh lấy lại tinh thần hỏi:
- Em về nước từ khi nào vậy?
- Từ mấy ngày hôm trước.
Cô gái nói:
- Em bây giờ đang ở Australia làm nghiên cứu. Còn anh thì sao?
- Anh làm việc ở nơi này.
Nghê Thu nghe Vu Minh nói năng lộn xộn, liền vỗ vai Vu Minh:
- Vu Minh, không giới thiệu cho mọi người sao?
Vu Minh cười, hoàn toàn tỉnh táo lại nói:
- Đây là Annie. Là bạn học của tôi thời trung học. Bọn họ là đồng nghiệp của anh, cùng làm việc ở công ty thám tử Tinh Tinh. Sếp lớn Đỗ Thanh Thanh, đây là Hải Na, Nghê Thu, còn có người trên sân khấu kia là Lý Phục, đều là đồng nghiệp của anh.
- Chào mọi người.
Annie bắt tay với mọi người nói:
- Tôi họ An danh Ny, tên tiếng Anh cũng gọi là Annie.
Cô ấy có thể nói chuyện một cách tự nhiên rồi, không còn là cô gái mà mỗi khi nói gì đó liền đỏ mặt nữa. Trước kia cô ấy ngại ngùng cười thì nhìn không thấy răng nanh, bây giờ có thể thấy cả lợi. Mới qua một năm rưỡi mà đã biến hóa lớn thật.
Annie cười trả lời:
- Chúng tôi đã từng là người yêu. Vu Minh là mối tình đầu của tôi.
Đỗ Thanh Thanh nhìn Vu Minh, xem người ta nói chuyện cởi mở cỡ nào kìa. Như thế nào cậu lại ngốc tới mức chẳng biết nói gì? Nói chuyện đi chứ? Đỗ Thanh Thanh lấy ngón tay đâm xuống phần eo của Vu Minh, đừng nhìn chằm chằm người khác một cách ngu ngốc nữa.
Vu Minh bừng tỉnh nói:
- Annie, em có bạn trai chưa?
- ...
Đỗ Thanh Thanh đau buồn, nghĩ rằng hắn ta không nói chuyện còn tốt hơn là nói.
Annie không trả lời, nhìn Vu Minh nói:
- Tiểu Vu Minh. Anh chẳng thay đổi chút nào cả. Anh có bạn gái chưa?
Vu Minh lắc đầu:
- Chưa có.
Annie cười:
- Còn có một tuần nữa em sẽ đi Australia rồi.
- Sao lại vội vàng thế?
Tại sao Annie lại nói sang chuyện khác như vậy? Ba người xem náo nhiệt đồng thời thắc mắc. Annie nói:
- Lần này là em đi theo chú đến, là khách mời cố vấn pháp lý, thuận tiện thực tập luôn. Đây là danh thiếp của em.
Vu Minh cầm lấy danh thiếp xem, công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu thương mại An Bình.
- Ba năm trước chú của em về nước mở công ty, ngay tại thành phố A. Đúng rồi, tôi xin giới thiệu với mọi người.
Annie vỗ vỗ bên cạnh một người nước ngoài da trắng đang chơi di động:
- Đây là Simon, là bạn của tôi.
Vu Minh nhìn Simon, hắn ta khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tuy rằng hắn mặc quần bò jacket, nhưng nhìn ra được đều là hàng hiệu. Cao khoảng một mét tám, cơ thể cường tráng. Khuôn mặt anh tuấn, dưới cằm còn có một chòm râu, làm tăng thêm sức hấp dẫn của một người đàn ông thành thục. Ba người kia thấy vậy đồng thời thở dài. Một người là vương tử, một người khác cho dù không phải cóc thì cũng chỉ là bình dân.
- Xin chào!
Simon cười và bắt tay với Vu Minh, dùng tiếng Anh nói:
- Anh là Vu Minh à? Tôi thường nghe Annie nhắc tới anh. Bảo bối, em giới thiệu anh đột ngột như vậy sẽ không khỏi khiến cho bọn họ ngượng ngùng đấy?
Annie phiên dịch thành tiếng Trung nói:
- Anh ấy nói rất hân hạnh được biết anh.
Chị hai ơi. Hiện tại tiếng Anh của tôi tốt lắm đấy. Trong lòng Vu Minh hơi thất vọng, lại hơi nhẹ nhõm. Giống như vui mừng, giống như ghen tị. Vu Minh nói:
- Vậy hãy nói với anh ta rằng tôi cũng rất vui được biết anh ta. Tuy nhiên, cuối cùng Vu Minh cũng nhận được một đáp án. Lúc trước, Annie ra đi rất vội vàng, chỉ để lại một phong thư. Vu Minh rốt cục cảm nhận được vì sao trên phim truyền hình có người lại nói: em hạnh phúc thì anh rất vui vẻ. Bởi vì chính hắn chỉ là nhớ tới Annie, nhớ lại Annie của mối tình đầu . Hắn cũng không phải là vẫn yêu cô, ít nhất là đã không có loại cảm giác của năm đó.
Tâm tình của Vu Minh rất nhanh được điều chỉnh lại. Hắn lúng túng là do khi gặp lại cô, hắn đã rất ngạc nhiên, khiến cho ký ức của năm đó ùa về. Dù sao năm năm rồi, năm năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, chính hắn cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Nếu được lựa chọn, Vu Minh tình nguyện không gặp lại Annie nữa, để có thể giữ lại trong tim những ký ức về sự ngây ngô, hồn nhiên của mối tình đầu. Hiện giờ hắn nhìn thấy cô không còn là người mà hắn đã từng biết nữa, trong lòng Vu Minh chỉ có một ít tiếc nuối.
- Còn có hai mươi giây nữa là chương trình được tiếp tục, xin mọi người yên lặng. Đạo diễn lên tiếng kêu gọi. Sau đó đèn trong khán phòng tắt.
Vu Minh gật đầu vỡi Annie rồi cười, quay lại xem tiếp chương trình. Tuy rằng tâm trạng không hoàn toàn bình tĩnh, nhưng phần lớn lực chú ý của Vu Minh vẫn đặt vào chương trình.
Simon đánh chữ trên di động, rồi đưa cho Annie:
- Cô đã từng lên giường với hắn lần nào chưa?
Annie cầm lấy di động, nhìn qua rồi đánh chữ trả lời:
- Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được loại tình cảm này, không phải bản năng có thể so sánh được.
Simon đánh chữ:
- Đáng tiếc, hai người không nên gặp lại nhau, vì lúc đó cô sẽ vẫn nhớ mãi về hắn. Tôi đề nghị cô và hắn cùng lên giường một lần, dành cho bức tranh xinh đẹp về mối tình đầu này một dấu chấm tròn kết thúc viên mãn.
Annie đánh chữ:
- Không cần anh quan tâm.
Trên sân khấu phần tranh luận đang diễn ra kịch liệt, những suy luận của hai người Nghê Thiên Vượng và Trần Lăng Tiêu có rất nhiều chỗ sơ hở, khán giả không chấp nhận được, rất nhanh có người huýt sáo phan đối, hai người chỉ có thể đỏ mặt rồi im lặng. Lý Phục và Lưu Mãng không tham gia tranh luận, bọn họ chỉ im lặng ngồi nghe.
Người dẫn chương trình đầu trọc nói:
- Được rồi, phần tranh luận đã hết giờ. Hiện tại đến phần kế tiếp, mời bốn vị khách quý dự thi viết tên những người mà các vị nghĩ là hung thủ lên bảng đáp án. Tôi phải nói rõ một điều, một khi đã viết lên bảng rồi thì không được thay đổi nữa.
Hạ Tri Vũ nói:
- Khách quý dự thi đã viết xong, hiện tại mời mọi người nhìn xem đáp án của từng người.
Nghê Thiên Vượng viết chính là Giáp, Trần Lăng Tiêu viết chính là Ất, Lưu Mãng viết chính là đầu bếp. Khi bảng đáp án của Lý Phục sáng lên thì khán giả phía dưới ồ lên một tiếng. Đáp án mà Lý Phục lựa chọn chính là hợp mưu. Đầu bếp cùng nhân viên phục vụ hợp mưu. Hơn mười kỳ trước của chương trình, cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện trường hợp hợp mưu giết người, bởi vì hợp mưu giết người thường làm cho kịch bản có rất nhiều lỗ hổng.
Hạ Tri Vũ cũng kinh ngạc hỏi:
- Lý Phục tiên sinh, anh cho rằng đây là vụ án hợp mưu?
- Đúng tôi nghĩ là hợp mưu.
Lý Phục nói:
- Vụ án này không ai có thể gây án một mình để hại chết Bính mà không để lại chứng cớ. Cho nên tôi cho rằng chỉ có một khả năng đó chính là hợp mưu.
Hạ Tri Vũ nói:
- Anh Nghê Thiên Vượng cho rằng Giáp đem kẹo cao su dính có độc ở miệng bình, sau đó lấy ra đưa cho Bính.
Nghê Thiên Vượng trả lời:
- Đầu tiên độc dược là chất độc Xyanua, thời gian chết rất nhanh. Kẹo cao su là phải nhai, cho dù có bao con nhộng bao lại, Bính tiên sinh đã sớm chết. Mặt khác, có thể đổ ra cái chai, vậy cũng có khả năng trong quá trình mang theo hộp kẹo, chất độc trong kẹo cao su sẽ dính vào những viên kẹo cao su không có độc.
Nói toàn điều vô nghĩa. Hạ Tri Vũ nói:
- Anh Trần Lăng Tiêu cho rằng là Ất đem độc dính vào trên bút rồi cho Bính mượn bút. Lý Phục, anh nghĩ như thế nào?
Lý Phục nói:
- Bính khi dùng cơm đã đi vào nhà vệ sinh, cũng rửa tay rồi. Tôi cho rằng trọng điểm của biên kịch là hướng về nhân viên phục vụ và đầu bếp. Giáp và Ất chỉ là hai nhân vật làm nền.
Hạ Tri Vũ xem Lưu Mãng:
- Anh Lưu Mãng, anh có quan điểm nào không?
Lưu Mãng nói:
- Anh Lý Phục lớn lên ở nước ngoài, do dó anh ta đối với một ít phong tục của Trung Quốc không rõ lắm. Ở trên bàn cơm của người Trung Quốc, vị trí đặt đồ ăn rất trọng yếu, ví dụ như cách trình bày đầu cá đuôi cá. Chúng ta hãy nhìn bát ăn này, vòi của bình nước nhắm về phía chủ nhân, chính là Bính. Nhân viên phục vụ không thể nào hạ độc, bởi vì cô ta không có cơ hội hủy bỏ phần độc dược còn sót lại. Đầu bếp biết nhân viên phục vụ sẽ dựa theo quy củ để mang thức ăn lên. Cho nên ở dưới vị trí đồ ăn này bôi độc.
- ...
Mọi người nghe ngây người. Hạ Tri Vũ thiện ý nhắc nhở:
- Anh Lưu Mãng, cảnh sát đã chứng thật, trong thức ăn không có độc.
- Như vậy à?
Lưu Mãng ngẫm lại nói:
- Hung thủ nhất định là đầu bếp.
Hạ Tri Vũ nhắc lại:
- Anh Lưu Mãng. Hôm nay là Giáp đãi khách. Hắn không có gắp phần đầu cũng không có gắp cái đuôi.
- ...
Lưu Mãng hoàn toàn sửng sốt, chết tiệt, hắn luôn luôn suy nghĩ xem chỗ nào có vấn đề, thậm chí ngay cả những chi tiết này đều không có chú ý tới. Lưu Mãng thở dài:
- Ngượng ngùng. Ngày hôm qua tôi và bạn gái cãi nhau, cho nên hôm nay không tập trung lắm.
Đỗ Thanh Thanh cắn răng:
- Đúng là người hèn hạ, hắn có cái nào bạn gái, vị hôn thê của hắn đều bị tôi xử đẹp.
Vu Minh nhỏ giọng nói:
- Sếp ơi, đây không phải là sự tích quang vinh gì.
- Cậu không cảm thấy hắn không biết xấu hổ sao?
Vu Minh và Nghê Thu gật đầu:
- Vô liêm sỉ một cách bất bình thường.
Vu Minh bổ sung:
- Nhưng không phải cô cũng không có lý do để xấu hổ sao.
- Này, tôi là sếp của cậu đó.
Vu Minh cười:
- Được rồi. Lần sau muốn xử vị hôn thê của hắn thì để cho Nghê Thu xung phong.
Nghê Thu gian ác cười cười.
Trước mắt chỉ có duy nhất một suy đoán của Lý Phục là đáng tin cậy, có tình có lí. Hạ Tri Vũ nói: - Anh Lý Phục, suy luận đầy đủ của anh là cái gì?
Lý Phục trả lời:
- Đầu bếp đem độc dược đặt lên một góc của món bò rau trộn, sau đó nhân viên phục vụ mang lên, dùng muỗng chung chia cho ba người, lựa chọn đem có độc bộ phận cấp Bính.
- Sai rồi.
Annie nói.
Hạ Tri Vũ cười:
- Khả năng là anh không thấy rõ lắm, đầu tiên nhân viên phục vụ cấp Bính gắp đồ ăn, sau đó lại gắp cho Giáp, Ất, dùng chung là cùng một cái muỗng. Tôi tin tưởng cho dù có thể đem có độc đồ ăn toàn bộ gắp lại, trên muỗng chung cũng sẽ dính theo độc dược.
- Ôi...!
Mọi người truyền ra một tiếng thở dài.
Lý Phục hỏi:
- Tôi có thể xuống làm mẫu được không?
- Đương nhiên là có thể.
Lý Phục xuống dưới đi đến trước bàn nói:
- Đầu tiên tôi phải thừa nhận người biên kịch và sản xuất còn có đạo diễn phi thường cẩn thận. Mọi người xem phần có độc bò rau trộn và không độc bò rau trộn, có phải hay không nhan sắc hơi không giống nhau?
- Điều này khiến tôi hoài nghi đến đầu bếp, tôi cho rằng chất độc Xyanua không phải bị tướilên. Mà là ở bên trong thịt bò. Đầu bếp lấy từ hai miếng đến ba miếng bò rau trộn để riêng một chỗ. Mọi người hãy nhìn xem, hai miếng thịt này đều là khá lớn, khá cứng rắn. Sau khi tiêm độc vào, hắn đem hai miếng bò rau trộn đặt trên dĩa đồ ăn, khiến bò rau trộn không dính vào nước canh. Khi cái muỗng tiếp xúc với thịt, sẽ không dính vào độc dược. Khi thịt được đưa vào đĩa, phản ứng hóa học bắt đầu, độc dược chảy ra, làm Bính trúng độc chết.
Hạ Tri Vũ nói:
- Nhưng hai miếng bò rau trộn này chưa hề bị cắn qua.
Lý Phục nói:
- Cách tôi vừa nói chỉ là biện pháp giết người ngay lập tức, còn có một cách khác, chính là tưới nước ngâm thịt bò rau trộn có độc lên bò rau trộn không độc. Hai khối thịt này vẫn khô, chỉ cần bị tưới nước lên, chất độc sẽ bám vào phần ngoài. Cái thìa của Bính ở đáy bát, khi thìa khuấy lên sẽ khiến cho cả một bát thức ăn đều dính độc.
Lý Phục nói:
- Ống chích thì rất khó có thể phi tang được, hơn nữa còn khó có thể rửa sạch chất độc bên trong. Những bộ phận khác của ống chích có thể đốt cháy để tiêu hủy, nhưng kim tiêm thì không được, tôi tin tưởng cây kim còn nằm trong cống thoát nước.
- Anh ta sai rồi.
Vu Minh nói.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Làm sao anh biết?
- Cô hãy nhìn xem, vị biên kịch ở bên kia muốn đi lên ôm Lý Phục, nhưng lại chần chờ. Vu Minh tuy không biết phá án, nhưng hắn biết nhìn người. Vu Minh lấy điện thoại di động ra, mở chế độ đèn pin rồi chiếu thẳng vào mắt Lý Phục.
Lý Phục sửng sốt, đột nhiên nói:
- Tôi muốn kiểm tra tay và giầy của đầu bếp.
- Đương nhiên có thể.
Hạ Tri Vũ trả lời.
Lý Phục kiểm tra tay của đầu bếp trước, sau đó cầm lấy giầy, kéo lót giày hướng ngọn đèn soi qua rồi nói:
- Thật ngại quá, chứng cớ ở trong này.
Cảnh sát bước tới, dùng dụng cụ chuyên nghiệp mở gót giầy ra, rút từ bên trong ra một cây ống tiêm nhỏ dài, tất cả khán giả đều đứng dậy vỗ tay. Biên kịch kích động bước nhanh ra sân khấu, ôm lấy Lý Phục rồi nói:
- Anh là người giỏi nhất mà tôi đã từng thấy. Hắn còn đang lo thử thách lần này quá khó, dù sao cũng là một vụ án hợp mưu giết người, yêu cầu phải làm thật đến từng chi tiết, khiến tất cả mọi người đều không thể tìm được chất độc đã giết chết Bính.