Tại một vùng dưới chân núi hoang sơ, cây xanh mọc thành rừng, không khí mát mẻ dễ chịu vô cùng lại xuất hiện căn biệt thự bằng gỗ lớn tráng lệ, vừa cổ kính vừa xa hoa, gia nhân lên đến mấy chục người.
Trong cái đình nho nhỏ giữa vườn hoa muôn màu muôn sắc là một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi ngồi bên bàn đá ung dung nhấp ngụm trà nóng hổi, chậm rãi thưởng thức sơn hào hải vị do người quản gia vừa mang tới.
Người quan gia ngang tuổi với người đàn ông, mở miệng cung kính:
"Thưa Ngài! Ngài định bao giờ trở về Vương Cung thăm Quốc Vương? Ngài rời Vương Cung cũng khá lâu rồi đấy!"
"Ừm! Nói đến mới nhớ! Từ khi Đế Thiên lên ngôi vua, ta cũng đi ẩn cư, cũng nhớ nó lắm. Thôi thì tháng sau về Sở Đô xem sao vậy!", người đàn ông nói.
Ông ta là Sở Thiên Kiêu, trưởng bối của Sở Đế Thiên - Quốc Vương Sở Quốc, thực lực nòng cốt của Sở Gia, Level 100.
"Nơi ngươi lên về là cõi chết!"
Thanh âm khàn khàn bất thình lình truyền đến khiến Sở Thiên Kiêu cùng toàn bộ thành viên có mặt tại biệt thự gỗ thoáng sững sờ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Trên tít trời cao, giữa cái nắng dịu nhẹ ấm áp của mặt trời sưởi ấm vạn vật thì có cột năng lượng hủy diệt khổng lồ xuyên thủng chín tầng mây lao thẳng xuống biệt thự. Mọi người đều ngẩng đầu và đứng chết chân tại chỗ vì não chưa kịp truyền tín hiệu nguy hiểm.
Phản ứng nhanh nhất là Sở Thiên Kiêu, ông ta vận dụng sức mạnh rời khỏi phạm vị bị tấn công.
Đùng!
Nháy mắt, căn biệt thự đẹp đẽ kia đã thành khói bụi mất rồi, không một ai sống sót trừ Sở Thiên Kiêu. Mặt đất có thêm cái hố khá rộng và sâu.
Lơ lửng giữa thiên không, Sở Thiên Kiêu nhìn cái hố, nơi mình đã từng ở vài giây trước, rồi nheo mắt nhìn bầu trời. Qua đòn hủy diệt vừa nãy, ông ta biết kẻ địch tới không phải dạng dễ chơi, trái lại cực kỳ đáng gờm.
"Các ngươi là ai? Vì sao nhắm vào ta?", Sở Thiên Kiêu lớn tiếng quát.
"Ta là ai ư? Một bề tôi trung thành của Đấng Tối Cao - Ame - hiệu: Đao Phủ Tận Thế. Còn mục đích vì sao ta nhắm vào ngươi? Ngươi không cần phải biết!"
Lại là giọng nói khàn khàn không phân biệt nổi nam hay nữ.
Sở Thiên Kiêu hừ lạnh:"Hừ! Đấng Tối Cao? Chắc các ngươi cũng thuộc phe phản loạn chứ gì? Muốn lật đổ ách thống trị của Sở Gia ta phải không? Mục đích dễ đoán quá mà!"
Vù! Phần phật! Phần Phật! Vù!
Gió bỗng thổi hơi mạnh một chút. Cơ mặt Sở Thiên Kiêu bỗng căng cứng, đôi mắt mở to. Bởi kẻ nói chuyện với ông ta đã từ từ hiện diện. Kẻ đó mặc giáp cam đen toàn thân chẳng thể thấy diện mạo thực sự, khoanh tay ngự trên đỉnh đầu quái thú to lớn kỳ dị, thân rắn đầu mọc sừng lưng mọc hai cánh. Trông qua thật đáng sợ!
Còn ai khác ngoài Ame và Song Dực Giác Mãng?
Đòn tấn công đầu tiên là của Song Dực Giác Mãng.
"Lũ thấp hèn các ngươi làm sao hiểu được sự vĩ đại của Đấng Tối Cao - người trị vì Lâu Đài Phép Thuật thần thánh? Một lũ sâu kiến đòi bàn luận và xếp bản thân ngang hàng với Người? Chỉ những đó thôi cũng đủ khiến ngươi chết vạn vạn lần để tạ tội lên Người.", Ame cao cao tại thượng nói.
"Xem ra ta phán đoán sai lầm!", Sở Thiên Kiêu nuốt ngụm nước bọt.
Tận mắt thấy Ame và Song Dực Giác Mãng ông liền biết mình sai vì phe phản loạn có tên nào mạnh đến thế này đâu? Chưa kể hắn còn tự xưng là bề tôi trung thành của Đấng Tối Cao nữa. Vậy thì rốt cuộc, kẻ đứng sau màn sẽ kinh khủng đến nhường nào, khi thuộc hạ và thú cưỡi của thuộc hạ đã Level 100?
"Chiến đấu với ngươi ta không cần phải rút đao! Chuẩn bị tinh thần xuống suối vàng chưa hả?", Ame vẫn khoanh tay.
"Ngươi kinh thường đối thủ quá đáng! Ngươi sẽ phải trả giá đắt vì điều đó!", Sở Thiên Kiêu diều động mana, sức mạnh phép thuật luân chuyển, Level 100. Xung quanh ông ta chớp giật từng luồng lôi điện mạnh mẽ, phép thuật lôi hệ.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Sở Thiên Kiêu ngưng tụ hai quả cầu lôi điện ở hai tay rồi ném thẳng đến Ame.
"Chẳng có gì đặc biệt!", Ame nói.
Song Dực Giác Mãng cũng tụ quả cầu phép thuật trên sừng và bắn đi.
Bùm! Bùm!
Đường năng lượng dễ dàng nghiền nát hai quả cầu điện, theo đường thẳng bắn tới Sở Thiên Kiêu.
Xoẹt!
Sở Thiên Kiêu có tốc độ khá nhanh né tránh thành công đường năng lượng, ngay lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Ame hung hăng duỗi tay chụp xuống. Không hổ danh có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, tức thì đã phản công.
Ame cứ ung dung. Song Dực Giác Mãng sở hữu tốc độ còn nhanh hơn Sở Thiên Kiêu mặc dầu thân hình to lớn. Nó đập cánh một cái liền đã ở phía trên ông ta, cái đuôi dài mang theo tiếng rít gió mạnh mẽ quất đến.
Uỳnh!
Trúng đòn, Sở Thiên Kiêu thổ huyết bay ngược lao thẳng vào mặt đất. Khói bụi bốc mù mịt chẳng thấy cái gì.
Xoẹt!
Hai tia chớp lôi điện to tướng từ mặt đất phóng lên nhắm tới Ame. Dù Sở Thiên Kiêu bị dính đòn nhưng vẫn tìm cách đánh trả quyết không để đối thủ dễ chịu.
Tuy nhiên, đối thủ của ông ta là quá mạnh mẽ. Song Dực Giác Mãng rất đơn giản lách người né hai tia chớp, chẳng có chút đột biến nào. Dường như trận đấu đã nằm trong tầm kiểm soát của Ame vậy. Sở Thiên Kiêu không hề có cơ hội lật ngược thế cờ ở đây.
Cùng cấp 100 đấy nhưng sức mạnh đôi bên lại quá chênh lệch nhau. Chưa kể Ame còn chưa xuất thủ nữa. Nếu không e rằng kết quả đã được xác định chỉ vài giây đồng hồ.
Khói bụi tản đi liền thấy rõ thân ảnh Sở Thiên Kiêu. Đầu chảy máu, xương sườn gãy bảy đoạn, tay trái mất cảm giác, chân phải kéo lê, trang phục rách nát, thê thảm đến cực điểm. Gần như mất đi khả năng phản kháng.
Ame hừ lạnh, mỉa mai:"Mới chịu một kích mà như sắp chết thế kia, tưởng ghê gớm thế nào cơ!"
Sở Thiên Kiêu chỉ cười tự giễu. Con quái vật nhìn giống rắn kia thật sự kinh khủng, trúng đòn mới hiểu được sức mạnh thân thể của nó.
Đúng vậy! Quái vật tại tầng 1 của Lâu Đài Phép Thuật đâu phải đơn giản, mỗi một con đều do tự tay Ericsen nghiên cứu, lai tạo giống, chọn giống vô cùng tỷ mỉ, tốn bao công sức bồi dưỡng, chăm sóc tận tình chu đáo, sử dụng tài nguyên thượng hạng. Thế nên làm sao có chuyện yếu?
Còn nữa, số lượng quái vật đạt đến Level 100 có hạn, như Song Dực Giác Mãng ở Lâu Đài cũng có ba con mà thôi.
"Nhàm chán! Ngươi nên đi chết được rồi đấy!", Ame lạnh lùng tuyên bố.
"Rốt cuộc thì ta đã đắc tội gì với các ngươi?", Sở Thiên Kiêu hỏi thay cho lời trăn trối cuối cùng.
"Ngươi không cần phải biết!", Ame vẫn lạnh nhạt đáp.
Táp!
Song Dực Giác Mãng vươn mình lao đến, cái miệng đầy răng nhọn hoắt há to một hơi nuốt chửng Sở Thiên Kiêu vào trong bụng.
Ame nhìn về phương xa hạ lệnh:"Tức tốc hướng Sở Đô!"
........
Phía Đông Tây.....
Ở vùng hoang vắng, cảnh quan tiêu điều đổ nát, cây cối nằm ngả nằm nghiêng, đất đả bay tán loạn. Hiển nhiên vừa xảy ra chiến đấu tương đối lớn.
Đứng giữa chiến trường là một con Sư Thứu Thú to lớn dữ tợn nhe răng gầm gừ tỏ rõ phong thái mạnh mẽ, dưới chân nó lại có một lão già râu tóc bạc trắng, tiên huyết tràn nơi khóe miệng trông bi thương vô cùng.
"Kết liễu lão già này đi!", Mio ngồi trên lưng Sư Thứu Thú nói.
Sư Thứu Thú như chỉ chờ có vậy, cúi cái đầu lớn nuốt sống địch nhân.
Lão già là Sở Thiên Địa, Level 100, thuộc lớp nhân vật tóp đầu tại thế giới này nhưng cũng bị Sư Thứu Thú dễ dàng hạ gục. Mio chưa phải động tay động chân.
"Echidna có đề cao bọn Sở Quốc quá không? Chúng còn không hạ nổi tọa kỵ của ta thì làm sao đủ tư cách khiên ta phải ra tay?", nàng tự hỏi.
"Thôi! Hội quân với Echidna nào!"
.........
Kaori cưỡi Ngân Bằng, dẫn theo 10 vạn Death Warrior, trên đường đi vừa hay đụng độ phải lão quái của Sở Quốc, tên Sở Tôn, Level 100. Nàng chẳng nói nhiều, giương cung bắn liền ba mũi tên gió giết chết Sở Tôn trong chưa đầy một chớp mắt.
Bên nhánh quân của Ericsen cũng gặp hai lão quái Sở Quốc đang trên đường trở về Sở Đô theo sự hiệu triệu của Quốc Vương là Sở Nhất Vương và Sở Thánh Huyền. Tính cách Ericsen hơi lập dị chút xíu. Gã chơi đùa một lúc rồi lệnh cho Ngân Giáp Bạo Hùng xé xác Sở Nhất Vương và Sở Thánh Huyền.
Bốn lão quái Level 100, chiến lực nòng cốt của Sở gia đã bị tiêu diệt bao gồm: Sở Thiên Kiêu, Sở Thiên Địa, Sở Nhất Vương và Sở Thánh Huyền.
.......
Nhánh quân chính do Echidna dẫn dắt gặp phải sự cản trở của ba lão quái Sở gia. Ba tên này chẳng phải đi ở ẩn mà đảm nhiệm vai trò bảo vệ Sở Đô ngoài ngàn dặm, nếu gặp địch thì tiêu diệt hoặc bào mòn sinh lực địch và truyền tin về cho Quốc Vương để nhà vua xem xét gửi quân ứng cứu.
Với sự hùng mạnh, 20 vạn Death Warrior, sáu quái vật Level 100, ba lão quái Sở gia như con cún đứng trước giông tố, chẳng thể làm nổi bất cứ điều gì, bị hạ trong chớp mắt.
........
Ở Vương Cung, Sở Đế Thiên ngồi trên ngai vua, Sở Thành Tông và Sở Sĩ Liên quỳ phía dưới, ba người mặt mày căng thẳng tột đỉnh, mồ hôi ứa ra trên chán.
Sở Sĩ Liên run run giọng bẩm cáo:
"Thưa Quốc Vương! Sở Thần, Sở Linh Tiêu, Sở Tiên Tiên, ba lão quái bảo vệ Sở Đô từ xa đã bị một đội quân tiêu diệt. Theo tin tình báo, đội quân này vô cùng quỷ quái với 20 vạn thây ma và sáu con quái vật cấp 100. Chúng đang tiến về Sở Đô với tốc độ rất nhanh. Dự đoán đến rạng sáng ngày mai chúng sẽ tấn công ta."
Sở Thành Tông nói:
"Quốc Vương tiên đoán như thánh! Thần thật có lỗi khi đã chủ quan khinh thường địch."
Sở Đế Thiên mặt trầm trầm:
"Dù ta có tiên đoán đúng cỡ nào đi nữa thì sao chứ? Kết quả vẫn không thể lường trước được vì địch thật sự vượt trội hơn quá nhiều so với ta."
Sở Thành Tông nắm chặt tay:
"Chúng ta có thua cũng phải liều một phen, chiến đấu hết mình để địch phải chịu thương tổn."
"Quả thực trời muốn diệt Sở gia ta sao?", Sở Đế Thiên nhắm mắt, rồi đột nhiên trừng lớn song nhãn, chiến ý thao thiên:
"Nếu đã vậy thì ta quyết chống trả. Toàn bộ chiến lực nòng cốt Sở gia theo ta ra chiến trường, quyết sinh tử, quyết không lùi bước, quyết không sợ hãi."