Chương 6: Chuẩn Bị Chiến Tranh

Tại hoàng cung Sở Quốc - nơi xa hoa bậc nhất của thế giới này, từng tòa đài các hoành tráng hoa lệ, binh lính đi tuần nhiều vô kể. Ban đêm, hoàng cung càng rực rỡ hơn nữa khi được thắp sáng bởi hàng trăm ngọn đèn pha lê trong suốt tuyệt đẹp.

Đứng trên tầng lầu cao nhất đưa mắt nhìn xuống Sở Đô phồn vinh rộng lớn, không ai khác là Quốc Vương Sở Quốc - Sở Đế Thiên, vị vua trị vì Sở Quốc hơn ba mươi năm qua. Ông ta có hai bà vợ cùng bốn người con trác tuyệt văn võ song toàn, ba trai một gái.

Diện mục Sở Đế Thiên cương nghị nghiêm khắc, thể hiện rõ phong thái kẻ đứng đầu một quốc gia. Phân biệt đứng hai bên trái phải là hai trung thần lợi hại nhất của nhà vua, do tự tay vua tuyển chọn và bồi dưỡng từ Sở gia, Sở Thành Tông và Sở Sĩ Liên.

Sở Thành Tông có mái tóc xanh dương hơi dài, tuổi còn rất trẻ, tầm hai mươi. Sở Sĩ Liên xuất sỉ Sở Thành Tông nhưng mang mái tóc đỏ rực cắt ngắn gọn gàng.

Sở Đế Thiên thở một hơi dài rồi đưa mắt hướng về mặt trăng. Trăng nay to tròn vành vạnh, tỏ giữa đêm tối chiếu từng tia sáng mờ mờ ảo ảo xuống nhân gian. Bầu trời trong veo, không chút gợn mây nào, cảnh tượng thật bình yên làm sao!

"Quốc Vương! Người đang lo lắng điều gì ạ?", Sở Sĩ Liên kính cẩn hỏi.

"Mặt trăng nói cho ta biết Sở Quốc sắp phải đối mặt với cường địch cực kỳ hùng mạnh! Chúng ta khó lòng mà giành thắng lợi hoặc có thể dẫn đến kết cục diệt vong.", Sở Đế Thiên cau đôi mày, mái tóc hoa râm phất phơ khi cơn gió khuya xe lạnh lướt ngang.

Sở Thành Tông nắm chặt tay tự tin nói:"Người yên tâm! Dù kẻ địch mạnh thế nào đi nữa thì chúng thần cũng nhất định sẽ đánh tan. Chưa kể còn các lão quái sống ẩn mình, Sở Quốc lâm nguy chắc chắn bọn họ sẽ quay về trợ giúp! Nội tình hơn bảy ngàn năm của Sở Quốc ta đâu dễ bại như thế!"

Sở Sĩ Liên phụ họa:"Lời Thành Tông rất có chí lý! Ngài đừng quá sầu lo làm ảnh hưởng tới sức khỏe quý báu!"

"Cảm ơn hai ngươi đã an ủi ta!", Sở Đế Thiên nở nụ cười nhẹ, chợt hạ lệnh:

"Truyền lệnh! Quân đội Sở Quốc vào tư thế sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào! Sở Đô nâng cao cảnh giác, tăng cường phòng thủ. Toàn bộ Sở Quốc chuẩn bị nghiêng đón cường địch."

Hơn ai hết, Sở Đế Thiên tin linh cảm của mình bởi linh cảm đã cứu ông ta nhiều lần khi ở tình thế nguy hiểm. Thà hạ lệnh sai lầm còn hơn chủ quan để rồi vạn kiếp bất phục.

"Rõ!", Sở Thành Tông, Sở Sĩ Liên đồng thành hô, biến mất tại chỗ.

Sở Đế Thiên quay người bước đi, đôi mắt đầy âm trầm. Ông quyết định phải liên hệ càng sớm càng tốt với các lão quái.

"Các ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu mà lại mang tới áp lực lớn cho ta đến như vậy?", Sở Đế Thiên lẩm bẩm, một giọt mồ hôi to lăn từ thái dương xuống má, tim đập thình thịch như gõ trống.

Áp lực! Áp lực cực kỳ!

..........

Lâu Đài Phép Thuật......

Tin tức Chúa Thượng - Bạch Thiên Đại Nhân - tạm vắng mặt một thời gian đã truyền đi khắp ngõ ngách Lâu Đài. Mọi thành viên đều vô cùng hoang mang lo sợ như rắn mất đầu, như đàn ong mất ong chúa. Nhưng sau khi biết được từ Echidna là Đấng Tối Cao muốn thử thách mọi người thì cả đám đã bình tĩnh lại, làm việc càng hăng say hơn trước. Bởi ai cũng muốn chứng minh năng lực của mình với Bạch Thiên Đại Nhân, ai cũng muốn được Chúa Thượng công nhận.

Được phục vụ Đấng Tối Cao đã là vinh hạnh, được Người công nhận thì là vinh quang vô hạn.

Bảy Thủ Vệ nhận ý chỉ trực tiếp của Đấng Tối Cao càng muốn thể hiện bản thân hơn ai hết. Vì bọn họ được Đấng Tối Cao trao cho Thần Vật, nói rõ Ngài rất tin tưởng khả năng của bọn họ. Bảy Thủ Vệ không muốn phụ niềm tin của Người, không muốn Người thất vọng.

Trước cổng Lâu Đài Phép Thuật là một đội quân lớn với mười quái thú Level 100, 40 vạn Death Warrior xếp hàng ngay ngắn.

Death Warrior - đội quân thây ma tỏa ra khí thế nặng mùi chết chóc, từng luồng khói đen kịt bốc lên tận trời như đám mây, tay phải cầm vũ khí kiếm, đao, giáo mác, tay trái cầm khiên. Trang bị giáp mũ cực kỳ đầy đủ. Level khoảng 80 - 93. Trông qua thì tinh nhuệ vô vùng, chỉ khác mỗi cái là một đám thây ma quỷ dị.

Bảy Thủ Vệ đứng trên tường thành hài lòng nhìn đội quân Death Warrior, tâm trạng cuồng nhiệt hận không được ngay lập tức xông pha chiến trường chém đầu Quốc Vương Sở Quốc mang về dâng lên Bạch Thiên Đại Nhân.

Ericsen hỏi:"Này! Thế giờ chúng ta công thẳng một đường hay sao?"

Mio nói:"Chúng ta chia ra hành động! Thấy ổn không?"

Echidna lập kế hoạch:

"Theo thông tin tình báo! Cách Lâu Đài 120 dặm về phía Đông Nam, 143 dặm hướng Đông Tây có lão quái của Sở Quốc sổng ẩn cư! Ame! Mio! Hai cô đi tiêu diệt được chứ? Ta sẽ triệt hạ từng chút từng chút phe cánh địch!"

"Không thành vấn đề!", Mio và Ame đồng thanh.

Echidna tiếp tục:"Kaori dẫn đầu một nhánh quân! Ericsen dẫn đầu một nhánh quân, tấn công Sở Đô từ hướng Đông và hướng Tây Bắc. Tôi, White, Black là nhánh quân chính tấn công trực diện hướng Tây Nam."

Trong chiến tranh, mất thủ đô coi như mất nước. Bởi lẽ nơi đóng đô là nơi trọng yếu nhất, địa thế đẹp nhất, tập hợp đủ loại yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nơi cơ quan đầu não một quốc gia, nơi quân đội hùng mạnh nhất, nơi phát triển nhất, giàu tài nguyên nhất, tất cả tập trung hết tại Kinh Đô.

"Không có ý kiến!", Kaori lạnh nhạt đáp.

"Quyết định vậy đi!", Ericsen phe phẩy quạt xếp, miệng nở nụ cười âm độc.

"Vậy thì....xuất phát!", Echidna quát lớn.

Như có sự tập dượt chu toàn, tướng lĩnh đến quân đội đều theo một ý niệm....chia quân.

Ame nhảy lên lưng Song Dực Giác Mãng - con rắn khá lớn sở hữu hai cái cánh cùng cái sừng nhô ra trên đỉnh đầu, Level 100, bay hướng Đông Nam.

Mio nhảy lên lưng Sư Thứu Thú, Level 100, nó gầm một tiếng thị uy rồi lao thẳng hướng Tây Bắc.

Kaori nhảy lên lưng Ngân Bằng, Level 100, con chim đại bằng có bộ lông ngân sắc tuyệt đẹp, dẫn theo 10 vạn Death Warrior hành quân tấn công Sở Đô.

Ericsen thì cưỡi Ngân Giáp Bạo Hùng, Level 100, con gấu lớn với lớp áo giáp ngân sắc sáng bóng cùng 10 vạn Death Warrior trực chỉ Sở Đô.

Echidna thả người rơi trên lưng Thanh Diện Giao Vương, Level 100, dẫn đầu nhánh quân chính mà bay.

White không hề chậm trễ liền leo lên lưng Đại Lực Ma Viên, Level 100, đuổi theo.

Black cưới Toản Địa Giáp, Level 100 chạy song song với White.

Hiển nhiên White và Black chưa muốn dùng tới ngựa xương và xe mô tô phân khối lớn.

Ba tôn quái thú Level 100 chạy theo sau Echidna, White, Black một nhịp gồm: Tật Phong Lang, Hạt Vĩ Phong, Cụ Phong Ưng. Ba quái thú hệ gió.

.............

Bạch Thiên lơ lửng giữa thiên khung, quan sát hết khung cảnh hành động của chúng thuộc hạ vào đáy mắt, chỉ hơi gật nhẹ đầu tỏ vẻ khá hài lòng.

Shin xuất hiện, hai cánh tay trắng muốt ôm ngang thắt lưng nam nhân từ phía sau, bầu ngực sữa bị o ép khiến hắn cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại của chúng. Bờ môi mỏng manh của nàng cắn cắn một bên tai hắn, thở từng mùi hương mê hoặc chúng sanh.

"Chà chà! Thuộc hạ của cậu làm việc chuyên nghiệp nhỉ?", nàng nói.

"Đi chưa?", Bạch Thiên đáp lời bằng câu ngắn ngủn.

Shin làm vẻ giận dỗi cắn nhẹ vào cổ hắn:"Cái tên này! Cậu được sinh ra từ khúc gỗ hay cục đá hả? Người ta phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành thế này mà chẳng thèm đụng tay đụng chân. Bộ cậu bê đê hả? Cậu thích đàn ông hả? Ây da! Cậu có sở thích kỳ quái quá đi thôi! Đồ biến thái! Đồ thích chơi đấu kiếm!"

Bàn tay Shin trượt từ từ xuống chỗ ngã ba hắn, không động tác thừa luồn qua lớp trang phục bên ngoài mà mò đến nơi chứng tỏ sức mạnh đàn ông.....ở......trên giường.

Shin đang tưởng tượng tên này bị nàng trọc cho nổi điên vì dám khiêu khích bản lĩnh đàn ông của hắn. Rồi Bạch Thiên đè nàng ra giữa nơi thanh thiên bạch nhật, mặt hằm hằm vừa tức giận vừa kích thích, thở hồng hộc như trâu mộng, đòi xé quần xé áo nàng đòi gieo giống.

Nhưng nàng "chống cự" quyết liệt, sau cùng sức con gái không thể bằng con trai. Shin triệt để chịu thua và trao thân trinh trắng ngàn năm vào tay tên ác ma. Thật tội nghiệp quá đi mất!

Một đời xử nữ thuần khiết bị tên ác ôn cường thế chiếm đoạt chỉ vì nàng quá đẹp, đẹp đến ngây ngất nhân tâm, câu hồn đoạt phách.

Cảnh tiếp, nàng sẽ ngồi khép nép như chim nhỏ, chân khép chặt lại, một tay che ngực trần, một tay cầm vải vụn ôm mặt khóc, khóc nấc cục, khóc từng tiếng oan ức uẩn khuất. Trên từng tấc da trắng tràn đầy dấu vết của hắn.

Shin tin với việc đụng chạm nơi tư mật sẽ làm hắn bị kích tình. Thế rồi....

"Ố!", Shin ngạc nhiên bật thốt trợn tròn đôi mắt long lanh, tay kia vô thức che miệng:"To thế!"

Thế rồi sự thực đã cắt đứt trí tưởng tượng của nàng.

Qua xúc giác, nàng hình dung ra con cò của hắn rồi. Nó to, dài, nóng, cứng.

Shin vô thức vuốt lên vuốt xuống, sờ từ đỉnh quy đầu tới hai hòn bị lớn.

"Nghịch đủ chưa?", Bạch Thiên quay người, đôi mắt hờ hững nhìn nàng, không chất chứa bất kỳ loại cảm xúc gì.

Hắn đưa tay đẩy vai nàng qua một bên, bàn tay nàng cũng rút khỏi quần hắn.

Shin thì đứng hình vài chục giây, trợn mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt đây. Nàng nghĩ:" Đùa! Hắn.....Của hắn to vậy, mạnh mẽ vậy! Bị mình kích thích đến vậy! Mình chủ động vậy! Nhưng cái đôi mắt kia là sao? Hắn não bò không hiểu ý mình hay mình thật sự quá xấu trong mắt hắn?"

"Đi được chưa?", hắn nói.

"Đi....đi...", Shin lắp bắp đáp.

Nàng vạch một cái liền xuất hiện cổng không gian và thản nhiên bước vào.

Bạch Thiên theo sau, trong lòng thì đang gào thét:

"Đồ quỷ cái! Đồ giặc giời! Trêu đùa ông đây như thế nhé! Cứ nhớ cái mặt đấy! Xong việc về ông hành cho ra bã, kêu cha gọi mẹ, chừng nào cầu xin mới thôi."

Cổng không gian khép lại, hai người như bốc hơi, tĩnh lặng về với tĩnh lặng.