Chương 4: Chết

"nam mô a di đà phật, lạy chúa trên cao, thánh allah soi tỏ."

Cái gì cũng có thể thử khi con người ta tuyệt vọng, Trần Lăng trên miệng niệm phật kinh, tay phải làm dấu vẽ ra hình chữ thập, tay trái bóp thành hình đạo gia bí quyết, hai chân nhảy hầu đồng.

"khặc, khặc, khụ, khụ, ô ô ô ô oa oa oa oa."

Đáng tiếc, những động tác như vậy cũng chỉ giúp con người ta vơi đi nỗi sợ, cũng chẳng thể đánh đuổi đi âm thanh như đòi mạng càng ngày càng gần, mượn nhờ ánh đèn yếu ớt, Trần Lăng nhìn ra một thân ảnh từ trên lầu đang dần dần xuất hiện.

"Con mẹ nó."

Hắn văng tục, vỗ lồng ngực của mình, hướng về phía thân ảnh quát lên, " con mẹ mày gào khóc ít thôi, lão tử nhà ở quận 1, hầm thủ thiêm, cha tao tên Hà Anh Tuấn, mẹ tao tên Trương Thúy Hằng, tao vào đời từ năm mười tuổi, từng chém đông dẹp bắc, đi theo đạo sĩ bắt nhiều quỷ quái, mày mà dám xuống tao cho mày thần hồn câu diệt!!!"

Nói xong, tiếng gào thét ở cầu thang im bặm, thế gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng tim đập rộn ràng của Trần Lăng.

Nhưng cũng chỉ một lúc, âm thanh đòi mạng không còn, nhưng lại xuất hiện tiếng bước chân, như thể một người dùng guốc gỗ nện lên sàn gạch.

Trần Lăng nín thở.

Cộc, Cộc, Cộc.

Tiếng bước chân chậm chạp tiến lại gần, nhờ vào ánh đèn, hắn nhìn ra thứ từ trên lầu đi xuống.

"là bà Ba" Trần Lăng không tin nổi vào mắt mình, sống lưng chảy ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Thân ảnh kia không ai khác, chính là bà lão vừa treo cổ chết ở dưới tầng hai.

Bà Ba lúc này mặt mũi sưng phồng tím tái, mắt trợn ngược lên, lồi ra nhìn chằm chằm vào hắn, trên cổ vẫn còn vắt vẻo sợi dây thừng dùng để treo cổ, bàn chân dưới ống quần máu thịt be bét, ẩn ẩn lộ ra xương xẩu.

Đặc biệt hơn là mùi xú uế, hôi thối của tử thi đã phân hủy lâu ngày làm cho Trần Lăng càng thêm kinh dị.

"Ộc ộc ộc..."

Trần Lăng trơ mắt đứng nhìn, từ trong cổ họng bà Ba lúc này bắt đầu phát ra những âm thanh trầm đục, rồi phun ra từ miệng một đống dịch nhờn đục ngầu xuống nền hành lang.

Bộp!

Dịch nhờn rơi xuống mặt đất, có thể nhìn ra bên trong xuất hiện một ít răng và tóc.

"..." Trần Lăng trầm mặc không nói gì, bàn tay ở sau lưng đang không ngừng vuốt ve con dao bấm, tinh thần của hắn lúc này căng cứng như dây đàn.

Bà Ba sau khi nôn ra dịch nhờn, thân hình cứ thế lắc lư, nhìn như thi thể của người treo cổ đang đung đưa trong gió.

Sống lưng của Trần Lăng chảy ra mồ hôi lạnh, đầu óc của hắn điên cuồng tính toán, nhưng hắn thật sự không biết bà Ba sẽ làm gì tiếp theo với mình, liếc nhìn bà Ba, rồi lại gạt đi mồ hôi trên trán, hắn thường xem phim và tiểu thuyết kinh dị, nếu lúc này mà hoảng sợ thì chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu, nên hắn bắt đầu nảy ra một ý định có phần điên cuồng.

Do dự, liền sẽ chết, Trần Lăng cắn răng.

"Bà Ba, tôi với bà không thù không oán, việc bà chết cũng không liên quan đến tôi nha."

Hắn chậm dãi khua khua bàn tay hướng về trước mặt bà Ba, ra vẻ như mình không hề muốn liên can gì với bà ta, tại ánh đèn chiếu rọi, mơ hồ có thể nhìn thấy từ bàn tay đang để sau lưng của hắn giấu một con dao bấm.

Hắn từ từ tiếp cận bà Ba, càng tiến lại gần, mùi tử thi phân hủy càng làm cho hắn khó chịu, lông mày âm trầm nhíu lại, bàn tay sau lưng nắm càng chặt con dao của mình.

Bà Ba vẫn không làm ra bất kỳ động tĩnh nào, thân thể vẫn đứng nguyên tại chỗ mà lắc lư, hoàn toàn không nhận ra có cái gì đang lại gần.

Trần Lăng thuận thế vòng ra sau lưng của bà ta, tại góc độ mà hắn chắc chắn rằng bà Ba không thể nhìn thấy động tác của mình, hắn nhẹ nhàng vung con dao sắc bén về phía cổ của bà ta, nếu đối phương không có bất kì hành động gì ở khoảng cách gần thế này, Trần Lăng tự tin mình có thể dùng con dao này cắt lìa cổ của bộ tử thi biết đi kia.

Bà Ba lúc này tuy rằng thân thể vẫn quay lưng về phía Trần Lăng, nhưng từ trong cổ họng của bà ta đột nhiên phát ra một âm thanh trầm đục.

"Khặc, Khặc, Khặc."

Két, Két, Két.

Trần Lăng lập tức cảm thấy như có xiềng xích níu vào tứ chi của hắn, như thể xương cốt bị dính chặt vào xi măng, không thể động đậy, cơ thể của hắn vang lên từng tiếng răng rắc như bị bẻ khớp.

Chỉ trong chớp mắt, Trần Lăng lúc này đã mất đi quyền điều khiển cơ thể, duy trì tư thế vung dao lên.

"Khặc Khặc Khặc."

Bà Ba lại phát ra âm thanh đòi mạng, khuôn mặt của bà lão phúc hậu lúc này vặn vẹo, thống khổ, nhìn rất là kinh dị.

Sau một lúc, bà Ba ngừng kêu, quay người vào Trần Lăng.

Hắn trơ mắt nhìn bà Ba đang ngày càng tiếp cận mình, lấy ra dây thừng đang treo cổ của mình, quấn lên đầu của hắn, nhấc đầu của hắn lên như gà con.

Cảm giác khó thở truyền lên não bộ, Trần Lăng vốn đang bị mất quyền khống chế thân thể, này lại bị bà Ba quấn dây thừng vào cổ, nhấc bổng lên cao.

Dây thừng siết chặt lấy cổ của hắn, chầm chậm ma sát, làm cho cổ của hắn có chút nhói nhói đỏ lên.

Nhưng khủng khiếp nhất vẫn là cảm giác cổ họng bị tắc khí, cơ thể lại không động đậy được, hoàn toàn chìm vào tuyệt vọng.

Toàn Thân Trần Lăng lúc này nổi lên da gà, Hắn lúc này đã hiểu, thì ra bà Ba không phải là tự sát.

Mà là giống như lúc này, bị ma quỷ đông cứng cơ thể, trơ mắt nhìn nó treo cổ mình lên.

Gió lạnh thổi vào hành lang tầng bốn, như từng gáo nước lạnh rót vào tim, làm cho tinh thần của hắn như thể bị ném vào hầm băng.

Trầm Lăng cắn chặt hàm răng, cho dù hắn có dùng hết sức lực kéo căng cơ bắp trong người, cũng chỉ làm cho miệng mũi của hắn hơi động đậy một chút mà thôi.

Hắn kiệt sức, con mắt cứ thế chầm chầm đóng lại, chỉ còn cảm thấy cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến.

Sau khi Trần Lăng trút hơi thở cuối cùng, sương mù xung quanh chung cư DaDa bắt đầu tan hết, tiếng xe cộ và tiếng nói chuyện ầm ĩ phát ra xung quanh hành lang, như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Cảnh sát ở dưới tầng hai cũng bắt đầu mang đi thi thể của Bà Ba ra khỏi phòng, chuyển đến nhà xác của pháp y.

Nhưng thi thể của Trần Lăng lại bằng một cách thần kỳ nào đó, bị dịch chuyển vào căn phòng của hắn ở trên tầng tám, treo vắt vẻo lên xà nhà, hai chân đung đưa chong gió.

...

7 giờ sáng, ánh bình minh chiếu rọi mọi ngõ ngách của thành phố Long Hải, chim hót líu lo, năng lượng tích cực của sáng sớm len lỏi vào từng góc phố.

Người dân chung cư DaDa đi lại tấp nập, trò chuyện trên trời dưới biển, có mấy đám người còn bàn luận về cái chết của bà Ba tối hôm qua, không hề biết có một người trong chung cư cũng vừa mới chết.

Trong căn phòng của Trần Lăng lúc này, thi thể của hắn vẫn bị treo trên xà nhà, cửa sổ phòng đều đóng hết, một tia nắng cũng không thể lọt vào, làm cho không khí cực kỳ quỷ dị.

Nhưng chỉ một lúc sau, một việc còn kỳ dị hơn cả việc chung cư DADA có ma quỷ xuất hiện.

"Tinh Tinh, nhận thấy chủ nhân đã chết, hệ thống ngay lúc này tiến hành tái sinh."

"Hộc Hộc." Trần Lăng bỗng nhiên mở mắt, vì có một âm thanh lạnh lẽo từ trong đầu hắn vang lên.

"Cái gì thế này?."

Trần Lăng cảm giác được đau đớn từ cổ truyền đến, khi hắn mở mắt ra thì thấy mình đang bị treo lủng lẳng trên trần nhà.