Trần Lăng cười cười, tiếp tục không coi ai ra gì, nói "Thông thường, đám mèo lúc đói thường có xu thế đến bên chủ nhân để xin ăn a, lúc này bà Ba treo người trên xà nhà rồi, cái chân lững thững trong không khí chắc chắn là nơi gần tầm với của lũ mèo nhất, bọn mèo lúc đó sẽ nhảy lên cào cấu chân bà ta, phát hiện ra máu thịt của bà ấy rất hợp khẩu vị a, cắn nuốt từ từ, sống qua một tuần lễ cũng là điều dễ hiểu."
"Ta đoán lúc này cái chân của bà Ba nhìn giống miếng đùi gà cắn dở đi."
Nghe đến đây, Lưu cảnh quan cảm thấy dạ dày của mình không thể chịu được nữa, bất chấp xấu hổ, luồn lách qua đám người chạy đến thùng rác bên cạnh hành lang, nôn ra mấy cái cánh gà, đùi gà rán mà con gái mới đến cơ quan đưa cho hắn.
"Hả". đám người hóng chuyện cũng kinh ngạc, vứt cho Trần Lăng một cái ánh mắt dị dạng.
Trần Lăng trong cơn phê pha của cần sa, không để ý đến ánh mắt phật ý của đám người, khẽ cười nói.
"Cũng giống như mấy con cá voi sát thủ a, là đỉnh của chuỗi thức ăn ngoài biển sâu, nhưng khi chết cơ thể lại chầm mình xuống đại dương sâu thẳm, bị những sinh vật yếu hơn mình cắt xé cơ thể cung cấp thức ăn cho hệ sinh thái,thế giới tự nhiên đúng thật là một vòng tuần hoàn a."
Trần Lăng liếc nhìn đám người đang ngây như phỗng, rồi lại nhìn qua Lưu cảnh quan đang âu yếm sàm sỡ cái thùng rác, cười cười,quay người rời đi, bước về phía cầu thang, lên tầng cao hơn.
Móc ra nửa điếu cần còn lại từ túi áo, tiếp tục thôn vân thổi vụ, Trần lăng tay ôm cằm, như có điều gì suy nghĩ, ánh mắt híp lại, thầm nghĩ.
"Thế giới này, người chết cũng nhiều quá a."
Quả thật, từ khi đến thế giới này, Trần Lăng đã rất nhiều lần thấy hiện trường giết người, làm cho hắn bây giờ chẳng còn mảnh may thấy kinh sợ hay ngạc nhiên nữa.
Một lần khi hắn đi làm qua công viên, gặp một hiện trường vụ án, thi thể của nạn nhân bị cắt thành trăm mảnh.
Nào là dưới hồ nước khu công viên, tìm được một người bị trói chân vào cục đá, ném xuống đáy hồ.
Còn có hai vợ chồng đang hòa thuận, tự nhiên mang dao ra sử lý nhau như giang hồ.
"..."
Một năm sống ở thế giới này, hắn bắt gặp hiện trường vụ án còn nhiều hơn hai mươi năm sống ở Việt Nam.
quả thật từ khi hắn đến đây, chuyện lạ trong đô thị cũng được hắn đọc rất nhiều.
Những chuyện có phần hoang đường mang tính ác ý gây hoang mang cho người dân, mỗi khi lan truyền trên mạng, chỉ xuất hiện tầm hai ba tiếng là sẽ bị chính phủ xóa đi, che đậy.
Một số chuyện lạ không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống, vì chưa có ai chứng thực, cũng chỉ xuất hiện để cho cư dân mạng có đề tài để nói chuyện.
"Kệ mẹ nó, trời cao sập xuống thì có người tài giỏi gánh."
Trần Lăng nhếch miệng, đi lên lầu ba.
Đen đủi cho Trần Lăng vì chung cư này đã cũ, vì thế thang máy đều hỏng nên hắn phải cuốc bộ.
"Móa nó, mệt thật!"
Hắn than thở lên một tiếng, thành thành thật thật bước tiếp.
Trên Miệng vẫn còn nửa điếu cần chưa hút hết, Trần Lăng lúc này vẫn đang từ từ bước đi, cơn phê làm cho hắn có cảm giác thời gian đang trôi chậm đi còn một nửa.
"Khặc khặc khặc."
Đột nhiên có một âm thanh từ trên cao truyền xuống, nghe loáng thoáng như có một người ở bậc thang trên đầu hắn, phát ra âm thanh như cổ họng bị nghẹn cứng, tiếng ho khan phát ra như người bị ho có đờm, nhổ không ra, nuốt không trôi.
Bước chân của Trần Lăng dừng lại một chút, hắn thuận theo khe hở của cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên trên cao.
Bóng điện của cầu thang chung cư hầu như là loại cũ, đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu cần thay mới.
Trần Lăng lờ mờ có thể nghe ra âm thanh xuất hiện ở tầng sáu hoặc bảy.
Chung cư hầu như là người già, chắc hẳn ông lão bà lão nào đó bị ốm, ra ngoài hít thở chút khí trời.
Lắc đầu,Trần Lăng tiếp tục từ lầu 3 hướng lên trên lầu 8 mà đi tiếp, tiếp tục rít một hơi thuốc.
Một lầu, hai lầu, ba lầu, bốn lầu, năm lầu, sáu lầu.
Đi hết tám tầng lầu, chắc hẳn đã đến lầu của mình, Trần Lăng ngừng bước chân.
Rồi ngửa đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm biển màu xanh được dán thêm một con số ở trên thang lầu.
Hắn lấy ra điếu cần trên miệng, trong lòng có điều gì suy nghĩ,
"Tầng bốn?, mình là đang phê thuốc?" Trần Lăng thầm hỏi, khuôn mặt chốc lát trở nên âm trầm.
"Khặc, khặc, khặc."
Âm thanh mơ hồ kia lại một lần nữa vang lên, nếu so sánh với lần trước, cảm giác như âm thanh lần này gần hắn hơn một chút.
Nếu như âm thanh lần trước phát ra từ lầu bảy, thì lần này chắc hẳn là lầu năm.
Trần Lăng hít sâu một hơi, thân thể xoay chuyển, quay người về phía dưới lao nhanh xuống.
"Lầu 4, lầu 3, lầu 4, lầu 3..."
Hắn ba chân bốn cẳng chạy về phía chân lầu, trong đầu đồng thời tính toán số tầng mình đi qua, chỉ trong mấy phút, hắn cảm nhận được mình đã đi qua mấy chục tầng rồi.
"Hộc hộc."
Trần Lăng thở dốc, nhìn lên biển báo vẫn là lầu bốn.
Hắn buông lỏng nắm đấm, đi qua ban công của bậc thang, nhìn xuống dưới.
Lúc này chỉ nhìn thấy bên ngoài là một vùng sương mù mông lung bao chùm lấy chung cư DaDa, không thể nhìn ra những thứ ở xa, những tòa nhà cao tầng, người đi bộ dưới mặt đất, đèn đường ven đường, đều bị sương mù che đi, làm cho hắn cảm giác dường như mình đang bị chia cách ra khỏi thế giới này.
"Gặp quỷ?, hay là mình đang phê cần?"
Ánh mắt của Trần Lăng rủ xuống, trong cuộc đời 25 năm ngắn ngủi ở Việt Nam của hắn, hắn cũng khá kiên định với chủ nghĩa duy vật, là một kẻ vô thần đích thực, không tín nhiệm bất kỳ tôn giáo nào, thường hay luôn miệng chế giễu những chuyện về yêu ma quỷ quái, nhưng từ khi xuyên không lại khiến cho hắn luôn có cảm giác nửa tin nửa ngờ với chuyện ma quỷ.
Ngay bây giờ, chính hắn lại đang phải đối mặt với một sự kiện quỷ dị.
Trần Lăng cố giữ cho mình tỉnh táo, lấy từ trong túi áo ra một cái bật lửa, tiện tay luồn vào khe hở của cầu thang, thả xuống tầng dưới.
Nghiêng tai mà lắng nghe, nhưng chẳng có âm thanh chim kêu quạ mổ gì phát ra, chỉ có đúng một âm thanh vang lên theo nhịp điệu ở trên cao truyền xuống.
"Khặc, khặc, khặc."
Cái tiếng kêu như quỷ đòi mạng này, càng ngày càng vang dội, càng ngày càng gần, Trần Lăng có thể nghe ra âm thanh đã bắt đầu xuất hiện ở cuối tầng 5 của chung cư.
Theo khoảng cách càng gần, tiếng kêu càng trở nên sắc nhọn, như mấy con thú ở trong lồng đang giãy giụa gào thét, như là móng tay đang cào cấu lên bảng đen, như chìa khóa cọ vào thủy tinh.
"Khặc, khặc, khặc, khụ, khụ, khụ."
Cuối cùng, âm thanh phát ra đã bắt đầu xuất hiện ở đầu cầu thang của tầng năm, vừa to vừa sắc bén, cứ quanh quẩn ở bên cầu thang, lặp đi lặp lại.
Trần Lăng thầm cắn răng, đi thẳng vào trong hành lang, đến cửa phòng bốn lẻ một, đưa tay từ trong túi ra một chùm chìa khóa, ngón tay nhẹ nhàng tách cái móc chìa khóa thành một đoạn dây kẽm, lại đâm dây kẽm vào giữa ổ khóa chống trộm của phòng bốn lẻ một.
Hắn có rất nhiều sở thích, năng khiếu tay nghề cũng rất nhiều, chỉ là không ra tiền, nạy phá khóa cửa cũng là một trong số đó, theo hắn tự đánh giá, chỉ cần khoảng năm giây là hắn có thể cạy ra cánh cửa này.
Đúng là chỉ sau một hơi thở. "Răng rắc, khóa mở."
Tay của Hắn lúc này nắm chặt tay khóa cửa, vặn một lần đều không có trở ngại nào, nhưng lúc hắn bắt đầu kéo cửa về phía mình, thì phát hiện ra mình có dùng hết bao nhiêu sức lực, cả cánh cửa trống trộm cũng không có nhúc nhích chút nào, như thể nó bị dính chặt vào tường bằng một lớp băng keo.
Trần Lăng trầm mặc thu hồi lại dây kẽm, hướng về phía cửa trống trộm bỗng nhiên cho nó một đạp.
Rầm!
Cái cửa làm bằng sắt phát ra tiếng vang ngột ngạt, nước sơn đỏ như máu của nó, kết hợp với ánh đèn hành lang lập lờ càng làm tình hình thêm âm trầm.
Sau khi phát tiết bực bội của mình vào cái cửa tội nghiệp, Trần Lăng phát hiện âm thanh đã bắt đầu xuất hiện gần hành lang của lầu bốn, tiếng nghẹn ngào ngày càng gần.