Đang vất vả lùa thức ăn vào trong miệng, thì Trần Lăng đột nhiên bị Tần Trạm dùng khủy tay chọc chọc vào người, làm hắn dừng lại cơn sung sướng.
"Huynh đệ, hình như cô dâu và chú rể với hai cô gái vừa nãy nhìn về phía tụi mình kìa, có phải là do tôi đẹp trai hay không.?"
Ngẩng đầu lên nhìn, Trần Lăng nghe ra được cái gì, thầm nói "chết mẹ rồi."
Khóe miệng của hắn giật giật, buông ra đũa, quay về phía Tần Trạm hỏi.
"Ăn no chưa.?"
"Cũng hơi hơi." Tần Trạm nghe được hắn hỏi vậy liền xoa xoa cái bụng mà đáp.
"Ăn no rồi thì té thôi," nói xong, Tần Trạm vẫn chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì đã bị Trần Lăng kéo đi, chuồn mất, để lại đằng sau ánh mắt ngạc nhiên của bốn người.
"Đáng ghét, đừng hòng bỏ chạy," Bảo Lam nhìn ra hai tên vô lại sau khi gây án liền muốn bỏ đi, nàng liền đứng bật dậy, định đuổi theo, nhưng đột nhiên bị một cánh tay kéo lại.
Người kéo lại nàng không ai khác chính là cô dâu Trần Khánh Như.
"Bảo Lam, kệ bọn họ đi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi, đừng phá hỏng ngay vui a, chỉ là không ngờ lại xuất hiện đám người kỳ quái như vậy. hì hì."
Đỗ Hữu Mạnh cũng gật đầu, ra hiệu cho Bảo Lam không cần phải để ý.
Nghe thấy hai người bọn họ như vậy, nàng đành phải ngồi xuống, trong lòng hơi có chút khó chịu, dù sao nàng là cảnh sát a, nhìn đám vô sỉ bại hoại thuần phong mỹ tục vẫn nhởn nhơ ngoài kia làm nàng bực bội.
Đường Thiểm Tuyết nhìn cô bạn của mình như vậy, che miệng cười. "Trông cậu kìa, người ta chủ nhà còn chưa lo, mà cậu đã lo như vậy."
Bảo Lam muốn phản bác gì đó nhưng cũng chỉ là ngập ngừng, liền bĩu môi nói " Chỉ là bệnh nghề nghiệp nha."
"Anh ra ngoài có chút chuyện nha." thấy không khí đã bớt căng thẳng Đỗ Hữu Mạnh liền nói, rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Bước nhanh ra khỏi phòng, hắn ta liền rút ra điện thoại, gọi đến một đầu số.
tút tút, chỉ sau mấy giây đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
"alo, cậu chủ à." đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông.
"ở đây xuất hiện mấy con chuột nhắt đến phá đám, anh qua tầng hai tìm ra cho tôi hai tên vô lại đó, cho bọn nó một chút khổ đi, một người mặc quần jean áo thun vàng, kẻ còn lại thì thấp hơn hắn một cái đầu, hai tên đó đi cùng nhau."
"Vâng thưa cậu chủ."
Đỗ Hữu Mạnh dập máy, khuôn mặt âm trầm, không còn biểu lộ nhân sĩ trí thức khi vừa nói chuyện trong phòng của cô dâu, nhìn ra có chút lạnh lùng.
Hắn vốn là một người bị mắc bệnh tâm lý, từ nhỏ đến lớn hắn đều muốn thấy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình, hồi bé hắn từng đánh gẫy chân một người làm vườn vì anh ta làm bùn đất bắn lên đầy giầy dép khi hắn đi chơi ngang qua.
Vì chuyện này mà cha của hắn Đỗ Hữu Lượng phải dàn xếp rất nhiều, đưa cho người làm vườn kia một số tiền mà anh ta không thể từ chối thì mọi chuyện mới lắng xuống, vì thế tiếng xấu của hắn cũng không bị đồn xa trong giới tinh anh Long Hải.
Cha Hắn cũng vì chuyện tâm lý của hắn có vấn đề nên đã gửi hắn đi du học nước ngoài, còn bí mật xắp xếp vệ sĩ và bác sĩ tâm lý để chữa trị.
Nhưng hình như là sau nhiều năm điều trị, bệnh của hắn cũng không có khỏi.
Đầu dây bên kia cúp điện thoại, người vừa gọi điện thoại với Đỗ Hữu Mạnh là một người đàn ông thân hình khôi ngô cắt một cái đầu húi cua, thân cao mét tám bắp thịt ẩn ẩn bùng nổ đằng sau lớp áo vest màu đen, sau khi dập máy hắn liền thở dài một hơi.
Hắn tên là Tô Minh Triết, vốn là một lính đánh thuê đã về hưu, được cha của Đỗ Hữu Mạnh bỏ ra rất nhiều tiền thuê về làm vệ sĩ cho thằng con bất trị của lão.
Đi theo tên này làm vệ sĩ, hắn không biết bao nhiêu lần phải làm việc thất đức thay cho tên thiếu gia này, nếu không phải vì cha hắn là tài phiệt của Long Hải thì người muốn giết con hàng này chắc chắn là phải xếp hàng cả chục cây số.
Lúc này hắn đang đứng trong phòng quan sát của tòa nhà, nhìn vào từng cái CCTV.
Thấy được hai người thanh niên ngoại hình giống hệt Đỗ Hữu Mạnh mô tả liền chăm chú quan sát.
Nhìn ra hai tên này không bắt được thang máy vì có người đang sử dụng, quyết định dùng thang bộ để bỏ trốn, hắn nhanh chóng cầm lên bộ đàm.
"tổ 1 theo đôi đi thang bộ lên tầng hai tìm hai người thanh niên, tổ 2 thì qua cầu thang bộ tầng 2 phối hợp bắt người.
Nói xong, đám bảo vệ không ai bảo ai liền nói "rõ" một câu, nhanh chóng cất bước.
....
"Ui, ta còn chưa có ăn no nha." Tần Trạm lúc này đang đi bộ xuống lầu, nhìn thấy bộ dáng vội vã của Trần Lăng, trong lòng hơi buồn bực.
"Im, người ta phát hiện ra chúng ta ăn chùa rồi, ở lại để mà bẽ mặt hả." Trần Lăng mắng, trong lòng thì thầm chửi tên tham ăn này vẫn còn tơ tưởng đến sơn hào hải vị.
"Hửm."
Đột nhiên lúc này Trần Lăng nhíu mày, hắn nghe được bên dưới có rất nhiều tiếng bước chân vội vã, nghe âm thanh phát ra hình như là từ giày của đám bảo vệ nện xuống sàn nhà, hình như là khoảng hai mươi người.
Thậm chí lúc này tai hắn hướng lên trên lầu, cũng nghe ra được thêm hai mươi người đang từ tầng 3, đạp lên thang bộ mà đi xuống.
Nhíu mày một cái, lúc này hắn đã nghĩ đến cái gì.
"Chẳng lẽ bọn họ gọi bảo vệ.?"
Tần Trạm còn đang bước xuống, lại cảm giác có một bàn tay mạnh mẽ kéo lại mình, quay đầu lại thì nhìn ra Trần Lăng đang âm trầm suy nghĩ cái gì, buồn bực nói
"Lại gì nữa đây.?"
"Nguy, bọn họ gọi bảo vệ, hình như kẻ đến không thiện, chúng ta phải trốn a."
Nghe được hắn nói như vậy, Tần Trạm khóc không ra nước mắt, đầu đã chảy đầy mồ hôi vội nói.
"Vậy phải làm sao a?"
"Trốn lên tầng hai, chia nhau ra, đợi lúc bọn họ không để ý thì chuồn." Trần Lăng nhanh chóng nghĩ ra ý kiến thiên tài
Hai người nhìn nhau, liền chạy lên sảnh đường của lễ cưới, lặng lẽ hòa vào dòng người đông ngùn ngụt.
Lúc này cả hai tổ bảo vệ đều đã vây kín khu cầu thang bộ, nhưng chẳng mấy bóng dáng của hai tên cẩu tặc, làm cho bọn họ ngơ ngác nhìn xung quanh.
.....
Ba mươi phút trôi qua, lúc này khách khứa của hai nhà đã đến đầy đủ, âm thanh trong trẻo của ban nhạc nổi tiếng đã được vang lên, mọi người ai ai cũng háo hức chờ đợi buổi lễ đính hôn được cử hành.
Tiếng hòa nhạc nổi lên, Trần Khánh Như lúc này đang đứng trên bục cao cùng với cha mẹ của mình đợi chờ chàng rể mang đến nhẫn cưới đeo vào tay nàng,
Đường Thiểm Tuyết, Bảo Lam, Bảo Sơn thì đang đứng dưới hội trường, nhìn lên mà vỗ tay thầm chúc phúc cho hai người.
Nhưng Đỗ Hữu Lượng lúc này lại đang lo lắng, hắn mới đến được mười phút trước liền nhấc máy gọi con trai của mình, nhưng không hiểu sao điện thoại của thằng này lại tắt máy, làm hắn rất sốt ruột.
Vợ của hắn mất sớm, chỉ để lại cho hắn một đứa con duy nhất, cũng vì yêu thương vợ cũ nên hắn không có tái giá, vì thế hắn rất yêu quý thằng con của mình, mặc dù nó gây ra cho ông ta rất nhiều rắc rối.
Liên tục bấm nút gọi, cầu mong cho thằng nghịch tử của mình nhấc máy, ông ta cũng đã hỏi qua vệ sĩ riêng của hắn là Tô Minh Triết thì tên này cũng chỉ làm cho ông ta một cái lắc đầu.
Lúc này, khách khứa đang trò chuyện xôi nổi, nhà gái đang chờ mong, nhà trai đang sốt ruột thì đột nhiên một tiếng hét trói tai vang lên phá vỡ bầu không khí vui vẻ.
"A. a, có người chết trong nhà vệ sinh nam.? hình như là chú rể."
Cất tiếng là một người đàn ông trung niên, nhìn qua tầm bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt ông ta lúc này cắt không còn một giọt máu, ánh mắt hốt hoảng vì vừa nhìn thấy thứ gì đó rất kinh dị.