Trần Lăng thấy vậy cũng vội vã đưa tay nắm lấy tay của Bảo Sơn, cái đầu nhỏ của hắn lắc lắc, cười nói.
"Anh hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ là mới gặp nhau thôi,"
"Vậy à?, sao tôi thấy nó với cậu nói chuyện hình như là rất quen a."
"haha tại chỗ của tôi vừa mới gặp án mạng, đúng lúc cô ấy đến đấy khám nghiệm hiện trường nên có đụng mặt nhau một lần." Trần Lăng gãi đầu.
Nghe ra được lời của đối phương Bảo Sơn hiểu ra cái gì, liền gật đầu.
"Thì ra là vậy, được rồi tôi phải đi vào trong đây, cậu cũng đến đây dự lễ đính hôn à?"
Sợ bị đối phương lật tẩy, bộ não của Trần Lăng nảy số cực nhanh, vội vàng đáp lời.
"Đúng thế, tôi là bạn học của chú rể nha."
"Ồ." Bảo Sơn bày ra vẻ mặt ngạc nhiên liền nói tiếp " hình như tôi nghe nói chú rể Đỗ Hữu Mạnh có qua nước ngoài du học từ năm mười hai tuổi nha, cậu học chung với anh ta ở nước ngoài.?"
"haha không có, không có, là học trung tiểu học thôi." Nghe đối phương nói như vậy, khóe miệng Trần Lăng có hơi giật giật, vội vàng nói láo.
Tần Trạm cũng giật thót mình, nhưng không dám nói gì, liền đẩy việc giải thích cho Trần Lăng, dù sao con hàng này là người đã lôi kéo mình vào đây.
"Ừm," Bảo Sơn nghe qua lời nói láo của Trần Lăng cũng liền tin, dù sao bạn bè tiểu học đi dự đám cưới của nhau cũng là bình thường nha, gật đầu một cái, liền bước vào trong.
Lúc này ở một chỗ khác, Bảo Lam và Đường Thiểm Tuyết đang kéo tay nhau đi vào hội trường, nhìn ra cô bạn của mình hơi có chút khác thường, liền vội vàng kéo lại tay Bảo Lam mà hỏi.
"Bảo Lam, người thanh niên kia là ai vậy, là bạn trai cũ của cậu à, sao mình không có biết nha." Nàng đang bị Bảo Lam kéo đi xa, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Trần Lăng, rồi cười cười quay về phía bạn mình hỏi.
"Lại đến phiên cậu nữa, nói chuyện thật giống ông anh đầu gỗ của mình, anh ta là hàng xóm của một nạn nhân treo cổ tự tử ở chung cư nha, tên này luôn luôn nói đến mấy chuyện yêu ma quỷ quái, à mà cái ngày cậu bị đánh thuốc mê bắt cóc, mình cũng đụng phải tên này ngủ ở công viên nha, còn nói là chung cư của hắn có ma quỷ nên phải trốn ra đó ngủ, nghe có tức cười không.?"
"Lại nói đến, ông tổ trưởng Lưu Thanh Sơn của tớ cũng hoài nghi tên này có nhiều biểu hiện lạ, nói chung là rất quỷ dị."
Đường Thiểm Tuyết nghe bạn mình nói vậy, ngạc nhiên.
"Thật vậy sao.? không biết hắn đến nơi này làm gì.?"
Bảo Lam lắc đầu không quan tâm.
"Mình đâu có biết, mình lúc nãy định tra hỏi hắn thì ông anh đầu gỗ lại nhảy vào miệng của mình, bực quá nên kệ hắn vậy, à mà mình có nghe tổ trưởng nói tên này làm công ở công ty HOLA a, đó là công ty của cậu a.?"
"Hắn làm việc ở công ty của mình.?" Đường Thiểm Tuyết há cái miệng nhỏ nhắn, khó có thể tin.
"Mình nghe tổ trưởng nói vậy thôi, hình như cũng chỉ là công nhân bốc vác."
"Mà thôi, chúng mình vào chào hỏi Khánh Như đã, chút nữa có gì mình sẽ để ý đến tên này, hắn làm mình luôn có cảm giác không an toàn nha, " Nói xong, hai người không ai bảo nhau, nhanh chóng tiến đến phòng của cô dâu.
Trần Lăng và Tần Trạm thì đâu có biết là bọn họ đã bị để ý, mũi của hai người sau khi ngửi phải mùi thức ăn thì bụng đã liên tục đánh trống biểu tình, nước miếng đã chảy ra từng dòng.
Bước vào phòng tiệc, để ý thấy mọi người bên trong vẫn còn đang đứng tán gẫu, ai ai cũng mặc lên người trang phục đắt tiền mà cười nói vui vẻ, có người thì bàn chuyện làm ăn còn có người thì chỉ đơn giản là chào hỏi, bầu không khí toát ra mùi của tinh anh xã hội,
"Những người ở đây đều là kẻ có tiền nha."
Hai tên cẩu tặc cảm thán một cái, ánh mắt nhanh chóng quét ra tứ phía, chọn cho mình một cái bàn vẫn còn trống liền ngồi xuống, bắt đầu lùa thức ăn vào trong bụng.
"Ăn tôm hùm đi, tốt cho xương."
"Vi cá này ngon đấy, ăn nhiều vào."
"Bia không... ủa không có bia chỉ có rượu vang nha."
Hai người chia cho mỗi người một đĩa, không ngừng đánh chén, mặc kệ ánh mắt kỳ dị của người xung quanh.
Ngay lúc này, trong phòng của cô dâu.
"Chúc hai bạn trăm năm hạnh phúc nha," Bảo Lam và Đường Thiểm tuyết đã vào trong phòng, miệng nói líu lo như đôi chim câu.
Cô dâu đang ngồi cạnh bàn trang điểm, nàng mặc một bộ váy trắng đính lên rất nhiều đã quý lấp lánh, vòng cổ bằng ngọc trai ở trên cái cổ trắng ngần nhìn như cô công chúa bước ra từ trong tranh vẽ.
Nàng lúc này nghe được giọng nói của hai cô bạn, vội quay đầu lại.
"Là Bảo lam, Thiểm Tuyết à, lại lại đây." Trần Khánh Như cười nói, ánh mắt không thể giấu được vui vẻ, hôm nay là ngày vui nhất của nàng.
Nhìn qua Bảo Lam mặc một bộ váy xinh xắn làm nàng mê mẩn gật đầu tán thưởng, lại nhìn đến Đường Thiểm Tuyết, thấy bạn mình vẫn là mặc đồ công sở, khóe miệng hơi giật giật, liền nói.
"Thiểm Tuyết à, cậu phải chiếu cố mình chứ, sao đến lễ đính hôn của bạn thân mà lại mặc đồ công sở như vậy."
"a... cái này... xin lỗi, mình chút nữa là quên mất ngày này a, may mà có Bảo Lam đến Công Ty của mình gọi, mình mới nhớ đến." nàng khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ vì quên ngày vui của bạn thân, thẹn thùng đáp.
Trần Khánh Như nghe cô bạn ngốc của mình nói vậy, ôm đầu mà than thở.
"ÔI trời, bà cô của tôi đúng là người cuồng công việc, thôi hôm nay là ngày vui, nên mình tha lỗi cho cậu,"
Bảo Lam đứng cạnh cũng cười cười nhìn Đường Thiểm Tuyết.
Ba đứa con gái đang trò chuyện rôm rả thì đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đi vào trong phòng, nhìn ra rất có phong độ, thân cao mét tám, khuôn mặt điển trai, mặc một bộ trang phục của chú rể.
Người đến tất nhiên là Đỗ Hữu Mạnh.
Nhìn ra chủ nhân của bữa tiệc, Đường Thiểm Tuyết và Bảo Lam vội chào một tiếng, hai người đồng loạt giơ tay ra bắt chuyện.
Hôm nay là lễ đính hôn của Đỗ Hữu Mạnh, mặc dù biết vợ sắp cưới của mình có rất nhiều bạn thân "Xinh đẹp" nhưng sau khi nhìn thấy Bảo Lam và Đường Thiểm Tuyết, cũng làm hắn hơi thất thần một chút.
Liền đưa tay ra đón, cảm giác ra thịt mềm lại truyền đến lòng bàn tay, làm hắn có một chút xao xuyến, xuýt chút nữa quên mất vợ sắp cưới bên cạnh, mặc dù nhan sắc của nàng cũng không hề kém hai cô bạn thân của mình.
Mặc dù là người đã qua tay rất nhiều nữ nhân, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa một lần được lên giường với vợ sắp cưới, vì nàng là người theo công giáo nên rất khắt khe với việc quan hệ trước hôn nhân a.
Nhìn thấy ba vị mỹ nữ trước mặt, làm cho liệt hỏa trong người vốn âm ỉ bấy lâu nay, ngầm ngầm bộc phát.
Âm thầm nuốt cái ực, cố gắng rặn ra một nụ cười hòa nhã.
"Các em là bạn của Khánh Như a, hôm nay đến đây anh sẽ khoản đãi các em một bữa thật thịnh soạn a, nghe nói nhà hàng này có nhiều món ngon lắm."
Trao đổi qua loa, đột nhiên Bảo Lam nhớ ra cái gì, vội vàng kéo lại Đỗ Hữu Mạnh mà nói.
"anh Mạnh, Khánh Như, hai người có quen biết gì với cái người đang ngồi bàn ăn ở kia không.?
Nghe thấy vậy, cô dâu và chú rể khá là hiếu kỳ, quay đầu về phía chỉ tay của Bảo Lam mà nhìn.
Sau hồi lâu đánh giá, chú rể Đỗ Hữu Mạnh Liền lắc đầu.
"Nhìn lạ quá, là bạn em à.?" Hắn quay về phía vợ sắp cưới, nhẹ nhàng hỏi.
"Em không quen, em còn tưởng là bạn anh?" Trần Khánh Như há ra cái miệng anh đào, ngạc nhiên nói.
Nghe được hai người nói như vậy, Bảo Lam và Đường Thiểm Tuyết đã ngờ ngợ ra điều gì quay ra nhìn Trần Lăng và Tần Trạm, hai tên cẩu tặc lúc này đang ăn như hổ đói.
"Vậy chỉ có thể là..."