Chương 91: Chiến sự căng thẳng.
Tin tức Lão Quốc Sư của Murad đồn ra xa. Nhiều vương quốc cũng như binh đoàn đứng ra chỉ trích vương quốc Hắc Lang.
Trong khi đó, Vương Quốc Murad với danh nghĩa yêu chuộng hoà bình cũng đã yêu cầu Hắc Lang giao kinh đô tại Hồ Cửu Long ra để bù đắp.
Trước sự việc đó, Bên Vương Quốc Hắc Lang cũng cứng rắn quyết không giao ra. Kiên quyết khẳng định đằng sau đó có âm mưu và cần được điều tra rõ.
Nhưng tất cả các thế lực xung quanh đều ủng hộ Murad. Thương tiếc cho một thiên tài chính trị. Nhưng mục đích chủ yếu của các thế lực đó là đợi chiến tranh Murad vs Hắc Lang diễn ra sẽ thừa cơ trục lợi.
Vương Quốc Hắc Lang hiện tại giao với Murad và Thane và Fenik.
Gần Ô Liên Thành có hai toà Thành quân sự tại biên giới, vương quốc Thane đó là Hoa Sa, và vương quốc Fenik đó là Hoa Cát. Hiện tại chưa có lực lượng chủ chốt trấn giữ, mà chỉ là thành chủ tại thành đó mà thôi.
Hai vị thành chủ này liên tục gửi thư về Kinh Đô Hắc Lang xin cứu viện, đưa thông tin tình báo về hai quốc gia này.
Còn với vùng biên giới với vương quốc Murad là có 3 cứ điểm chủ chốt.
Thứ nhất đó là Kinh Đô Hắc Lang, gần với thành Gildur mà Trung gọi nó là Ô Long Thành của vương quốc Murad.
Thứ hai đó là thành Lâm Hà gần Thành Ô Lâm (Ebeth cũ).
Thứ ba đó chính là thành Long Hiên. Long Hiên Thành là nơi giao nhau giữa hai vùng Thành Ô Lâm và Thành Ô Liên.
Phòng trường hợp Murad cử đại quân đến vây Kinh Đô Hắc Lang, Quốc Sư Triệu Vân Lạc đã kịp thời đưa ra sách lược chia lực lượng Hắc Lang ra làm 4 đường chính.
Tướng Quân Dạ Quang Cương sẽ trấn giữ tại Thành Hoa Sa. (chống lại Thane.)
Tướng Quân Vụ Thiên Bá sẽ trấn giữ tại Thành Hoa Cát. (chống lại Fenik.)
Ngoài ra còn có các Thành Chủ ủng hộ binh lực.
Còn các tướng quân họ Lương thì công thành và chiếm đóng các thành để làm thông tuyến đường quân sự từ Kinh Đô.
Tại các thành này, bởi vì quân Murad vừa chiếm được của vương quốc Gildur nên lực lượng tại đây còn khá mỏng, chưa kể người dân không hưởng ứng Murad.
Dân chúng tại gần Ô Long Thành khổ sở vô cùng, vừa bị Murad chiếm đánh, bấy giờ lại tiếp tục bị Hắc Lang tấn công. Khổ càng thêm khổ.
Nhưng may mắn trong Hắc Lang có Sicula và hai vị tướng quân cũng phần nào ổn định dân chúng không nổi loạn.
Một bước tiến nhanh chóng khiến Vương Quốc Murad không kịp trở tay.
Chưa kịp vây công Kinh Đô Hắc Lang đã bị chiếm đánh mất mấy thành trì.
Cho nên hiện tại.
Kinh Đô Hắc Lang. ( Trung )
Lâm Hà Thành ( 5 anh em họ Lương )
Hoa Cát Thành ( Vụ Thiên Bá )
Hoa Sa Thành ( Dạ Quang Cương )
Là 4 toà thành trì đang là điểm nóng trên chiến trường.
Lại đang gần cuối đông, trời tuyết phủ dày mặt đất. Vậy mà chiến tranh vẫn xảy ra.
May mắn đường xá tại Vùng Ô Lâm, Ô Liên đường xá đã xây dựng xong, cho nên chỉ cần dọn tuyết trên đường là có thể đi lại.
Còn ở vùng Ô Long thành, binh sĩ lẫn dân chúng đều di chuyển rất khó khăn.
Vậy mà chẳng mấy chống Hắc Lang lại trở thành vương quốc bị 3 vương quốc khác vây công. Chưa kể lực lượng của kẻ địch còn không ngừng gia tăng.
Theo kế hoạch, đến mùa xuân, khi mà tuyết trời tan hết, chính là lúc vương quốc Hắc Lang bị xoá xổ.
Nhưng có một điều đặc biệt, đó chính là vương quốc Đại Minh không hề cử một chi viện nào cả. Vì vậy mà bị các nước khác cho rằng ngu xuẩn. Vương Quốc Murad đã kêu gọi vậy rồi, chiến dịch thắng lợi, không có công lao cũng có khổ lao.
Thế nhưng mối lo lớn nhất của Đại Minh không phải là bị các nước lạnh nhạt, mà chính là Sứ Thần của Lumbur đã đến Đại Minh. Có một tồn tại cấp 6, không thể xem thường.
Cũng may nhờ có Sicula đứng ra kêu gọi cứu trợ người dân vùng Ô Long cho nên dân chúng nơi đây cũng tránh được nạn đói, nạn dịch.
….
Trong tình thế cấp bách đó, một tin tức từ Căn Cứ Hắc Lang (hiện đang thực hiện nhiệm vụ trấn giữ hai khu rừng) được gửi đến Kinh Đô.
“ Không thể nào, Kiều Kiều, em đọc xem. “
Quốc vương bệ hạ, hiện tại Vĩnh Hằng Sâm Lâm đã được kiểm soát. Nhưng Thái Nguyên Sâm Lâm không hiểu vì sao rất nhiều Hung Thú chạy ra khỏi khu rừng. Khiến cho lực lượng tại đây hao tổn rất lớn. Mong bệ hạ chi viện giải quyết vụ việc.
Quản lí Thành Hắc Lang.
Ký tên Vành Bá Cảnh.
“ Như lần trước thần nói với bệ hạ, có lẽ đám Hung Thú đó là nguyên nhân gây nên chuyện này.” Kiều Kiều đọc thư, sau đó đưa ra quan điểm.
“ Nếu đã tổn thất lớn như vậy, chúng ta phải mau chóng trở về chi viện.” Trung lo lắng, chân mày cứ nheo lại.
“ Bệ Hạ ngài không thể đi, phải ở đây duy trì đại cuộc.” Triệu Vân Lạc liền tiếp lời ngăn cản.
“ Đúng vậy, hiện tại Bệ Hạ không thể rời khỏi.” Sicula cũng lên tiếng.
“ Thần dù gì cũng đã từng tới đó, xin bệ hạ cho thần được chi viện Thành Hắc Lang.”
“ Nếu đã vậy, ngươi ra đây đi.” Trung nhìn về phía đằng sau mình, cố ý mời gọi một người nào đó.
Bỗng nhiên từ trên trần Chính Điện từ từ rơi xuống một nữ tử đầy yêu mị, cơ thể ở trên không trung như bị một thứ gì đó níu giữ. Nếu có thể chủ quan mà nói, nàng ấy biết bay, chỉ là động tác không giống bay cho lắm.
“ Chủ nhân.” Chu Mỹ Nhan kính chào Trung.
Cả đám người đều ngạc nhiên. Mặc dù biết một Yêu Thú Nhân Hoá là nô lệ của Trung nhưng thật sự chưa gặp bao giờ. Trừ một số người.
“ Ngươi theo hỗ trợ Kiều Nữ Vương, ngươi cũng là người từ Thái Nguyên Sâm Lâm đúng không?”
“ Vâng đúng vậy thưa bệ hạ.”
“ Vậy thì tốt.”
“ Nhưng…”
“ Nhưng?”
“ Xong việc ngài phải ban thương cho thuộc hạ đấy.” Nói xong Chu Mỹ Nhan làm một điệu hôn gió, không nể mặt bất cứ ai.
Ánh mắt Kiều vẫn lạnh nhạt, không tí biến chuyển. Nhưng sát khí nhìn Trung lại trùng trùng điệp điệp.
Còn Sicula thì cứ thẹn thẹn, tay vò đuôi tóc liên tục.
“ Ngươi đừng có như vậy được không?”
“ Bệ hạ thật là hung dữ. Ngài quên lần trước đã làm gì ta sao?”
“ Ngươi…”
Nghe xong Kiều Kiều bước đi ra khỏi phòng ngay lập tức, để lại vết hàn băng trên mặt đất lạnh lẽo vô cùng. Binh sĩ canh giữ hôm đó, không phải lạnh vì tuyết rơi, mà lạnh vì hàn băng của nàng.
“ Ngươi xem. Thật là,… Quốc Sư, tiếp tục công việc đi, ta trở về rồi bàn tiếp với ta.”
…
Trung vội vàng đuổi theo Kiều Kiều, năn nỉ không ngừng.
“ Kiều Kiều à.”
Nàng vẫn đi lạnh lùng, sát khí còn bốc ra thêm nữa.
Binh sĩ gần đó liền bỏ chạy. Dường như có một quy tắc ngầm, khi Nữ Vương Điện Hạ nóng giận, tốt nhất là nên tránh xa ra.
“ Kiều, em nghe anh nói.” Trung kéo tay Kiều Kiều lại, mặc cho Hàn Băng đóng băng cánh tay mình.
Lúc này nước mắt của Kiều Kiều mới ứa ra.
“ Em không biết, em không biết đâu. Hức, hức.”
Ôm Kiều Kiều vào lòng, Trung cũng dùng linh khí hoá giải bàn tay đang bị đóng băng, vuốt ve nàng.
“ Anh thật sự không có làm gì với cô ta.”
“ Em biết chứ, bản thân em cũng biết sau này anh sẽ có nhiều người, nhiều phụ nữ bên cạnh nữa. Em biết điều đó nhưng…”
“ Nhưng trái tim em đau đúng không? “
“ Hức, hức,…” nói đến Kiều càng khóc thêm nữa.
“ Em an tâm, anh vẫn yêu Kiều Kiều của anh nhất.”
“ Thật không?”
“ Thật.”
“ Em không cản anh quen thêm người khác, nhưng mong anh đừng quên em.”
“ Ừm, anh hứa. Cô bé ngốc ạ.”
Trung nâng cằm Kiều Kiều lên hôn thắm thiết. Nước mắt của Kiều Kiều hoá ngọt ngào. Tình yêu cho Trung càng thêm mãnh liệt.
Bỗng nhiên thân thể của Kiều Kiều lạnh ngắt, linh khí không ngừng toát ra, khiến xung quanh bị đóng băng dày đặt.
Trung phải cố gắng phóng ra linh khí Ám Hệ để áp chế Hàn Băng xuống.
Cơn lạnh thấu vào da thịt Trung thốn không thể tả nổi. So với lần đột phá cấp 6 kia còn khủng khiếp hơn nhiều. Thà là bị thương đến không thể chịu nổi, chứ cái kiểu vừa bình thường rồi lại thốn đến tận tim gan, buốt lạnh cả nội tạng lục phủ.
Ánh mắt Kiều Kiều bỗng xuất hiện một tia Băng Quang, nhìn sâu vào đôi mắt đó Trung thấy hình hài của một cô bé tí hon trần trụi đang khom người ngủ say.
Chuyện gì đang xảy ra.
Hắn muốn gọi Kiều Kiều nhưng không thể phát ra âm thanh. Chỉ biết âm thầm toát ra Linh khí hộ thể.
Sau một hồi hắn cũng cạn kiệt linh khí. Nhưng may mắn là Hàn Băng của Kiều Kiều cũng đã ngừng toát ra.
Sau đó hai người đều ngã xuống đất, ngất đi.
Mà chứng kiến cảnh tượng nãy giờ là Chu Mỹ Nhan. Nàng lại gần đưa hai người này trở về nghỉ ngơi.
Là Băng Thần Nhập Thể sao?
Qua chạm vào cơ thể Kiều Kiều, Chu Mỹ Nhan còn phát hiện nàng ta đã đột phá cấp 6. Miệng nở một nụ cười.