Chương 83: Kẻ này còn mạnh hơn ta tưởng.

Chương 83: Kẻ này còn mạnh hơn ta tưởng.

Tại Nhà Hàng Hắc Lang, Thiệu Nguyệt Hoa hôm nay sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn cho Quốc Vương.

Không hiểu sao từ khi nàng ta đến đây làm Nội Tổng Quản, các kỹ năng về chế biến nấu ăn, kỹ thuật massage, … liên tục xuất hiện trên hệ thống. Mỗi ngày đều xuất hiện những kỹ năng hấp dẫn làm Thiệu Nguyệt Hoa không thể kiềm lòng mà không mua chúng. Ngoài ra điểm thành tích được hệ thống tính toán thông qua nấu ăn, độ hảo cảm của người ăn, cũng như sáng tạo món ăn mới.

Vì vậy mà quân huy của nàng không hề đủ dùng một chút nào. Thường xuyên xin xỏ Triệu Vân Lạc. Hai người họ có lẽ chính là nhờ Thiệu Nguyệt Hoa lúc nào cũng chủ động mới làm thân. Mà Triệu Vân Lại lại dễ nói chuyện khi được lấp đầy dạ dày.

Nghe nói đến Thiệu Nguyệt Hoa sẽ xuống bếp, các Tướng quân ai nấy đều rất mong đợi. Mấy tướng quân đang làm có nhiệm vụ gần thành cũng viện cớ để trở về.

Ấy vậy vốn tưởng chừng chỉ có mấy người được mời đến mà thôi, vậy mà lại kéo đến tận mười mấy mấy bàn ăn. Một bàn từ một đến bốn người ngồi tuỳ vào chức vị.

Ngồi trên cao nhất là Quốc Vương Bệ Hạ, bên cạnh còn có Sicula. Nhiều tướng quân, hay người có địa vị đều thấy rằng Sicula ngồi đó không hợp lý cho lắm. Dù gì hai người cũng chưa kết hôn. Nhưng nào có ai dám ý kiến gì?

Ngồi ở bàn dưới một chút, là Quốc Sư Vân Lạc, địa vị của nàng chỉ sau Nam Vương, Nữ Vương, và quốc Vương mà thôi. Mọi ngày thường vào những buổi tiệc này nàng và Trung thực hiện rất ăn ý, nhưng không hiểu vì sao hôm nay nàng nhìn thấy Trung là cứ đỏ mặt.

Không lẽ lại là do lần trước…

Càng nhớ lại đúng là Chu Mỹ Nhan đáng trách.

Sau hôm đó, Chu Mỹ Nhan cũng điên cuồng tu luyện. Cứ ăn ngủ, rồi tu luyện.

Sau đó, hai bên chính điện là các vị tướng quân cũng như quan chức, hay một số người có địa vị. Nhường ở giữa cho các hoạt động.

Nghe nói Thiệu Nguyệt Hoa xây dựng một đội nhạc và một đội múa. Lần trước lấy 50000 quân huy của hắn chính là vì việc này sao.

Vô bổ, thật là vô bổ mà.

Theo suy nghĩ của Trung, nhảy kiểu gì, nhạc kiểu gì, cùng lắm là những bài hit từ hiện đại. Hoặc là gì đó, có lẽ những người ở đây thấy thú vị, nhưng hắn lại lấy cực kỳ lãng phí.

Thiệu Nguyệt Hoa bước vào chính điện, cúi người chào bệ hạ, sau đó đó ra hiệu cho người dâng thức ăn. Hình thức rất bài bản, chuyên nghiệp kiến nhiều người thán phục.

Hừm, ít ra thì, món ăn của chị ấy làm cũng xứng đáng nhất. Coi như 50000 quân huy đó để đổi lấy những món ngon vậy.

Trung lấy đũa định gặp lấy một miếng thịt, nhưng lại bị Sicula ngăn cản, nói nhỏ.

“ Anh tuyên bố buổi tiệc bắt đầu đi đã, mọi người đều nhìn kìa.”

“ A, anh quên mất, xin lỗi bà xã.”

Bà xã? Anh ấy bảo mình già, đang quá khắt khe sao.

Trung nâng chén rượu đã được phục vụ rót sẵn lên, dõng dạc nói.

“ Cảm ơn các vị đã bỏ công sức đến đây dự tiệc (ăn chực), chúc mừng Hắc Lang ngày càng lớn mạnh. Ta tuyên bố buổi tiệc bắt đầu.”

“ Quốc vương vạn tuế.”

Nội tổng quản cũng ngồi vào bàn tiệc của mình. Để cho cấp dưới thực hiện các kế hoạch đã chuẩn bị từ trước.

“ Chị Nguỵ… À không, Nội Tổng Quản, ta thấy thức ăn của ngươi làm rất ngon.”

“ Tạ ơn bệ hạ.”

Một vị khách nào đó lỡ mồm phát biểu: “ Thức ăn quá tuyệt vời, rượu lại cực phẩm, nếu lúc này được xem biểu diễn nữa thì thật tuyệt vời.”

Nói ra xong hắn mới biết mình quá lời, một đất nước mới nổi làm gì đã kịp chuẩn bị nhiều thứ như vậy. Mà lời của hắn nói cũng chính là tiếng lòng của mọi người.

“ Để vị thành chủ chê cười rồi.”

Thiệu Nguyệt Hoa nói xong, vỗ tay hai cái.

Bộp! Bộp!

Một đoàn nữ tử xinh đẹp mặc đồng phục màu đỏ thiết kế tinh xảo, người thiết kế này không ai khác chính là Luyện Khí Sư Ngô Thường Cân. Ông ấy hôm nay cũng dự tiệc, cũng trưng ra bộ mặt không thể ngờ rằng phục trang chính tay mình làm lại có sức hút như vậy.

Chưa biểu diễn, chỉ mới bước vào thôi đã làm tất cả mọi người không ngừng khen ngợi, mong đợi được xem màn biểu diễn rồi.

Không ngờ quốc vương bệ hạ lại chịu chi như vậy. Đúng là tài lực không tầm thường a.

Điệu nhạc cất lên, đội múa thực hiện bài diễn của mình một cách xuất sắc.

Âm điệu vừa hiện đại lại vừa cổ trang, bài nhạc tươi vui mang lại sức sống cho mọi người.

Phút chốc ai nấy như thăng trên mây trên gió. Chỉ muốn buổi tiệc kéo dài mãi không tàn.

Mà kẻ được xem là lãng phí từ nãy giờ kia cũng đang bị hớp hồn. Hắn đã tự vả miệng mình trong thâm tâm đến 9 vạn 8 nghìn 7 trăm 6 mươi lăm lần rồi.

Hắn ngồi xem mà không ngừng khen ngợi, còn đâu tâm tính của một Quốc Vương, còn đầu hình thái của một Quốc Vương.

“ Chị Nguyệt Hoa, em sẽ chuyển ngay cho chị thêm 50000 quân huy, để chị phát triển thêm a.”

Nguyệt Hoa cười đáp trả.

“ Cảm ơn bệ hạ.”

Xem ra mình sắp mua được cái kỹ năng 10000 quân huy kia rồi. Hè hè.

Tên sứ thần Bùi Chính Cương lúc này cũng đang thưởng thức. Nhưng trong đầu hắn lúc này lại lo lắng vô cùng.

Từ quân đội, cho đến kiến trúc, mỹ thực lẫn nghệ thuật đều phát triển đến mức hoàn hảo, khiến cho hắn có một chút tâm thái bất an. Bản thân tự dặn lòng phải quan sát thật kỹ, mà tốt nhất mời Quốc Sư đến chiêm nghiệm về vương quốc này. Bản thân hắn thật sự không có cái năng lực đó.

Bấy giờ, hắn mới nhận ra, liệu sự lựa chọn Hồ Cửu Long của quốc vương có một mục đích sâu xa nào đó hay không?

Bữa tiệc trôi qua rất vui vẻ, ai nấy đều say khước. Sicula cũng không ngoại lệ, nàng từ khi nào đã lao xuống ngồi cùng bàn với Triệu Vân Lạc và Thiệu Nguyệt Hoa tám chuyện, nói đủ thứ trên đời.

Sicula mặc dù đã từng được Trung kể về trái đất, nên vận dụng chút kiến thức ít ỏi đó để hỏi thêm về những thứ liên quan. Ngoài ra cô cũng kể về Lục Huyền Thế Giới này.

A, ăn no quá, mình cũng nên đi dạo một chút nhỉ.

Trung bước ra khỏi chính điện, các binh sĩ ngoài này cũng trong tình trạng uống vài chung rượu, ăn vài miếng mồi, nhưng nhìn chung vẫn ổn.

Hắn cũng uống rất nhiều nhưng mãi không say, vì rượu vào bên trong cơ thể đều bị linh khí Ám Hệ hoá giải hết.

Bước đi một đoạn dài, Trung phát hiện thấy khí tức ai đó theo dõi mình. Từ khi có Tinh Linh Lôi Hệ trong cơ thể, đến khí tức của Chu Mỹ Nhan còn phát hiện được, nói chi đến kẻ này.

“ Trời hôm nay đẹp quá, ngươi cũng ra đi, theo ta có mục đích gì?”

???

Nói ta sao? Ta xưa nay theo dõi ai, chưa từng bị phát hiện. Kỹ năng tổ truyền về ẩn khí tức vậy mà kẻ trước mặt này có thể nhìn ra được.

“ Meo~”

Một con mèo hoang từ đâu kêu lên rồi bước ra. Khiến Trung chú ý đến chạy lại.

“ A mèo con ở đâu đi lạc đây?” Trung vừa vuốt ve vừa nựng con mèo.

Vậy mà ta tưởng đã nhận ra ta chứ. Xem ra ta đã đánh giá cao ngươi rồi.

Thấy Trung để lộ sơ hở, tên theo dõi thừa cơ lao đến nhanh như chớp.

Một kiếm đâm tới như xé toạc không khí vậy mà Trung nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp chặt.

Tuy nhiên làm màu hơi quá, nên tay có bị xước một đường.

Tên theo dõi thanh kiếm bị cố định một chỗ. Bất ngờ vô cùng, đòn đánh lén như vậy mà chỉ dùng hai ngón tay đỡ, chưa kể còn giữ lấy. Dùng lực rút ra cũng không được.

“ Xem ra ta đã xem thường ngươi rồi.”

“ Nói nhiều, ngươi là ai phái tới.”

“ Ta Vô Danh.”

“ Xem ra ngươi không chịu nói nhỉ, vậy ta sẽ đánh cho ngươi nói.”

“ Ta! Là! Vô! Danh!” Kẻ theo dõi nhấn mạnh từng chữ.

Nhưng Trung nghe thấy chỉ trưng ra bộ mặt đầy thương cảm, cũng rặn lại từng chữ đáp trả.

“ Thằng! đần!”

Vô Danh tức giận, vận linh khí vào thanh kiếm khiến nó xoay tròn tại chỗ. Dù gì cũng được làm từ Phong Tinh Thạch cho nên vô cùng linh hoạt, chắc chắn.

Trung cũng biết không thể dùng hai ngón tay giữ kiếm được nữa, lúc này mới chịu buông ra. Tay không khỏi quẹt quẹt vào áo lau đi vết máu.

Nhân lúc tên này đang làm màu, Vô Danh lao đến vung kiếm tấn công liên tục, nhưng không hiểu sao tên này vẫn né tránh như thường.

Phải biết hắn chính là thuộc Phong Hệ, thiên về tốc độ vậy mà kẻ cùng cấp này lại có thể dễ dàng tránh né như vậy.

Sự sỉ nhục đó khiến Vô Danh càng tức giận, hắn tung tuyệt kỹ của mình ra.

Phong Dực Kiếm Khí!

Vô Danh liên tục áp sát, tốc độ nhanh như chớp, đã ép Trung phải dùng linh khí hộ thể.

Các vết chém vào đều bị hoá giải hết, còn bị phản lại khiến cho tay hắn tê tê như bị điện giật.

Trong phút chốc hắn không biết kẻ trước mặt này thuộc lôi hệ hay là ám hệ nữa.

Trong đầu tự nhiên sinh ra tia cảnh giác. Suốt cuộc đời hắn chưa có cảm giác này bao giờ, ngoài hội trưởng của hắn.

….

Ấn "Ta thích" bên dưới để ủng hộ tác giả.