"Tần Phong, mười năm tuổi, Đấu Tôn cảnh giới bậc thứ Nhất. Lão phu cũng rất muốn nhận ngươi vào học viện nhưng thân thế của ngươi quá phức tạp, ta không thể vì ham một nhân tài mà làm ảnh hưởng đến học viện được. Lão phu nói thật với ngươi, Quang Minh Thần Giáo cùng với Ngũ Đại Gia Tộc đến tìm ngươi, lão phu không có khả năng che chở ngươi. Xin lỗi!"
Lão viện trưởng tuổi ngoài sáu mươi, tóc đã bạc trắng, dáng người hơi thấp. Những gì lão viện trưởng nói Tần Phong tất nhiên hiểu
"Vậy ta xin cáo từ!" - Tần Phong nói
"Trời đã tối, ngươi chi bằng ở lại đây sáng mai hẵng lên đường?" - viện trưởng nói
Tần Phong không nói gì mà thẳng tiến rời khỏi học viện. Hắn gọi tiểu bạch xà ra bầu bạn
"Tiểu Độc, ta phải đi đâu đây?'
Tiểu Độc dụi dụi cái đầu to lớn của nó vào người Tần Phong như là một cử chỉ của sự yêu thương. Tiểu Độc hiện tại đã dài hơn ba mươi mét, thân hình to lớn, tám ngàn năm hồn lực. Dưới ánh trăng, thiếu niên cùng mãng xà bầu bạn.
Tần Phong đang đi bỗng thấy mặt đất rung chuyển, một dãy núi khổng lồ như đang sống dậy. Thứ mà Tần Phong xưa nay luôn nghĩ là một dãy núi khổng lồ lại chính là một con Ngự Không Đế Long đang nằm ngủ.
Ngự Không Đế Long là ma thú thao túng không trung, nó có thể điều khiển trọng lực, có thể ngưng tụ không khí tạo thành bất cứ thứ gì nó muốn. Ngự Không Đế Long, thân thể khổng lồ, năm mươi vạn năm hồn lực.
Tần Phong chứng kiến cảnh này trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ "Nếu như ta có thể giết chết nó lấy hồn hoàn thì thật tốt. Nhưng bất quá nó là ma thú năm mươi vạn năm, ta làm sao đánh lại được nó đây?". Ngự Không Đế Long hai mắt khổng lồ hướng nhìn Tần Phong, thực chất lại chính là nhìn Tiểu Độc. Ma thú khổng lồ gầm lên hung tợn, hướng Tần Phong đi tới.
Tần Phong sợ hãi nhất thời không biết nên làm gì cứ đứng yên nhìn ma thú khổng lồ hướng chỗ mình tiến tới. Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một bạch sắc thanh niên tựa như một vị thần hạ phàm. Toàn thân bạch sắc thanh niên phát động thần lực vô cùng hùng hậu, cây cối dưới đất đều bật gốc bay đi.
Thanh niên chỉ tay về phía Ngự Không Đế Long, ma thú lập tức gầm lên đau đớn bởi trên người nó một lỗ thủng to đùng xuất hiện. Tần Phong thử vận may
"Tiền bối xin dừng tay! Ma thú này có thể cho ta hồn hoàn?"
Bạch sắc thiếu niên quay lại nhìn Tần Phong rồi quay đi. Tần Phong không hiểu như vậy là có ý gì nhưng hắn vẫn phát động thần lực
"Tiền bối không trả lời nên vãn bối coi như tiền bối đã đồng ý."
Tần Phong lao vọt đến phía Ngự Không Đế Long. Ngự Không Đế Long loạng choạng ngã xuống hấp hối chờ chết. Tần Phong chui vào trong người ma thú khổng lồ nhờ lỗ hổng lớn ở bụng nó, hắn dùng Vạn Liên Kiếm đâm vào tim ma thú. Ma Thú khổng lồ chết ngay lập tức, hồn hoàn năm mươi vạn năm hiện lên. Tần Phong toàn thân ướt sũng máu ma thú tanh lòm, hắn ngồi trên mặt đất tiến hành hấp thu hồn hoàn.
Tần Phong lần này hấp thu hồn hoàn cho Vạn Liên Kiếm, hắn cũng đang chính là hấp thu vượt cấp. Toàn thân hắn nóng như đang ngâm mình trong thùng nước sôi vậy, xương cốt đau nhức vô cùng, đầu như muốn nổ tung ra. Tần Phong cắn răng chịu đựng, hắn chịu không được ộc cả máu ra.
Bạch sắc thanh niên nhìn thấy Vạn Liên Kiếm trên tay Tần Phong khuôn mặt không giấu được vẻ vui mừng, nhưng vẻ mặt vui mừng ấy ngay lập tức chuyển thành lo lắng "Tiểu tử này đây là đang hấp thu vượt cấp. Không hay! Nếu lỡ cơ thể nó không chịu nổi mà bạo phát thành trăm mảnh thì ta biết phải ăn nói với bọn họ sao đây? Nhưng dù sao chuyện cũng đã thành thế này, có muốn ngăn cản cũng đã quá muộn rồi. Chỉ còn cách cầu xin các Vũ Thần trên Thần Giới phù hộ cho nó mà thôi."
Tần Phong sắc mặt biểu cảm phong phú, thực khiến người ta vô cùng lo lắng. "Ầm", tiếng động lớn phát ra từ người Tần Phong khiến thanh niên kia sợ đến xanh mặt, hắn cứ tưởng đấy là tiếng cơ thể Tần Phong bạo phát.
Tần Phong lại ộc ra thêm một ngụm máu nữa, cảm giác toàn thân lúc này không đỡ hơn trước chút nào. Hắn mở hai mắt ra, cảnh vật xung quanh trong mắt hắn thật quá mờ ảo, hắn như kẻ say rượu vật, không phân biệt được thứ gì nữa. Thanh niên vội vã bế Tần Phong rời đi, Tiểu Độc tự ý chui lại vào trong nhẫn.
Tần Phong tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng trang trí vô cùng sang trọng. Tần Phong toàn thân lúc này tuy không còn nóng nữa nhưng thân thể đau nhức vô cùng, đầu óc vẫn còn đau. Một cái gì đó thoáng hiện ra trong đầu hắn, hắn chợt nhớ lại toàn bộ ký ức của kiếp trước.
Cánh cửa mở ra, bạch sắc thanh niên bước vào. Tần Phong còn chưa kịp nói gì thì người đó đã quỳ hai chân xuống cúi đầu đầy kính trọng
"Thuộc hạ Cao Thần Ly, tông chủ Nhất Công Tông môn bái kiến thiếu chủ! Nhất Công Tông Môn xin quy thuận thiếu chủ!"
"Nhất Công Tông Môn?" - Tần Phong giọng yếu ớt
"Thiếu chủ tạm thời hãy ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Sau khi người bình phục hoàn toàn ta sẽ đưa người tới Thiên Quốc đế quốc học tập tại một học viện hàng đầu tại đó." - Thần Ly nói
"Vô ích thôi! Toàn đại lục ai cũng sợ thế lực của Quang Minh Thần Giáo mà không dám chứa chấp ta." - Tần Phong nói
"Chuyện đó thiếu chủ không phải lo! Thiên Quốc đế quốc là một đế quốc hùng mạnh và có thù oán với Quang Minh THần Giáo xưa nay chưa từng bén mảng tới đó nên người cứ an tâm khi ở đó." - Thần Ly giải thích.
"Vậy Thần Ly, trước khi lên đường ngươi có thể đưa ta đến Bạch Hổ thành được không? Ta muốn gặp một người!"
"Thuộc hạ sẽ đích thân hộ tống thiếu chủ tới đó" - Thần Ly nói
(Một tháng sau)
Bạch Hổ thành, Ngọa Long học viện. Tần Phong tóc tai được cắt tỉa tỉ mỉ, người mặc quần áo quý tộc, vừa bước chân vào học viện đã đốn tim vô số thiếu nữ. Tìm kiếm một hồi, Tần Phong thấy Yến Phi cùng thiếu niên nói chuyện cười nói vui vẻ, hắn trong lòng cảm thấy khó chịu liền tức giận đi tới. Yến Phi kinh ngạc đến mức rơi cả đống sách đang cầm trên tay. Tần Phong nắm tay Yến Phi kéo mạnh nàng về phía hắn rồi ôm nàng vào lòng, hắn ánh mắt tử thần nhìn thiếu niên kia
"Ngươi là kẻ nào mà lại dám đi cùng vợ ta?"
"Tần Phong, hiểu lầm rồi!" - Yến Phi vội vàng nói
"Hiểu lầm? Chính mắt ta nhìn thấy hai người đi với nhau cười nói vui vẻ. Không lẽ mắt ta có vấn đề?" - Tần Phong nói
"Vợ ngươi? Vợ ngươi ta thích cướp đấy. Ngươi làm gì được ta? Hai người thậm chí còn chưa kết hôn" - thiếu niên kia cười
"Tinh..tinh..tinh...", Tần Phong thần lực phát động uy lực kinh người, sau lưng bốn cái hồn hoàn hiện lên, trong đó một cái năm vạn năm cùng một cái mười vạn năm. Thiếu niên kia sắc mặt đại biến, không chỉ hắn mà bộ học viên chứng kiến mặt cũng biến sắc. Thiếu niên một phen kinh hãi đến đơ người. Yến Phi quát
"Đủ rồi đấy Tần Phong! Ngươi ghen cái gì chứ? Hắn chính là đại ca của ta đó!"
"Đại ca? Sao ta chưa từng nghe nói đến nàng có ca ca ruột? Định lừa ta?"
Tần Phong bỏ Yến Phi ra lạnh lùng quay đi. Yến Phi thấy vậy lại càng rối, nàng chạy theo kéo hắn lại
"Tần Phong! Ngươi lại muốn đi?"
"Bỏ ra! Nàng cũng đâu còn yêu ta." - Tần Phong nói
"Tên ngốc này! Được rồi, ngươi cứ đi đi!" - Yến Phi ôm mặt khóc
Tần Phong hóa thành bạch sắc thân ảnh, vụt cái liền biến mất. Đêm xuống, thiếu niên ngồi trên mái nhà tay cầm bình rượu.
"Thiếu chủ tại sao lại ngồi đây uống rượu?"
Nhân Kỳ vụt cái không biết từ đâu xuất hiện. Tần Phong có chút ngạc nhiên, hắn hỏi
"Viện trưởng là tông môn nào?"
"Thuộc hạ thuộc là nhi tử của tông chủ Nhất Công Tông Môn" - Nhân Kỳ trả lời
"Nữ nhân thật xấu xa a! Ta suốt ba năm chỉ nghĩ về nàng ấy vậy mà khi trở về nàng lại phản bội ta!" - Tần Phong tâm sự
"Thiếu niên náo loạn học viện hôm nay là thiếu chủ?" - Nhân Kỳ hỏi
"Yến Phi nàng ấy nói dối ta. Ca ca gì chứ! Trước giờ có bao giờ thấy ai nói nàng ấy có ca ca ruột đâu, vậy mà từ đâu mọc ra một tên ca ca. "
"Về chuyện đó thuộc hạ sẽ xác định với thiếu chủ. Yến Phi đích thị là có một ca ca ruột nhưng vị ca ca đó từ nhỏ đã đến một học viện thuộc đế quốc khác học tập nên không ai biết đến cậu ta, nghe nói hôm nay cậu ta mới trở về nên đến đón Yến Phi cùng về luôn." - Nhân Kỳ cười
"Cái gì? Thật là như vậy sao? - Tần Phong bình rượu rơi khỏi tay
"Thuộc hạ nào dám lừa thiếu chủ. Thiếu chủ à, người sai thật rồi. Mau đi xin lỗi người ta đi" - Nhân Kỳ cười
Tần Phong bạch sắc thân ảnh nhảy qua hết mái nhà này đến mái nhà khác. Yến Phi vẻ buồn bã ngồi nhìn ra cửa sổ, nàng chợt thấy có một thân ảnh bay nhảy qua hết từ mái nhà này đến mái nhà khác hướng phòng nàng bay đến. Thân ảnh chợt biến mất, nàng vừa quay mặt đi thì đột nhiên một vòng tay từ phía sau ôm chặt nàng.
"Ngươi là ai?" - nàng vùng vẫy
"Người yêu nàng!" - hắn trả lời
"Tần Phong?" - nàng hỏi
"Ta xin lỗi!" - Tần Phong miệng đầy mùi rượu
"Ta tưởng ngươi lại đi nữa rồi chứ tên ngốc này!" - nàng khóc
"Yến Phi, ta xin lỗi! Ta xin lỗi!" - Tần Phong ôm chặt nàng hơn
"Ngươi rốt cuộc không có tin tưởng ta. Nếu đã như vậy sao còn đến đây làm gì nữa? Hãy chấm dứt đi!" - nàng nói
"Không phải ta không tin nàng. Chỉ là nhìn thấy nàng cười nói với nam nhân khác ta thật sự rất sợ hãi, ta sợ nàng sẽ bị người ta cướp đi mất. Cái cảm giác ấy khiến ta như muốn phát điên lên vậy. Ta yêu nàng, suốt mười vạn năm ta chỉ yêu một mình nàng mà thôi!"
"Vậy thì hãy biến ta thành của chàng đi! Hãy khiến ta mãi mãi không thể lấy một ai khác ngoài chàng đi! Hãy chứng minh tình yêu chàng dành cho ta đi!" - nàng nói
Tần Phong đặt nàng xuống giường, hắn nâng cằm nàng lên rồi trao cho nàng nụ hôn thật ngọt ngào. Tay hắn bắt đầu cởi y phục của nàng ra rồi nắn bóp bộ ngực đầy đặn của nàng. Trong đêm, đôi nam nữ quấn lấy nhau nồng nhiệt, ngọn lửa tình bừng cháy. Tần Phong kỹ thuật vô cùng điêu luyện khiến Yến Phi không ngừng kêu lên, những tiếng kêu thật khiến người ta cảm thấy hưng phấn.