Chương 14: Mọi Người Một Chỗ

Chương 14:

Thanh An năm 18

Căn cứ dưới biển, phòng học.

Vừa kết thúc tiết học, trong lớp đám nhóc đã bắt đầu ồn ào nhao nhao trò chuyện lên, tranh thủ lấy thời gian giải lao chuyển tiết lúc buông lỏng, người thì duỗi lưng, người thì quay sang cùng nhau túm tụp lấy trò chuyện.

Lúc này, phía ngoài cửa, mặc áo sơ mi giáo sư cùng trung niên quân nhân đi theo một chỗ bước đi vào.

"Mọi người trật tự", Giáo sư đưa tay vỗ vỗ lên bàn, tập trung lại mọi người sự chú ý nói.

Vốn muốn đứng lên chào giáo viên Atherrit đám người, cũng bắt đầu yên tĩnh ngồi nghiêm chỉnh lại xuống.

Mọi người cũng là nhìn ra không đúng, ai nấy đều là chăm chú ánh mắt hiếu kỳ, nhìn sang đứng bên cạnh giáo sư trung niên quân nhân kia.

Trung niên quân nhân đưa mắt quét lấy trên dưới một loạt đám người một lần, hơi cười gật đầu.

Quả nhiên là so với khác hài tử đến thông tuệ rất nhiều, hắn trong lòng cũng là cảm khái, hắn mới bước vào lúc, một số người đã là sắc mặt thay đổi.

"Mọi người tốt, ta hôm nay đến đây liền chỉ là để thông báo lấy một chút, tất cả mọi người, 105 thành viên lớp thực tập sinh, kể từ hôm nay, mọi người chính thức bị chưng dụng gia nhập thực hiện chế độ quân ngũ".

Phía dưới đám học sinh nghe được đều giật mình ngây người.

"Sau giờ cơm, hết thảy mọi người đều phải đến khu quân đội bắt đầu tụ hợp, hi vọng sẽ không ai đến trễ vắng mặt".

Nói xong, hắn quay đầu lại nhìn lên bên trên bảng sỉ số, lần nữa khẽ gật đầu: "Xem ra hôm nay đều đi học đông đủ, như vậy tốt, tất cả cũng đã nghe được này thông báo".

Chưa cho mọi người thêm cơ hội hỏi thăm phản ứng, trung niên quân nhân đã là đưa tay chào một cái quân lễ, quay người đi ra khỏi lớp học.

Để lại phía dưới 105 người đám nhóc một hồi đờ ra.

Tóc xanh mắt đen Lý Thiên phía dưới nghe được trừng to mắt: "Cái này ai vậy, nói tin được không a".

Hắn giọng nói không nhỏ, trên mặt viết đầy lấy không thể tin bộ dáng, để phía dưới đứng giáo sư một hồi yên lặng.

Đi ra ngoài lớp Trung niên nghe được khóe miệng hơi giật một chút, những cũng không có ý định quay đầu.

Giang Phi Hoán cũng là không nhịn được lên tiếng dò hỏi: "Lão sư, cái này người là ai a, lời nói có thể tin được sao".

Dù sao người cũng đã chạy, bọn hắn cũng không lo lắng, bắt đầu tra hỏi lấy đứng lên.

Phia dưới giáo sư hơi đưa tay lên, để mọi người yên tĩnh xuống tới.

Hắn cũng có chút bất đắc dĩ, đám này đứa nhóc hắn không tin chỉ là đơn thuần như vậy muốn hỏi, đoán chừng còn muốn náo, dạy đám này đứa nhóc lâu, hắn đại khái cũng đoán được một chút.

Dù rất đau đâu, hắn ngoài mặt vẫn là nghiêm lấy.

"Đây là người của quân đội, có thông tin trong mạng nội bộ căn cứ, sẽ không có giả, với lại, đây là trong căn cứ, các ngươi không cần nghĩ nhiều".

"Lão sư, vậy chúng ta việc học đây, không lẽ chúng ta liền không còn được đi học rồi".

Nana phía dưới một mặt ủy khuất, đáng thương khuôn mặt nhìn lấy giáo sư nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn nhỏ a, còn muốn đi học".

Nàng thật không muốn đi cái gì nhập ngũ, nghe đến liền biết rất mệt mỏi, nàng chỉ muốn bình thường trôi qua sinh hoạt.

Phía dưới giáo sư cau mày một mặt khó sử, hắn chỉ là cái phụ trách dạy học nhân viên giáo sư, dù có cảm thấy bắt một đám nhóc tám tuổi đi nhập ngũ rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không thể nói ra cái gì.

"Vậy chúng ta hôm nay tiết học này vẫn còn phải học sao", phía dưới Huyền Vân dơ tay lên hỏi nói.

"Chiều là phải đi nhập ngũ"

Nàng lại bỗ sung.

Giáo sư yên lặng một hồi, thở dài.

"Được rồi, dù sao ngày mai ta cũng không còn là lão sư, các ngươi hôm nay được nghỉ sớm".

Nói xong, hắn cũng có chút cười khổ, hắn giống như cũng không cần làm thêm cái gì, có thể làm được, đám nhóc này cũng là không chút khách khí để hắn đi làm.

"Như vậy tốt thông minh một đám nhóc, ai, không sinh ra ở nơi này thì thật tốt".

Hắn mang theo thổn thức phức tạm tâm tình, quay người theo trung niên quân nhân đường cũ rời đi.

Phía dưới ngồi Atherrit một mặt u sầu, nhưng vẫn là đứng lên hướng xung quanh thông báo nói.

"Mọi Người, lát đúng giờ liền nhớ sớm đến nhà ăn, chúng ta hôm nay tập trung một chỗ cùng ăn trưa".

Hắn trong lòng cũng là lo lắng, nhưng cũng muốn trước hết trấn an mọi người.

"Ừm".

"Được a".

"Rõ".

"Biết rồi lớp trưởng".

Bọn hắn đã đối với cái này rất quen thuộc.

Biết đến sớm là tranh thủ nhà ăn ít người, mọi người đi theo gật đầu đáp ứng xong mới rời đi.

Dương Khang cũng vội vã thu dọn trên bàn sách vở, lại đưa tay đẩy qua cho Diệp Thanh cùng Rinh back bên kia:" Hai người, Giúp ta mang sách vở về phòng trước, ta đi có chút chuyện.

Diệp Thanh một mặt không tình nguyện nhận lấy Dương Khang đẩy đi qua đống sách.

Rinh Back cầm lấy sách, tiện thể mở miệng hỏi: "Gặp ai sao".

Hắn cũng rất là tò mò, Dương Khang mặc kệ chuyện trước mắt không hỏi, chạy đi tìm người không biết làm cái gì, cứ như bình thường không có chuyện gì một dạng, hắn thật không hiểu nổi Dương Khang còn có chuyện gì quan trọng hơn trước mắt sự tình sao.

"Đi tìm Ishigami nói chuyện phiếm, bỏ xuống lời này", Dương Khang đã là hướng ra bên ngoài, sợ Ishigami đi mất.

Ishigami là cái không thích giao tiếp người, bình thường ngoài lên lớp ra, hắn cơ hồ cũng rất ít đi ra bên ngoài cùng mọi người nói chuyện.

Đến phòng ngủ, cũng là được đặc biệt quân đội đặc cách cho riêng một phòng đi ra. Còn hắn là làm thế nào được đặc cách một phòng, mọi người là không biết.

Mọi người chỉ biết, Ishigami tên này một khi đóng cửa phòng lại, cho dù bên ngoài trời có sập, hắn cũng là sẽ không mở cửa ra.

Vì vậy muốn tìm hắn nói chuyện, chỉ có thể là đến gặp sau giờ tan học.

Rinh Back cùng Diệp Thanh cũng không hỏi thêm cái gì, Dương Khang là cái người bận rộn, rất ít khi rảnh rỗi đi tìm người nói chuyện phiếm, Hôm nay như vậy vội vàng bộ dáng, mười phần Ishigami liền gặp phải xui xẻo.

Đi Ra khỏi cửa phòng học, Dương Khang vội vã xen qua đám người, đưa mắt nhìn quanh tứ phía, một lúc sau, mới nhìn thấy gần tường đi người kia, ánh mắt không khỏi sáng lên chạy lại.

Nam sinh kia tóc dài qua mái, che lại một bên trái con mắt, dáng đi hơi khom, bước chân nhẹ nhàng không chút nào gây ra tiếng động.

Dương Khang vừa bước lại gần, đã đưa tay tóm lấy người này bả vai.

Nam sinh kia bị bất ngờ động tác làm cho khựng lại, hơi nghi hoặc hiếu kỳ, quay đầu nhìn lại.

Hắn bình thường rất ít cùng người khác giao lưu, phòng ngủ cũng là ở một mình. Mọi người trong lớp cũng biết hắn không thích nói chuyện, vì vậy rất ít khi làm phiền hắn, hôm nay sao lại có người đến tìm hắn, hơn nữa vì sao lại nắm vai được chặt không cho hắn đi như vậy, có chút đau a.

Ishigami có chút khó chịu quay đầu nhìn lại, đập vào hắn trước mắt lại là Dương Khang đang một mặt tươi cười bộ dáng.

Nhìn thấy như vậy một màn, hắn không khỏi giật nảy mình một cái,

"Dương Khang".

"Thảo".

Ishigami trong lòng hô to không ổn, dứt khoát liền quay đầu một mặt không để ý, mạnh mẽ lấy vùng vẫy, dốc lên sức lực liền muốn bỏ chạy về phòng.

Không cần hỏi, hắn cũng đoán được Dương Khang tìm mình chắc chắn là không có chuyện gì tốt.

Dương Khang nào cho hắn cơ hội vùng vẫy, bàn tay nắm chặt lấy hắn bả vai, ở bên tai hắn cười lấy ôn hòa, thấp giọng lên tiếng nói: "Chúng ta về phòng ngươi, nói chuyện thân mật một thoáng, đừng chạy, cũng đừng vùng vẫy, thoát không được".

Ishigami bị lời này của hắn làm toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng sợ đầy tuyệt vọng nhìn lấy Dương Khang, hắn âm thanh đã có chút lắp bắp nói ra.

"Ta Không muốn".

"Sao Lại không muốn".

"Chúng ta cũng lâu rồi chưa cùng nhau đâu."

"Không".

. . .

Rinh Back cùng Diệp Thanh ôm sách vở đi ra phòng học lúc sau, chỉ còn thấy xa xa Ishigami bóng lưng cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết, bị Dương Khang túm lấy kéo đi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một chút, không nhịn được cười cười, hai tay ôm sách vở, cùng đi hướng về phòng ngủ.

Nhưng mà vừa cất bước đi chưa được mấy mét, đã bị một cái nữ sinh cho chặn lại.

Nữ sinh phía trước thân hình thấp bé hơn người bình thường cùng lứa, để tóc ngắn xõa tới ngang vai, trên tóc còn kẹp lấy bắt mắt một cái màu đỏ tươi kẹp tóc, nàng hai con ngươi lại là màu đỏ, như là hai khối huyết phách kỳ lạ.

Vừa thấy được Rinh Back cùng Diệp Thanh bên này, nàng đã vội vàng chặn lại nói.

"Rinh Back, đi với ta có chút chuyện".

Hai người nhìn thấy người chặn đường, hơi hơi ngẩn ra.

Ma Anh

Lại Tìm Có chút chuyện.

Nàng hành động vội vàng, mới gặp, đã là muốn kéo người rời đi.

Diệp Thanh còn không hiểu ra sao, trong lòng cũng là không nhịn được oán thầm, lại có chút chuyện, hôm nay mọi người thật là nhiều chuyện.

Atherrit buổi trưa còn muốn tụ tập mọi người bàn chuyện đây.

Rinh Back bên cạnh đã ẩn ẩn đoán được cái gì.

Nhưng hắn cũng không có vội vã, nhún nhún vai: "lát đi đi, bây giờ còn phải đưa sách vở về phòng."

Dương Khang trước chạy, hắn nếu cũng chạy đi, Diệp Thanh phải một mình ôm hết đống này sách vở đi về một mình, như vậy cũng có chút thảm.

Ma Anh nghe được như vậy, hơi liếc mắt qua bên cạnh Diệp Thanh, muốn nói cái gì.

Diệp Thanh thấy được như vậy, hung hăng trừng mắt nàng một cái.

Hắn là đoán được Ma Anh muốn nói cái gì.

"Lại muốn nhờ hắn ôm sách về".

"Nghĩ cũng đừng nghĩ".

Thấy được Diệp Thanh như vậy phản ứng kịch liệt, Ma Anh hơi hơi bĩu môi.

"Không phải mấy cuốn sách sao, còn như vậy khó khăn".

"Ta là muốn đem sách về giúp các ngươi đâu".

Diệp Thanh nào tin nàng lời nói, dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn lấy nàng, trào phúng âm thanh nói: "Sách vở ngươi đâu sao không cầm, rõ là cũng nhờ người khác đến đưa về".

Hừ

Sách vở chính ngươi ngươi còn không muốn cầm, còn muốn giúp chúng ta, ai tin a.

Hắn một bụng lửa giận lấy, Ma Anh Nha đầu này, rõ ràng quá khinh người.

Tưởng rằng chỉ cần ba hoa vài câu, là có thể lừa qua hắn.

Không chỉ nàng, bình thường người trong lớp đều là như vậy nghĩ hắn ngốc.

Bình thường mọi người chỉ chú ý Dương Khang Rinh Back hai người này, thật không xem trọng hắn. Trừ nhóm bọn hắn ra cùng một số ít người, mới biết hắn không đơn giản dễ trêu ra, đại đa số đều là như vậy, thật giận.

Ma Anh bị nói hơi giận đỏ mặt.

"Đó là Nam sinh các ngươi muốn giúp Nhan Vô Song cầm sách, ta không phải tiện thể để thêm sách vở mình vào sao.

Đừng vơ đũa cả nắm, cái gì mà đám nam sinh. . .

Dừng,

Rinh Back đột nhiên quát lớn,

Hắn rất là phiền muộn, bị hai người này như vậy giày vò, tay hắn đã là cảm giác mỏi.

Còn bưng một mớ sách đây.

Diệp Thanh cùng Ma Anh còn chưa kịp kinh ngạc Rinh back quát lớn bộ dáng.

Rinh Back đã là rất nhanh nói: "Ta trước về phòng để sách, nếu có chuyện gấp qua phòng tìm ta, còn không quá gấp, chiều tới đi".

Nói xong, Rinh Back đã là một mạch chạy xa.

Tại chỗ, Ma Anh tức giận trừng mắt lấy Diệp Thanh.

Cắn răng, từng chữ nói ra, ngươi chờ.

Muốn tìm Rinh Back không phải ta, mà là Sở tên kia nhờ ta đi chuyển lời.

Cẩn thận bị hắn âm thầm tính toán sổ đen đi.

Nói xong, nàng cũng đã quay người rời đi.

Nếu nói trong lớp mọi người sợ ai nhất, đó không phải là giáo viên, mà là Sở, giáo viên chỉ là sẽ quát lớn bọn hắn, mà Sở là sẽ thật ghi nhớ ngươi, ngày nào đó sẽ tính toán lợi dụng ngươi đi giúp hắn làm việc.

Sở không phải vì ghi thù ngươi, hắn chỉ đơn giản là chọn cái người xui xẻo vào hắn kế hoạch một bước bên trong.

Mà dù ngươi lúc đó có phát hiện, cũng bất đắc dĩ không thể làm được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe hắn kế hoạch đến đi làm.

Vì đó chính là tập thể cân nhắc ra lợi ích, cùng lúc đó ngươi sẽ phát hiện, xung quanh mọi người, chỉ có ngươi là thích hợp nhất đi làm.

Đây chính là Sở bố trí tính toán ra hoàn cảnh, đây chính là muốn lợi dụng đại thế.

Sở thích dùng nhất chính là dùng đại thế ép người.

Ép ngươi dù biết, cũng không thể nói được lời nào.

Vì vậy mọi người cũng thường đối với Sở rất e ngại, Ma Anh cũng là một lần trong tay Sở ăn lấy lớn thua thiệt, bây giờ mới phải như vậy nghe lời lấy.

Nhưng mà Diệp Thanh nghe được Ma Anh lời uy hiếp sau, lại là một mặt chẳng coi ra gì.

Sở, tên kia sẽ tìm ta phiền toái, nói đùa đâu.

Lần trước bị Nha Uyển bắt cho đi bưng sách thư viện, cũng không thấy hắn dám tính toán trả thù cái gì.

Hắn sẽ rảnh rỗi đi âm ta, nếu nhàn như vậy, cũng không đi tìm Rinh Back nói chuyện.

. . .

Diệp Thanh trở về phòng sau, Rinh Back đã là rời đi không tại, hắn tại trong phòng một mình yên tĩnh ngồi lấy.

Có lẽ chỉ có lúc yên tĩnh, hắn mới có thể nhìn thấy thế giới này nhiều hơn.

#

"Mặc kệ nó, chúng Ta trước tới".

Âm Thanh mang theo chút buông thả, không màng tính toán, Dương Khang một mặt ung dung thoải mái nói ra.

Nghĩ quá nhiều, tính quá nhiều, cân nhắc hơn thua tới lui, cũng không bằng hành động tới nhìn thấy sau tìm cách giải quyết sớm vấn đề.

Bên cạnh Ishigami nghe được có chút ngây người nhìn lấy hắn.

Trong tay cầm lấy thanh kẹo dài đưa lên bỏ vào trong miệng, cắn một miếng, lại hỏi.

"Cứ như vậy đi".

"Đúng a, cứ như vậy".

Nghe Được Dương Khang trả lời chắc chắn, Ishigami lúc này không nhịn được một mặt xoắn xuýt vò đầu,

"Ây ầy, không kế hoạch gì tốt sao".

Hắn là thật phiền muộn, dù biết lần này không có chuyện gì tốt lành, nhưng ít ra cũng nên làm cái gì không phải.

"ít nhất, ít nhất cũng nói ra một cái gì đó kế hoạch, an ủi dụ dỗ thuyết phục ta cái gì, bình thường ngươi không phải hay làm như vậy sao".

"Ngươi cũng thường lên một đống kế hoạch trước, mới tiến hành thực thi a.

"Ngươi lần này như vậy đột ngột hành động, lòng ta có chút bất ổn rồi".

"Mệt"

Dương Khang nhún vai, tranh thủ thu gom còn lại bánh kẹo thức ăn trong phòng, vừa ăn vừa trả lời.

"Ngươi không phải hố chúng ta đi".

Ishigami một mặt sầu khổ nói.

"Sao lại, ta cũng đi đây".

"Đừng hỏi nữa, nhanh ăn a, ngươi cất nhiều như vậy, hôm nay không ăn hết, chuyển qua khu quân đội cũng không có còn cơ hội ăn hay không đâu".

Ishigami đối với cái này không có để ý, vẫn hoài nghi ánh mắt mà nhìn lấy hắn,

"Không khác".

Bình Thường Dương Khang không có như hôm nay như vậy vội vàng vọng động.

"lần này"

"lại là vì cái gì"

Dương Khang đúng là như vậy thoải mái, không bận tâm, cũng không chần chờ cái gì.

Sớm muộn cũng là đến, tránh không được, thoát không khỏi, lần này hắn nhận.

#

Không qua bao lâu, Dương Khang từ Ishigami phòng trở về, Rinh Back cùng Nha Uyển cũng là đã đi qua, bốn người lại lần nữa tụ tập lại một chỗ, cùng nhau trò chuyện tiếp đi đến khu nhà ăn.

Bọn hắn bây giờ mới có cơ hội cùng một chỗ, cũng bắt đầu trò chuyện lên lúc sáng sự tình.

"Trung niên quân nhân kia hơi cổ quái, nhìn rất lạ".

Minh Nha Uyển đi qua mở miệng hỏi nói, nàng trí nhớ dù tốt, nhưng cũng không có giống như Dương Khang như vậy biến thái, không có nắm chắc có thể nhớ kỹ tất cả mọi người chi tiết chính xác trong căn cứ, vì vậy mới đi qua đây hỏi thăm lấy xác nhận.

"Là quân nhân bên ngoài mới vào". Dương Khang khẽ gật đầu xác nhận nàng suy đoán.

Minh Nha Uyển nghe được hơi xoa xoa bên tai, lâm vào trầm ngâm,

Một lúc sau mới khẽ gật gật đầu, thở dài bất đắc dĩ ra một hơi.

"Liên Bang cùng Trương Đô Đốc mâu thuẫn điểm, giống như lại đổ lên đầu chúng ta".

Nàng một bộ cảm thán, để đi bên cạnh Diệp Thanh một hồi khó chịu, lại đưa tay đụng đụng bên cạnh Rinh Back, thấy hắn cũng một bộ cau mày không lên tiếng.

Lại như vậy nữa, Diệp Thanh một hồi phiền muộn.

Hắn rất không thích mấy cái này người mỗi lần đều là như vậy nói chuyện, lời nói đều là nhảy bước tính suy nghĩ, làm hắn mỗi lần chính là đi theo không kịp được a.

hắn cũng không phải ngớ ngẩn a, vì sao cùng ba người này một chỗ thảo luận lúc, luôn cảm giác như chính mình nhìn rất ngu.

Diệp Thanh chỉ có thể chủ động tới, một mặt kinh ngạc mà hỏi.

"Quân Nhân bên ngoài mới vào, ý các ngươi trung niên kia là người liên bang phái vào đây".

"Xem như thế đi".

"Vậy cái kia nhập ngũ mệnh lệnh tin được sao, Đô Đốc người cũng không có tới a".

Đi bên cạnh Rinh Back lúc này mới lắc đầu: "Cái kia trung niên là cắt ngang giờ học đi vào thông báo, mà không phải lúc tan học".

"Rất đột ngột cùng vội vàng, sau đi ra lại hướng khu quân đội đi".

Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút, hơi khó chịu nói ra.

"Chúng ta căn bản cũng không có gì tiếng nói, chỉ có thể mặc người ta nói".

"Cái này gọi tiền trảm hậu tấu".

"Mà Liên Bang cùng Trương Đô Đốc ở giữa tranh luận cái kia, bị chặt dĩ nhiên là chúng ta".

Nhìn thấy hắn nhăn nhó khó chịu nói ra mấy chữ kia bộ dáng, Minh Nha Uyển không nhịn được bật cười.

"Hoắc, Rinh Rinh quan sát ánh mắt vẫn như cũ lợi chuẩn a, cho tổng kết từ vẫn rất chuẩn quan liêu".

Hiếm khi thấy Rinh Back như vậy cho nói nhiều, Dương khang cũng không nhịn được khóe miệng hơi nhếc.

Rinh Back bị nói khuôn mặt hơi nhăn nhó.

"Quân nhân đi về hướng khu quân đội rất bình thường a, cái này cũng có thể thành kết luận", Diệp Thanh khó hiểu hỏi.

"Bình thường cái này chi tiết đúng là không phải gì kỳ quái, nhưng kết hợp với hàng loạt thông tin hữu ích lại với nhau, nó lại biến thành rất có ý tứ".

"Quân nhân kia là cùng giáo sư một chỗ đi vào, ngươi đoán xem, hắn là từ khu quân đội đi đến trùng hợp bắt gặp giáo sư sau mới đi vào, vẫn là trước đi tìm tới giáo sư sau mới cùng một chỗ đi đến".

Dương Khang nói đến đây, hơi cười,

"Với lại hắn giống như biết chúng ta sẽ phản bác, đi được rất nhanh".

"Hiểu được chúng ta, nhưng rất nửa vời, cái này có thể là từ nhân viên nghiên cứu miệng đến biết được, hắn kỳ thật không biết, chúng ta là sẽ không phản bác quân đội mệnh lệnh"

"Cũng thế, nhân viên người cũng đều là liên bang an bài vào".

Có một chút hắn không có nói ra, Sinh học nghiên cứu hệ, thuốc ren cải tiến cấp 4 chiến binh, TX4 một mực gặp nan đề, không thể chế tạo thành công.

Mà bọn hắn cơ thể rất khả năng bị đem ra làm nghiên cứu sâu, tìm chỗ đột phá, căn nguyên lần này náo mâu thuẫn, ban đầu cũng là xuất phát từ bọn hắn.

Vì vậy Nha Uyển mới có thể như thế bất đắc dĩ than thở mà nói, giống như, lại đổ lên đầu chúng ta.

Bốn người trò chuyện một chút, đã đi đến phòng ăn.

Bọn hắn bốn người đến xem như sớm, vì thế cũng là cùng phía trước đồng học bắt đầu bắt tay lên cùng một chỗ làm việc, sắp xếp lại bàn ghế xung quanh, tạo lại thành một dãy bàn dài ngồi hai bên người.

Đây cũng không phải lần đầu bọn hắn tụ tập lại ăn chung, mọi người đều rất quen thuộc công việc làm.

Nam phụ trách sắp xếp bàn ghế, nữ sinh phụ trách đi bưng lấy thức ăn, mọi người thuần thục phân công ra làm lấy chính mình công việc.

Ngoài phòng ăn lúc này, mọi người trong lớp cũng lần lượt theo vào đi đến.

Đảo mắt thoáng chốc thời gian, bàn ăn đã là ngồi lấy đầy đủ trong lớp 104 thành viên, còn có ba người bận chút chuyện đến muộn.

Đợi mọi người đã ngồi được vào đông đủ, Atherrit khoa tay cười nói: "Cảm ơn vì này bữa ăn".

Mọi người cũng theo hắn khoa một chút tay nói:" Cảm ơn vì bữa ăn", nói xong cũng là bắt đầu chính mình dùng lấy cơm.

Phía ngoài nhân viên phòng ăn thấy bọn hắn như vậy một dạng nghi thức trước khi ăn, cũng là hơi bật cười.

"Đám này hài tử vẫn là như vậy lắm trò".

Xung quanh nhân viên cũng không quá để ý, tiếp tục làm lấy chính mình công việc.

Bên trong bàn ăn mọi người vừa dùng cơm, vừa bắt đầu trò chuyện đi lên.

"Thức ăn hôm nay chúng ta giống như lấy được nhiều". Clit trước mở miệng âm thanh nói.

Clit bình thường cũng không như thế chủ động bắt chuyện chủ đề, mọi người cũng là hơi kinh ngạc.

Một số lại là không muốn để ý hắn, đã là cười lên lớn tiếng.

"Hắc Hắc, tập thể như vậy đến sớm cũng có chỗ tốt a", Lý Kiệt cười theo, đưa đũa gắp trên khay cơm thức ăn bỏ vào miệng nhấm nuốt, một bên cười nói.

"Bình Thúc lúc nào như vậy tốt tính tình rồi, ta cũng không có biết qua".

Thải Tây không có để ý hắn lời nói, Ai lên một tiếng thở dài.

"Các ngươi mấy ngày hôm nay phải đến khu nghiên cứu sao, ta mấy ngày hôm nay bị bọn hắn làm phiền muốn chết rồi".

Than phiền cái gì a, cũng không phải mình ngươi bị hành hạ.

Một số người cũng là cùng hắn tình trạng không sai biệt lắm, đều rất không có tinh thần.

Đan Quỳnh quơ quơ chiếc đũa cười nói:" Ngày mai không cần phải lên lớp, mai cũng không cần phải nộp bài, nghĩ đến giống như cũng không tệ a".

Nàng tâm tính thoái mái, cũng không muốn phải giống một số người khác đi suy nghĩ nhiều, vì vậy sống cũng rất thanh thản đối mặt.

Mọi người nghe được nàng nói, nghĩ nghĩ, sau lại thở dài, nếu là được nghĩ ngơi chơi mấy ngày mới là thật tốt.

Mọi người đối với cái này ý nghĩ chỉ có thể ước mơ lên, hiện thực là sẽ không có đấy.

Không phải ai trong lớp cũng sẽ quan tâm lên như vậy tương lai, ngày nào sống qua ngày đó liền tốt, sẽ không có nghĩ thêm gì nhiều.

Stack khoa tay, Không nói chuyện này, Các Ngươi nói xem, chúng ta bây giờ bị gọi đi nhập ngũ quân đội, là chuyện gì xảy ra.

Huấn Luyện A, Cái này còn phải hỏi, Dương Tuấn kinh thường nói, ngươi còn hi vọng người ta mang chúng ta qua là để trốn học hay sao.

Ngớ ngẩn cùng nói nhảm đáp án cũng không cần nói ra, shado bất mãn nói, Thật ồn ào, chúng ta còn đang ăn đây.

Stack nhún vai, Dương Tuấn tiếp tục cúi đầu ăn.

Ber ăn ăn sút xa lát nói, Ngoài Huấn luyện ra, hẳn là còn có ý giám sát chúng ta đi.

"Dù sao mọi người cũng đã lớn".

Hắn cũng là thẳng thắn nói ra, dù sao cái này mọi người đều đã hiểu.

Nữ sinh bên này Lưu Huỳnh cũng là một mặt chăm chú lên, dò hỏi nói: "Còn gì nữa không, mọi người tới cân nhắc một chút đi a, qua lần này, chưa hẳn có cơ hội như vậy ngồi xuống một chỗ nói chuyện".

Nàng cũng là tranh thủ mọi người tụ tập cùng một chỗ, muốn nghe nhiều một chút mọi người cái nhìn.

Minh Nha Uyển nghe được bọn hắn thảo luận, hơi xoa lên vành tai, một lúc mới cười nói.

"Nếu các ngươi cân nhắc không hết, không ngại thử đổi cái góc độ đến suy nghĩ".

"Bọn hắn mong muốn cái gì, quan tâm cái gì, với muốn được cái gì kết quả".

"Chúng ta in theo đó nhu cầu, tốt trả bài".

Atherrit nghe được Minh Nha Uyển lời nói, trầm ngâm một lúc, mới nói,:"ta chỉ sợ bọn hắn không muốn đồng nhất kết quả đây".

Nói xong, hắn cũng là cười khổ.

Nhiều Người, nhiều thế lực phe phái, muốn kết quả, đương nhiên cũng sẽ là khác nhau.

Alice nghe được cũng có chút phiền muộn,: "vậy trước vẫn là liệt kê ra mục đích mới được, cũng tốt chúng ta làm cái đề phòng".

Vậy Ta trước góp ý, Thái Quân Dương Đã là xung phong lời nói:" Huấn Luyện".

Ân, chính là như vậy.

Mọi Người nghe được không khỏi Trừng mắt mà nhìn lấy hắn.

Thái Quân Dương không có để ý xung quanh mọi người bộ dáng, lên tiếng cười hắc hắc nói,: "đến lượt các ngươi".

"Giám sát".

"Kiểm tra tình huống phát triển so với người bình thường".

"Bọn hắn muốn tách chúng ta ra, không cho ôm đoàn thảo luận".

"Ta nghĩ chỉ là muốn huấn luyện cho chúng ta tương lai nhiệm vụ".

Xung quanh bàn ăn mọi người bắt đầu nhau nhao thảo luận lên.

Dù sao tại nhà ăn bây giờ ngoài bọn hắn ra cũng không có người ngoài, mọi người cũng là thả ra nói chuyện lấy.

"Bọn hắn muốn Tẩy não chúng ta".

Mọi người đang thảo luận say xưa bên trong, đột nhiên nghe được này lời nói, cùng là bị làm cho một hồi khựng lại.

Phía Ngoài, Sở cầm trong tay đồ ăn cùng Matich với Luật đi lại ngồi xuống, một mặt lạnh nhạt nói ra.

Dương Khang đang ăn được ngon lành, nghe được Sở lời này, có chút bất đắc dĩ nhún vai,: "Mọi Người còn đang ăn a, ngươi nói ra cái này để làm gì".

Sở không có quan tâm hắn ẩn ý trách móc lời nói, tiếp tục lạnh nhạt âm thanh nói ra.

Bọn hắn hẳn là nghĩ dùng quân nhân trách nhiệm, lòng nhiệt huyết cùng trung thành với nhân loại liên bang đến tẩy não chúng ta.

Nếu muốn hơn hiệu quả, cấp bách điểm, thậm chí sẽ dùng những hình ảnh người dân liên bang đau khổ trong chiến tranh dẫy dụa, Những đứa trẻ ngây thơ thống khổ vì bị thiên tai nhân họa.

Kích thích sự đồng cảm cùng đồng tình, để chúng ta vì vậy đi nguyện ý hiến dâng cả mạng sống, vì bọn hắn đi làm việc.

Mọi Người nghe được xong hắn những lời này, đột nhiên cũng cảm thấy được cơm trên bàn cũng bắt đầu nuốt không vô.

Diệp Thanh thấy được tình hình không ổn, vội đưa tay thúc thúc bên cạnh Rinh Back, Thấp giọng nói,: "Ngươi cản một chút hắn a, không mọi người thật ăn không vô cơm".

Sở Dĩ tìm Rinh Back Không Phải Dương Khang, Cũng là vì Dương Khang cũng bị mọi người đánh giá lời nhất không đáng tin.

Mà Nha Uyển lại là ngồi ở phía đối diện nữ sinh, hắn cũng là không với tới cầu cứu.

Rinh Back cũng là trâm ngâm một chút, mới mở miệng nói ra.

"Không có thật lấy hành động, tất cả ý nghĩ trước mắt đều là vô nghĩa".

Mọi người cũng là bị hắn lời nói làm cho hứng thú.

"Ý gì a, Rinh, Ngươi nói rõ một chút".

Một ít người đã là bắt đầu trầm ngâm lên, Sở cũng là yên lặng xuống tới.

Alice cân nhắc một chút mới nói ra, Rinh là muốn mọi Người tự mình suy nghĩ lấy, Đáp án hắn đã cấp, Mọi Người Có chính mình cách nhìn, liền không nói thêm rồi.

Rinh ý rất rõ ràng, Liên Bang trừ khi làm thật hành động ra tới, bằng không đều là vô nghĩa.

Nói dù nhiều, bọn họ cũng không thể thả đám bọn hắn đi ra được, vì vậy đều là nói nhảm.

Quan trọng chính là, mọi người phải là tự ý thức ra được tới.

bằng không, hắn lời nói cùng liên bang người lời nói không có gì khác nhau.

Nếu ngồi đây tranh luận nhân nghĩa đạo đức, thật giả tương lai, chỉ là càng nói càng thêm phiền toái.

Hồng Tụ một mặt bừng tỉnh nói, Thì ra là như vậy,

Sau lúng túng gãi gãi đầu, nếu các ngươi không nhắc nhở, ta có lẽ thật sẽ bị lừa một khoảng thời gian.

Mọi người dù hiểu vẫn là không hiểu, cũng bắt đầu yên tĩnh xuống tới, không còn thảo luận vấn đề này.

Nha Uyển ngồi phía đối diện, cười ra hiệu bên cạnh Dương Khang nhỏ giọng nói,:" So ngươi ra tay hiệu xuất hơn nhiều a".

Dương Khang Nhún Vai,:" Mỗi Người có chính mình phong cách, Ngươi Không phải cũng không có nói chuyện sao, Ta Cũng giống ngươi, Liền Không muốn thật ồn ào, còn muốn ăn cơm đây".

Nha Uyển nghe được che miệng lại cười.

Nàng không phải không thể nói, mà chính là không thích cùng Sở tên kia tranh luận lên.

. . .

Ăn xong cơm trưa.

Mọi người cũng là cùng một chỗ thu dọn lại bàn ghế, sau riêng phần mình tách ra đi trở về.

Minh Nha Uyển kéo Rinh Back qua theo một chỗ, đi đến tìm Phù Miên, muốn phiền hắn giúp đỡ một chút chuyện.

Phù Miên là cái hướng nội người, cũng không muốn nhiều lời giao tiếp.

khẽ gật đầu lấy một cái, cũng là cùng hai người một chỗ rời đi.

Phù Miên phòng nằm ở gần phía cuối dãy phòng nam sinh, hắn cũng là số ít người trong lớp, là chính mình có được riêng độc lập một cái dan phòng người.

Đối với cái này đặc biệt đãi ngộ trong lớp không phải ai cũng có.

Chủ yếu còn là nằm ở chỗ, làm sao đủ lý do cùng nguyên nhân hợp lý, có thể thuyết phục được quân nhân, làm ra như vậy đặc cách.

Minh Nha Uyển cùng Rinh Back cũng không có xa lạ, bọn hắn cũng không phải là lần đầu tiên đi đến, rất thành thạo cùng Phù Miên một chỗ bước vào trong dan phòng.

Trong căn phòng này là một khoảng hắc ám không có lấy chút nào ánh sáng dan phòng.

Đèn trên tường cũng là đã sớm bị người cho tháo xuống.

Đóng lại cuối cùng chút ánh sáng cửa phòng, bên trong này chỉ còn lại thuần một màu hắn ám, màu đên bên trong, giống như cũng không chút nào cản trở lấy ba người hành động.

Phù Miên cầm lấy tới hai cái ghế đưa qua cho Nha Uyển Cùng Rinh Back chính mình ngồi xuống.

Hắn thì lại đi đến bên cạnh dường đứng lấy dựa vào, ánh mắt hắn hai con ngươi, không biết từ lúc nào đã là biến thành vẩn đục một màu thâm đen.

Phù Miên đưa mắt nhìn lấy hai người, lúc này mới cẩn thận mở miệng nói ra: "Các ngươi tìm ta là muốn đơn độc cùng một chỗ nói chuyện".

Rinh Back khẽ đưa mắt liếc nhìn qua bên cạnh Nha Uyển, chỉ thấy Minh Nha Uyển cười khẽ nhẹ gật đầu.

Phù Miên thấy được như thế lại là thở dài một bộ phiền muộn.

Hắn đối với bị người khác thường xuyên tìm đến cửa tâm sự chuyện, cũng rất bất đắc dĩ, hắn vốn là cái không yêu thích nhiều lên tiếng người, vậy mà mỗi người đều là không cho hắn yên tĩnh.

Có được liền có mất, ai bảo hắn thiên phú, lại là như vậy chỗ thuận tiện cho người khác tìm đến nói chuyện đâu.

Thở ra một hơi, Phù Miên hai con ngươi cũng là bắt đầu từ từ phát ra màu đen âm trầm điểm hào quang.

Chỉ là trong thoáng chốc thời gian, Phù Miên ánh mắt dần dần thu lại điểm nhỏ hào quang.

Hắn lúc này mới ngồi lại trên dường, hướng hai người mở miệng nói ra,: " Các ngươi bây giờ có thể yên tâm nói chuyện lấy, ta không cảm nhận được bên ngoài có người hướng bên trong này nhìn trộm thăm dò cảm giác.

Bọn hắn 107 người thành viên, một số người nổi bật đều là có chính mình rất mạnh bẩm sinh thiên phú.

Như Dương Khang Trí nhớ mô phỏng xây dựng lại hoàn cảnh siêu tốt, Minh Nha Uyển có thể thời gian ngắn tối ưu hóa cùng gia tăng tốc độ phản ứng thần kinh não bộ, Rinh Back chỉ cần nhìn qua liền có thể mô phỏng bắt trước lại người khác.

Sở có thể lập thể hóa phức tạp tính toán, Linh có thể cảm nhận được xung quanh mọi người cảm xúc, A lực trời sinh lực lượng lớn, Viên Phương lổi tai có thể nghe được rất nhỏ âm thanh, Mix ánh mắt nhìn thấy được siêu cảm nhiệt độ cơ thể, vân vân. . .

Nhưng tất cả những thứ này, chung quy cũng chỉ là khác người bình thường một chút thiên phú, còn chưa tính đến là cái gì siêu lực lượng năng lực.

Hắn loại nhạy cảm thiên phú này, cũng không tính quá khác người thiên phú giống như Dương Khang đám người như vậy.

Nó chỉ là khiến hắn mơ hồ có thể cảm giác được có hay không người đang nhìn lấy hắn.

Đó là một loại khó chịu cảm giác, loại giác quan thứ sáu nhạy cảm.

Tương tự như hắn bên trong lớp người cũng không phải không có, chỉ là đại đa số người đều là không mấy nguyện ý lộ đi ra, chỉ sợ một khi bị nhân viên nghiên cứu biết được đến, sẽ bị mang đi một hồi dày vò thí nghiệm kiểm tra.

Minh Nha Uyển đưa mắt đánh giá lấy xung quanh bóng tối lấy một chút, lúc này mới cười mở miệng nói ra: "Xem lấy ngươi vẫn rất thường xuyên dùng này thiên phú cảm giác xung quanh a, so với lúc trước, giống như rất nhanh liền biết.

Phù Miên bị nàng trêu chọc nói trúng tình huống cũng không có gì nhiều phản ứng, đối với trước mặt người có tốc độ phản ứng thần kinh người thiên phú mà nói.

Cái kia nhanh một chút hơn thua này điểm thời gian, đổi lại người khác cũng là sẽ nhìn không ra.

Biết Phù Miên là cái kiệm lời người, Minh Nha Uyển cũng không có ý định tiếp trêu đùa, khuôn mặt lúc này cũng đã là nghiêm túc đi lên hỏi nói.

"Là dạo gần đây bị người nhiều lần tìm đến nhờ giúp đỡ sao, vẫn là ngươi chính mình thường xuyên bị người giám thị lấy".

Phù Miên bị nàng hỏi cũng là một hồi trầm mặc, ánh mắt hắn giống như là phát tán ra đen tối chút điểm hào quang, một lúc mới từ từ mở miệng nói ra.

"Cả hai đều có".

Minh Nha Uyển cùng Rinh Back nghe được hắn như vậy trả lời, cũng là hơi kinh ngạc.

Bọn hắn biết Phù Miên đối với mình thiên phú cũng không có quá cố tình đối với người ngoài che dấu, nhưng biết là một chuyện, mà để tâm chú ý giám sát lại là chuyện khác.

Bọn hắn này chút điểm nhỏ thiên phú, lúc trước cũng không có thấy bị người quá chú ý qua, bây giờ lại như thế chú ý, là cảm thấy bây giờ bọn hắn có thể làm ra được gì lớn sự tình sao.

Minh Nha Uyển cau lấy lên lông mày, cũng không có nghĩ tiếp vấn đề này, ánh mắt chuyển qua nhìn Phù Miên hỏi nói: "Dương Khang gần đây hay không đến tìm ngươi".

Nàng lần này mục đích đến tìm Phù Miên, cũng là vì muốn hỏi chuyện này.

Đối với Liên Bang mệnh lệnh nhập ngũ, hay là đã âm thầm nắm giữ được lấy cái gì mới kinh người nghiên cứu phát hiện, nàng cũng là không có quá để ý.

Dù sao hoàn cảnh của bọn hắn, vẫn là đang một mực nằm ở trong sự khống chế cùng quản giáo của Liên Bang.

Thứ làm nàng cần đau đầu suy nghĩ phiền muộn vấn đề trước mắt chính là, Dương Khang rốt cuộc hay không đang âm thầm tính toán lên kế hoạch suy nghĩ đến cái gì.

Với lại tương lai bọn hắn 107 người thành viên, nên như thế nào.

Đối với cái này tương lai bọn hắn nên ra sao, không chỉ riêng nàng đang suy nghĩ tìm cách, cả Atherrit, Sở, Clit mấy người kia cũng đã đang vì tương lai mà mưu tính.

Phù Miên nghe được nàng muốn hỏi về Dương Khang lúc, cũng là hơi kinh ngạc.

Trong lớp người ai không biết, Dương Khang Minh Nha Uyển Rinh Back Diệp Thanh là chơi thân bốn người một nhóm.

Bây giờ hai người lại tìm đến hắn hỏi cái này sự tình, không bằng tìm Dương Khang đến hỏi rõ ràng sự tình không tốt hơn hay sao.

Nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn cũng là rất thành thật trả lời nói.

"Không có".

Dương Khang dạo gần đây cũng không có đến đây tìm lấy hắn, hắn cũng là không có gì cần che giấu liền nói đi ra đấy.

Minh Nha Uyển cùng Rinh Back nghe được hắn trả lời, không khỏi cũng có chút thất vọng.

Nếu Dương Khang đi đến tìm Phù Miên cùng người trò chuyện đến, ít nhất bọn hắn còn có thể từ đây thông qua người khác tìm đến chút gì manh mối.

Bây giờ biết được tại đây không có tìm được gì, bọn hắn chỉ có thể thở dài.

"Các ngươi có cảm giác hay không, bên ngoài giống như đang dần dần thay đổi, cùng trước kia đã là không giống nhau".

Phù Miên đứng dựa vào bên dường, cũng mở miệng lên tiếng nói.

Hắn giác quan thứ sáu hơn người nhạy bén, cũng mơ hồ cảm nhận được một cái gì đó khác thường bất an việc sắp đến.

Nhưng mà trước mắt còn không có nhìn ra manh mối, mà Nha Uyển cùng Rinh Back hai người này hiển nhiên đã nhìn ra được gì đó, còn có hơn nhiều con đường, lúc này mới hướng hai người hỏi thăm.

Rinh Back ngồi ở một bên, nghe được Phù Miên dò hỏi, cũng là chậm rãi mở miệng nói ra.

"Ta từ Mun bên kia biết được chút, chính nàng gần đây thường xuyên nhìn thấy được thành thị đổ nát hình ảnh, người lưu vong chạy nạn khắp nơi, còn có.

Nói đến đây, Rinh Back cũng là hơi dừng lại, một lúc mới tiếp mở miệng nói.

"Quái vật".

"Hạ Xuyên thì nằm mơ thấy chúng ta mọi người dần dần biến mất, Bang thì thỉnh thoảng mất khống chế, ôm lấy đầu nói ra, nguy hiểm đang đến nguy hiểm đang đến, mấy chữ này".

Phù Miên nghe được hắn lời nói cũng là yên lặng.

"Tương Lai có như vậy nghiêm trọng sao".

Trong lòng cũng là không nhịn được càng thêm nặng nề.

Giống như đoán được hắn ý nghĩ, Minh Nha Uyển nhìn hắn khẽ cười một tiếng.

"Không cần lung tung nghĩ".

"Cũng không cần cảm thấy bọn hắn nói đều là thật".

Bọn hắn nhìn, cảm nhận thấy, chưa hẳn là tương lai, có lẽ đó chỉ là thứ người khác muốn bọn hắn cảm nhận nhìn thấy đâu.

Minh Nha Uyển nói xong, từ trên ghế hơi đứng dậy người lên, phủ nhẹ trên người nết nhăn, đang muốn cảm tạ một tiếng rời đi lúc, giống như lại cảm thấy như vậy nhờ người mà không có đáp trả cũng không quá tốt.

Lúc này lại hướng hắn hơi nhắc nhở nói.

"Thải Tây lúc ở nhà ăn hô hào than vãn vị bị liên tục gọi đi thí nghiệm, chưa hẳn là đơn thuần cảm thán".

Hắn chính là cơ thể có chút biến hóa cổ quái bị nhân viên nghiên cứu phát hiện bắt đi đo kiểm tra.

Người khác cùng hắn bị đưa đi qua khu nghiên cứu kiểm tra, không có lớn vấn đề, ngươi thiên phú rất là đặc thù, cũng không cần cho nhiều người biết đến".

Phù Miên nghe được hơi gật đầu, hắn cũng là biết hắn này điểm cảm chi giác quan rất đặc thù.

Minh Nha Uyển lại tiếp tục âm thanh nói,

Sở bên kia kế hoạch ngươi cũng không cần dính vào, ta đối với hắn cái kia đi ra kế hoạch không có cảm thấy có bao nhiêu tương lai.

"Bên ngoài Liên Bang người đối với chúng ta, chưa hẳn có bao nhiêu kiên nhẫn".

"Nói không chắc, so ở trong này còn muốn nát bét hơn tình cảnh".

nói xong cái này, nàng cũng không có nói tiếp.

Đổi lại người khác, nàng là sẽ không nhắc nhở nói những thứ này, nhưng mà Phù Miên bên này, với cái này thiên phú cảm giác mà nói, hắn sớm muộn cũng bị vướng vào những cái kia tính toán người bên trong, vì vậy mới trước hướng hắn nhắc nhở nói.

Phù Miên nghe được hít sâu vào một hơi, sau ánh mắt lại có chút mờ mịt, khẽ nhỏ giọng thì thầm lấy.

"Vậy chúng ta tương lai, rốt cuộc là, sẽ đi về đâu".

Hắn bây giờ cũng có chút mờ mịt.

Minh Nha Uyển thấy hắn như vậy, chỉ là hơi phất phất tay cảm tạ một tiếng, sau lôi kéo Rinh Back một chỗ rời đi.

#