Chương 13: Bình Yên

Chương 13:

Trong căn cứ

Nhỏ trò chơi khai màn Halloween giữa quân nhân cùng tiểu quỷ xem như đã kết thúc, âm nhạc theo đó mà chuyển đổi, lần nữa tạo nên khác biệt bầu không khí.

Phòng ngủ nam sinh phía trước, nơi đây đã sớm bắt đầu tụ tập lại vây xem lượng lớn nhân viên cùng quân nhân.

Cùng đám nhóc tiểu quỷ một chỗ chơi xong trò chơi, mọi người cũng là mang theo khác biệt hứng thú hiếu kỳ, tò mò, mà cũng bắt đầu tụ tập thành nhóm đi qua đây tham dự nhìn xem đám nhóc tổ chức lễ hội.

"Đám nhóc này còn chưa hết đâu, cùng bọn hắn chơi vẫn chưa đủ, vậy mà phải kéo chúng ta bằng được đi qua đến đây tham gia lễ hội".

Đứng phía ngoài Minh Thiếu Tá phàn nàn âm thanh cùng bên cạnh Lưu Thiếu Tá trò chuyện nói.

Lưu Thiếu Tá đưa mắt đánh giá xung quanh, âm thanh hơi trầm nói: "Bọn hắn để mọi người đứng phía ngoài chờ đợi, càng tụ tập càng đông".

Phía trong hài tử vẫn còn nhao nhao chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị, bây giờ tạm thời bọn hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài chờ đợi lấy.

Bên cạnh đứng cái mặt ngựa quân nhân một mặt cổ quái nói: "Halloween như vậy cũng có chút lạ a, thông thường không phải chỉ cần phát chút ít kẹo liền được, bọn này còn làm thêm cái gì lễ hội".

Mấy cái nhân viên nghiên cứu một mặt đầy hứng thú đánh giá xung quanh: "Phía trong ta nhìn thấy cũng rất thú vị a, làm thật có chút hoài niệm mở lễ hội trại hè một dạng".

Trong căn cứ bình thường mọi người mang theo nhiệm vụ công việc nặng nề bầu không khí, cũng hiếm khi có như vậy một ngày mới được cùng một chỗ thả lỏng, dư dã thời gian hào hứng tâm tình muốn đi vào xem.

Đứng phía ngoài đám người trong lòng cũng có chút háo hức náo nhiệt lên.

Phía bên cạch một cái thanh niên nghiên cứu viên khóe miệng hơi giật:" bọn hắn không biết đọc từ đâu sách, vậy mà lại gom góp cái này lễ hội phong cách gắn vào Halloween".

"Halloween a"

"Hôm nay thật đúng là ngày của bọn hắn", bên cạnh đứng quân nhân cười khổ cảm khái nói.

Đang tại mọi người nhôn nhao trò chuyện bên trong, tiếng nói loa căn cứ trên tường lần nữa vang lên.

"Mọi người, nghe được sao nghe được sao", âm thanh bên trong mang theo chờ đợi nói.

Xung quanh phía ngoài mọi người cũng yên tĩnh xuống, bắt đầu chú ý phía trên tường âm thanh.

"Cuối cùng cũng cho vào a, bọn hắn bên trong rốt cuộc làm được cái gì".

Trong phòng giám sát, lần nữa chạy đến đây phụ trách loa thông báo Thuyết, một mặt hài lòng cùng trước mặt màn hình loa thông báo mọi người chào hỏi nói.

"Không để mọi người thêm chờ đợi, chúng ta Halloween lễ hội, chính thức khai trương".

Theo hắn lời nói, phía trước giấy dán ngăn cản mọi người ri băng, cũng đã được hai cái đứa nhóc nhanh tay tháo xuống.

Đứng phía ngoài mọi người chờ đợi đã lâu rốt cuộc có thể đi vào, ai nấy nô nức chen lấn chạy đi vào bên trong.

Phía trước nhất lối vào có bày đặt một cái bàn học, Phía trên đặt lấy một tấm giấy ghi lấy hối đoái kẹo mấy chữ, bên trong còn ngồi hai cái một nam một nữ hài tử khuôn mặt tươi cười nhìn hướng phía mọi người.

"Đô Đốc, ngài đi bên này"

Phía ngoài cùng đứng tiếp đón mấy cái hài tử bên trong, Diệp Thanh phất phất tay hướng Trương Đô Đốc lớn tiếng hô.

Trương Đô Đốc đang đi tiến vào, nghe được hơi quay đầu lại đi qua, cười nói: "Xem ra ta có đặc biệt đãi ngộ".

Diệp Thanh nghe được không có bị đâm thủng xấu hổ, toét miệng cười.

"Không có ngài cho phép, chúng ta cũng không có một ngày vui chơi tổ chức lên cái này".

Nói, hắn từ trong túi móc ra mười lăm cái tấm phiếu đưa qua.

Trên phiếu là ghi lấy đánh dấu số thứ tự từ một đến mười lăm, mặt bên là vẽ lấy ký tên cùng hoa văn rất nhiều thứ.

Chỉ là nhìn lướt qua, Trương Đô Đốc cũng có thể nhìn ra từ được vẽ bên trên những cái này người dụng tâm.

"Các ngươi chuẩn bị giống như rất nhiều thứ thú vị".

Diệp Thanh nghe được một mặt đắc ý nói:" Cái này đương nhiên, ngài nhất định phải đi thăm quan hết chúng ta chuẩn bị mới được a".

Trương Đô Đốc cười, đưa tay xoa xoa đầu hắn.

"Nhất định".

Đợi Trương Đô Đốc rời đi, đứng ngoài chờ đợi mấy vị quân nhân cùng Minh Thiếu Tá cũng đã vội vàng chạy tới: "Tiểu Thanh, của chúng ta đây".

Nhìn thấy Trương Đô Đốc được phát liền mười lăm tấm phiếu miễn phí, bọn hắn cũng là mặt dày muốn cọ cọ một chút đi qua.

"Minh Thúc cùng mấy vị a, Các vị liền không có".

Diệp Thanh không chút nào khách khí giọng điệu nói.

Minh Thiếu Tá nghe được trừng mắt: "Bình Thường ta đối với bốn đứa các ngươi cũng không tệ a, xem xét hay không, . . ."

"Lúc trước ngài đánh ta cũng không thấy nhẹ đi tí nào a".

Minh Thiếu Tá nghe được không khỏi cứng lại, chỉ có thể lắc đầu cười khỗ, biết từ đám này tiểu quỷ là móc không ra đồ miễn phí, không còn tiếp ý định đứng ngoài, đã là đi vào trong.

Hắn đưa mắt đi tới, chỉ thấy phía trong mười lăm gian phòng nam sinh trang khí lấy đủ kiểu hình dáng cùng phong cách, phía trên trước cửa mỗi phòng có treo lấy nhãn dán ghi tên khác biệt phục vụ.

Có phòng nhà ma kinh dị, phòng xem bói nhân duyên, phòng tâm sự trò chuyện, phòng đánh cược vật tay, phòng nhạc trình diễn, còn có cả phục vụ quán nước uống giải khát, vân vân,. . . đủ loại, không khí nơi này không khác gì một sạp chợ lớn lễ hội khai trương.

Minh Thiếu Tá trong lòng không khỏi kinh ngạc.

"Làm được giống như cũng, rất ra trò gì này nọ a".

Phía trước mỗi phòng còn có đứng một cái canh cửa hài tử, chuyên phụ trách thu vé đi vào.

Hắn không khỏi thêm mấy phần hứng thú, bắt đầu chạy tới trước một dan phòng đi xem.

"Hoắc, Minh Thúc a".

Thấy Minh Thiếu Tá đi tới, đứng phía trước Bạch Diệu cùng Sorai một mặt đầy dáng tươi cười chào đón nói: "Ngài chọn chúng ta bên này dan phòng xem như đúng nơi, đảm bảo khiến ngài hài lòng"

Minh Thiếu Tá nhìn phía trước phòng treo bảng tên nhà ma kinh dị, một mặt đầy hiếu kỳ hỏi, các ngươi bên trong làm cái gì rồi.

"Cái này a", Bạch Diệu một bộ thần thần bí bí tươi cười, :" Ngài vào xem không phải liền biết".

"Ách"

Biết hỏi cũng hỏi không, hắn cũng không có nói thêm cái này, hỏi: "Vậy như thế nào mới có thể vào xem, có ưu đãi cái gì hay không".

"Ưu đãi liền không có, muốn vào xem liền trước tiên phải qua bên kia mua vé".

Nói, hắn chỉ chỉ phía chính giữa bày đặt mấy cái bàn bên trong ngồi nữ sinh nói: "Giá vé mỗi lần 3 viên kẹo".

Minh Thiếu Tá nghe được cau mày: "Như vậy phiền toái, đưa kẹo cho các ngươi bên này trực tiếp vào không được rồi".

Bạch Diệu một mặt bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng muốn như vậy a, thế nhưng nữ sinh bên kia bảo phải muốn thu phí".

"Khụ Khụ, đó gọi là phong tục nghi thức cảm giác lễ hội", đứng bên cạnh nữ hài Sorai ho khan nói:" Với lại chúng ta làm như vậy cũng là để mọi người nhiều chuyển động tạo bầu không khí được hay không".

"Để mọi người dùng nhiều thời gian nán lại tại đây, chúng ta kinh doanh mới tấp nập a".

"Được a".

Bạch Diệu cũng không có gì phải phản đối, dù sao bỏ kẹo người không phải là bọn hắn.

Minh Thiếu Tá nghe được không còn gì để nói.

"Vậy Ta trước đi qua bên kia mua vé".

Bạch Diệu cười phất phất tay, nhắc nhở nói: "Bên kia phải đứng xếp hàng chờ đợi, ngài phải tranh thủ mua một lúc nhiều vé cho thuận tiện luôn a".

"Đúng rồi, quên nhắc nhở".

"Ngài nếu không có đủ kẹo, có thể đến phía trước ngay cổng bàn đổi vật phẩm lấy kẹo a".

Minh Thiếu Tá không nhịn được cảm khái, không biết cái này trò đứa nào bày ra, thật là có đầu óc kinh doanh.

Trên Loa khắp căn cứ, Thuyết vẫn đang không ngừng giới thiệu, kể lên từng gian phòng đối ứng tên gọi cùng bên trong nhiều trò thú vị, cố hết sức lôi cuốn thêm nhiều người đi qua đây tham gia.

Ở phía gần bàn trao đổi vật phẩm ngoài cổng, cầm trong tay mới đổi được 50 viên kẹo Lưu Thiếu Tá, sắc mặt một hồi biến xanh biến đỏ khó coi.

Từ lúc ở cổng đổi xong kẹo, hắn vẫn một mực trôn chân tại chỗ chưa có di động.

Trong đầu vẫn còn đang suy tư vì sao rõ ràng là rất chênh lệch giá trị trao đổi hai sự vật, bản thân lại tìm không ra chỗ nào không đúng.

Giá vé vào phòng tham gia lễ hội quả thật rất rẻ, hai ba viên kẹo liền có thể một lần đi vào chơi, mọi người không ai có thể nói đối với cái này có gì phàn nàn giá cả, nhưng vấn đề ở chỗ chính là, khắp căn cứ kẹo sớm đã bị đám nhóc này cho thâu tóm lũng đoạn lại hết a.

Từ một cái nhìn rất không đáng giá mấy viên kẹo, lại đúng lúc này, ngay thời điểm này, ngày Halloween, lại nằm trong tay một đám nhóc, khiến nó thoáng biến thành một thứ gì đó rất là đáng giá khó đổi.

Một cái kẹp tóc chỉ đổi lại tới 10 viên kẹo, một cái bông tai đổi 30 viên, một cái dây chuyền đổi 50, một chiếc mũ, một trái banh, một máy nghe nhạc, bằng giá rất rẽ bèo chỉ đổi lại được mấy viên kẹo.

Đối với cái này hắn chỉ biết thở dài không thể trách.

Ai bảo hôm nay là Halloween, ai bảo bọn hắn chơi trò chơi bị tiểu quỷ đoạt lấy không ít kẹo, ai bảo bọn hắn hôm nay muốn từ trong tay hài tử đổi đi kẹo đây.

Vì sao chỉ là giấy, nhưng tiền lại có thể mua được rất nhiều thứ, rõ ràng đó cũng chỉ là giấy lộn a.

Ai, Có lẽ đây chính là tiền a, không phải vì nó có bao nhiêu giá trị, mà là do hoàn cảnh xã hội mọi người áp đặt công nhận, độc quyền nắm giữ nó một dạng biểu hiện đi ra.

Không còn suy tư mấy cái này, Lưu Thiếu Tá đã tiến bước đi vào bên trong.

Tổng cộng trên dưới mười lăm cái dan phòng có treo tên bảng hiệu, Lưu Thiếu Tá theo thứ tự trước đến đi xếp hàng lấy mua vé.

Một lúc xếp hàng chờ đợi lâu mới tới được vị trí, không nhiều do dự một lúc liền mua hết mười lăm tấm vé từ một đến số mười lăm gian phòng, quyết định phải từ từ đi xem hết từng cái dan phòng một.

Hít sâu một hơi, Lưu Thiếu Tá đi đến trước treo lấy bảng quán nước uống giải khát, hắn trước muốn vào uống miếng nước, sau lại quyết định thứ tự nên đi vào cái phòng nào tiếp theo.

Trước cửa phòng trái phải đứng hai bên là Atherrit cùng Anlic làm nhân viên chào đón.

Lưu Thiếu Tá không nhiều nhìn bọn hắn tươi cười chào đón bộ dáng, liền đưa ra vé đi vào bên trong, để lại Atherrit một mặt không hiểu thấu mờ mịt.

Bên trong phòng không rộng, nhưng có sắp xếp đầy đủ lối đi bàn ghế, cùng bốn cái hài tử phân công hai cái làm nhân viên pha chế cùng phục vụ viên.

Khách nhân phòng này cũng không nhiều, ngoài hắn mới chỉ có lấy hai cái, có thể do mọi người đều đã chạy phòng khác đi, không có để ý thêm, hắn chọn lấy một cái ghế gần bàn ra vào ngồi xuống.

Phía trong một cái tiểu nữ hài rụt rè bộ dáng, cầm lên trên tay menu quán đi lại đưa qua, âm thanh có chút sợ sệt rụt rè nói: "Thiếu Tá ngài, cái này là danh sách thức uống, ngài mời xem".

Lưu Thiếu Tá đưa tay cầm tới danh sách đồ uống, hơi đảo qua phía trên, ánh mắt không nhịn được nhảy lên một cái lớn tiếng nói: "Nhiều như vậy".

Nữ hài phục vụ viên bị Lưu Thiếu Tá bất ngờ lớn tiếng âm thanh dọa cho một hồi xém tí té ngã, vội vã lui về sau mấy bước, mới ổn định lại tư thế.

Hơi thở ra một hơi, nàng lúc này mới nhỏ giọng âm thanh khẩn trương giải thích nói: "Là, Là chúng ta đơn giản pha chế, không phải thật".

Lưu Thiếu Tá nghe được cái hiểu cái không, cũng không có ý tứ lại hỏi.

Đơn giản gọi lên một cốc có ghi nước uống việt quất về sau, tiếp ngồi xuống chờ đợi sắp xếp thứ tự nên đi gian phòng nào tiếp theo.

Cầm menu thực đơn đi trở về nhân viên phụ vụ nữ hài thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa làm xong một việc rất vất vả một dạng.

"Sara, như vậy biểu hiện là không được a, lần sau phải cố gắng tự nhiên hơn một chút".

Phía trong phụ trách pha chế Huyền Vân cổ vũ âm thanh nói: "Bây giờ chúng ta còn có cơ hội học tập, sau này, nói đến đây, nàng không có nói tiếp".

Sara nghe được liên tục gật đầu.

Nàng trong lòng biết mọi người là cố ý để vị trí phục vụ viên này cho nàng, là hi vọng nàng có thể mạnh dạng hơn một chút, không còn lo lắng phải đối mặt với người lạ.

Không đến hai phút, Sara đã từ trong quầy bưng ra khay nước uống đến.

"Nhanh như vậy, xem ra các ngươi hiệu xuất làm việc vẫn rất cao".

Tiếp nhật cốc nước, Lưu Thiếu Tá không khỏi một mặt hồ nghi: "Đây là nước việt quất".

"Vâng"

Lần nữa đưa mắt cẩn thận đánh giá không khác biệt mấy màu bình thường cốc nước, trong lòng cổ quái khó nói, đưa lên trên miệng khẽ nhấp một hớp, Lưu Thiếu Tá ánh mắt không khỏi hơi ngưng lại.

"Cái này".

"Chỉ là nước lọc a".

Sara ở bên nghe được vội vàng lắc đầu: "Không phải nước lọc, chúng ta, chúng ta đã pha kẹo việt quất vào trong".

Nói đến đây, nàng cũng có chút lúng túng xấu hổ.

"Pha kẹo".

Lưu Thiếu Tá nghe được trừng mắt, lần nữa nâng lên cốc nước lại uống thêm một hớp, cẩn thận phẩm vị một lúc về sau, không mấy nắm chắc nói.

"Giống như, có một chút, chỉ có một chút mùi vị".

Nói xong, hắn lại dở khóc dở cười hỏi:" Các ngươi nước uống đều là như vậy làm".

"Không thể cho thêm chút đường vào được sao".

Sara bị hỏi hơi rụt lại cổ lại, thấp giọng nói: "Chúng ta không có đường, nước chỉ có như vậy".

Lưu Thiếu Tá không khỏi cứng lại.

"Vậy Các ngươi pha vào bên trong nước mấy viên kẹo".

"Cái này".

Sara bị hỏi có chút ấp a ấp úm trả lời nói: "Một viên".

"Một viên".

Lưu Thiếu Tá để xuống bên bàn cốc nước, một bên lại cẩn thận xem xét danh sách bên trong nước uống việt quất giá cả.

Hắn không có nhìn lầm, bên trong rõ ràng ghi giá bán hai viên kẹo.

Lại lần nữa đưa mắt qua nhìn lại cốc nước.

"Hắc điếm", Lưu Thiếu Tá trong lòng đã là không nhịn được mắng to, đây đâu phải cái gì quán nước, hắn đây quả thật là vào lộn cái hắc điếm a, tính luôn cả vé mua vào cửa một lần hai viên kẹo.

Không khác nào chính mình đổi đi bốn viên kẹo, lấy tới một viên, đây rõ là ăn cướp.

Còn không bằng chính hắn tự ăn kẹo có mùi vị.

Lưu Thiếu Tá ánh mắt đăm đăm ngẩng đầu nhìn lên, dọa Sara một hồi giật nảy cả mình, nhưng lần này nàng đã là có chuẩn bị, không có bị dọa cho té ngã, chỉ là cẩn thận từng bước lui về phía sau quầy.

Nhìn một hồi về sau, Lưu Thiếu Tá thu hồi lại ánh mắt, ai lên một tiếng thở dài ra một hơi, cảm khái âm thanh nói: "Đâu đâu cũng là cạm bẫy, hôm nay quả thật không phải ngày của chúng ta".

#

Từ trong phòng ma kinh dị bước đi ra, Minh Thiếu Tá ánh mắt một hồi thất thần đờ đẫn, khẽ lầm bầm, không có nắm chắc nói: " Bên Trong, giống như có ma".

Nói Xong, hắn chính mình cũng khẽ run lên một cái, vội vàng lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo.

"Không giống, nhưng cái kia không có đáng sợ a, vậy rốt cuộc bên trong có cái gì".

Đợi Minh Thiếu Tá rời đi xa, phòng ma kinh dị bên trong, Thần Du lò đầu đi ra, một mặt tiếc nuối nói:" Thiếu một chút liền có thể nghe được Minh Thiếu Tá hô cha".

Ở phía ngoài cửa Sorai hơi lo lắng nói:" Sẽ không phải làm quá đi, có hay không có gì hậu quả".

Thần Du khẽ lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chỉ là bị thôi miên một chút hiệu quả hoàn cảnh ám chỉ sợ hãi, không qua bao lâu liền sẽ tỉnh táo lại".

Bạch Diệu bên cạnh bổ sung nói: "Với lại chúng ta không phải ai cũng sẽ làm, bảo trì đầy đủ độ hiếu kỳ của mọi người liền được".

Ở một bên khác.

Phòng xem bói nhân duyên.

Một cặp tuổi trẻ nhân viên nam nữ nắm tay đi vào bên trong.

Bên trong phòng bày đặt hai cái bàn học xếp đối diện vào nhau, xung quanh treo lên lơ lửng dấy dán màu hạ xuống, phân biệt hai bên hồng cùng đỏ.

Phía trong ngồi lấy một cái tiểu nữ hài ăn mặc hóa trang thành nữ vu sư bộ dáng.

Thấy có khách nhân tiến đến, Tên Mun tiểu nữ hài kéo thấp xuống mũ chùm đầu, cười hướng phía kia cặp nam nữ trẻ tuổi nói: "Hai vị, là đến xem nhân duyên".

Cặp đôi nam nữ trẻ tuổi mang theo một mặt đầy hiếu kỳ đánh giá lấy xung quanh đi lại, cùng bên cạnh tuổi trẻ nữ tử một chỗ ngồi xuống đối diện bàn tiểu vu sư Mun.

Đợi đều ngồi xuống bàn hết về sau, tuổi trẻ thanh niên lúc này mới mở miệng cười nói: "Cô bé, nơi này có thể xem được nhân duyên".

Mun âm thanh không có chút sao động trả lời nói: "Hai vị sinh ra trong hàng vạn người xa lạ có thể gặp được nhau, cùng một chỗ tại này thời điểm lại có thể cùng nhau hiện diện tại trong cùng một căn phòng, cái này không phải liền là duyên".

Mun một bộ thần côn nói đi ra, sau mới tươi cười đưa tay chỉ chỉ lên bàn nói: "Với lại mọi người cũng là theo chính mình vận khí cầm tới kết quả, ta tiểu triêm tinh chỉ phụ trách nói thật".

Tuổi trẻ thanh niên cùng thiếu nữ nhân viên nghe được cũng là gật đầu, lại đưa mắt nhìn lên bàn bày đặt mấy cái vật phẩm, hiếu kỳ hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ phải làm là cái gì".

Mun đặt tay lên bàn, Phía trên bàn bày đặt bốn cái vật phẩm, phân biệt là một quả cầu thủy tinh, một hộp bịch kín rút thăm giấy, một cặp chìa khóa cùng một hộp thẻ que.

Nàng từng cái phân biệt giảng giải tác dụng cùng cách dùng, sau mới lên ý kiến nói: "Trước nhắc nhở, mỗi vé vào cửa một lần chỉ được chọn một vật phẩm sử dụng, cân nhắc kỹ, hai vị muốn bằng vật phẩm nào xem thử mình nhân duyên".

"Furashi, ngươi đến chọn, muốn chọn cái nào ta cũng theo cái đó", nam nhân viên một mặt hào phóng hướng nữ nhân viên cười nói.

Nữ nhân viên tên Furashi hơi do dự một chút gật đầu: "Vậy được sao, vậy ta liền chọn cái này quả cầu thủy tinh đi".

Nam nhân viên đưa mắt nhìn Furashi gật đầu cười một tiếng, lại đưa mắt nhìn lại Mun tiểu vu sư.

"Chúng ta chọn cái này quả cầu, có thể bắt đầu sao".

Mun đảo mắt quét qua, trong lòng không có bao nhiêu bất ngờ hai người lựa chọn, thủy tinh quả cầu vốn luôn để cho người liên tưởng đến những thứ huyền bí, mà nữ nhân liền là thích như vậy".

"Hai vị chọn thủy tinh tình yêu, được a, vậy có thể bắt đầu".

Trước tiên đưa tay trái hai người nắm lấy nhau, tay phải mỗi người lại đưa lên lần lượt đặt lên trên này mặt thủy tinh cầu.

"Tình yêu là một thứ gì đó rất kỳ diệu khó giải thích, là một khái niệm cùng một loại cảm súc trạng thái, giống như hỉ nộ ái ố bi ai".

Mun vừa hướng dẫn vừa bắt đầu giải thích đi lên.

"Tình yêu là bất định điểm cảm súc, nhất thời nắm lấy không tính là thành công, duy trì được nó mới là thật vợ chồng".

Mun một hồi khoa tay úm ba la làm phép, quả cầu thủy tinh không biết thế nào từng chút một bắt đầu sáng lên.

Để ngồi đối diện Furashi nữ nhân viên ánh mắt một hồi kinh ngạc, hiếu kỳ lại chờ mong.

Khác với nàng biểu hiện, bên nam nhân viên sắc mặt lại dần dần trở nên nhăn nhó khó coi.

Mun giống như không phát giác hắn biểu hiện, ngoài mặt tiếp tục luyên thuyên lấy mấy câu triết lý tình yêu ở trong sách, phía dưới mặt bàn chân không ngừng dậm nút gia tăng áp suất công tắc.

Quả cầu thủy tinh dần dần càng phát sáng.

Đúng lúc này, nam nhân viên đột nhiên lại rút tay trở về, cắt ngang đang tiếp diễn quá trình, để bên cạnh Furashi cùng Mun một hồi giật mình không hiểu ra sao.

Nam nhân viên rút tay về một hồi xoa xoa, thật cmn nóng, Furashi bàn tay đặt lên tay hắn không có phát giác, hắn tay là chạm trực tiếp vào mặt quả cầu thủy tinh, chỉ cảm thấy như đang chạm vào một cái mặt chảo.

Hắn khuôn mặt một hồi lúc xanh lúc đỏ khó coi, giận giữ nói: "Này nát mặt cầu thủy tinh là cái quái gì đồ chơi, cnm thật nóng".

"Ngươi không sao chứ", Furashi một lúc giật mình, sau vội vàng lo lắng lên tiếng nói.

Mun khuôn mặt đầy vô tội nhìn lấy hai người, đưa tay lấy về trên bàn quả cầu thủy tinh vuốt ve, khẽ gật đầu: "Có lẽ cái này là hư đi". Nói, hướng hai người cười lấy áy náy: "Thật có lỗi có lỗi, cái này có chút trục trặc nhỏ".

"Quả cầu thủy tinh này là dùng để đo hai vị nhịp tim độ đồng bộ tuổi tác màu tóc đến tính toán, cái này, hay là chúng ta vẫn là trước xem kết quả".

Không chờ hai người đáp lời, Mun đã nhanh tay từ dưới bàn trước lấy ra một cái màn hình máy đo kết quả đưa ra.

Trên màn hình hiển hiện rõ ràng 45% độ đồng nhịp kết quả.

Mun không có nhìn lấy màn hình kết quả, vẫn đang tiếp giải thích nói: "Độ đồng bộ trên 70% là nơi tình yêu bắt đầu, 50 đến 60% là chúng ta còn có cơ hội, dưới 50%.

Nói đến đây, nàng hơi do dự một chút mới nói tiếp, dưới 50 thì, đời này chúng ta chỉ là bạn".

"Vớ vẩn" Nam nhân viên nghe được đến đây sắc mặt đã là tái mép, giận dữ vỗ bàn đứng dậy nói: "Cái này vô căn cứ, thật là lung tung, kết quả không đáng tin".

Nói hắn đã một tay lôi kéo bên cạnh Furashi muốn rời đi.

Mun thấy được vậy vội vàng bào chữa nói, còn có mấy cái khác chưa thử đâu, rút cái quẻ đã rồi đi a, nóng tính như vậy làm gì, Furashi tỷ tỷ ngươi xem bạn trai như vậy không được a.

"Rầm"

Đi ra phía ngoài nam nhân viên hung hăng đẩy mạnh đóng sầm lại cánh cửa.

Bên Trong Mun ngồi xuống ghế khe khẽ thở dài.

Phía sau màn che lưng ghế một cái nhỏ tóc vàng nữ hài từ sau thò đầu đi ra, khó hiểu hỏi: "Vì cái gì ngươi lại ra hiệu ta cho bọn hắn sửa lại dưới 50% kết quả".

Nàng phía sau phụ trách máy tính xem trước kiểm tra kết quả, đối với Mun cổ quái cho ra hiệu, rất là khó hiểu.

Mới cái đầu khách nhân không phải cho tốt kết quả sao, đánh cái chiêu bài quảng cáo, như vậy mới để mọi người nhìn thấy tốt mà vào, sau lại hung hăng để hắn tiêu tiền một loạt chơi hết trò chơi mới thả đi ra mới đúng a.

Nữ hài tóc vàng lôi kéo Mun chùm đầu lắc lư lăc lư: "Ngươi đây là làm gì a, không đúng chút nào kế hoạch, chúng ta còn sao làm ăn đây".

"Được rồi Ona", Mun giữ chặt chùm đầu phiền muộn nói, "ta cũng không muốn như vậy".

"Nhưng là, lúc đó ta thấy được một chút hình ảnh".

"Ngươi lại thấy được cái gì rồi", Ona ánh mắt tỏa sáng, lập tức lên tinh thần, ngồi lại bên bàn lập tức liền muốn nghe.

Mun hồi tưởng một hồi mới mở miệng nói: "Lúc đó ta thấy Furashi tầm bốn mươi tuổi, trong một cái bãi đổ nát hàng loạt cao lớn tòa nhà, Furashi bị nam nhân viên kia bỏ rơi, nàng không ngừng đang chạy trốn khỏi cái gì, lúc đó nàng còn nói đời này hối hận nhất là lấy hắn".

"Ai, bi kịch a".

Ona thổn thức nói, sau lại phiền muộn nói:" Nhưng chúng ta cũng bi kịch a, vốn nghĩ mở phòng nhân duyên có thể tác hợp được người khác, chúng ta bây giờ tốt rồi, đi chia cắt người ta.

Nhân tình cầm không tới, ngược lại phải bị người ta gét cho xem.

#

Phòng biểu diễn, phòng ca hát, phòng trò chơi cũng dần dần náo nhiệt đông đúc đám người ra vào.

Xa xa phía ngoài, Áo trắng lão nghiên cứu viên Olaptu nhìn phía trong náo nhiệt không khí cười khổ lắc đầu: "Ta còn tưởng bọn hắn một đám nhóc đó chỉ là vật đem ra thí nghiệm kết quả cùng kiểm chứng vật phẩm không có quyền lợi gì đây, xem ra là ta nghĩ nhiều".

Đi bên cạnh hắn Philip đồng sự cười lắc đầu: "Đám nhóc kia tình huống có chút đặc thù, nhưng mà vật thí nghiệm chính là vật thí nghiệm, sẽ không có cái gì tốt kết quả đấy".

Olaptu có chút giật mình,: "Ít ra trước mắt ta vẫn cảm thấy bọn hắn rất có tiếng nói a, vẫn rất lợi hại, bằng không làm sao có thể để cái này cả căn cứ như thế phối hợp bọn hắn chơi".

"Trước kia bọn hắn là còn nhỏ, chúng ta nghiên cứu còn chưa cần quá đi sâu xâm nhập, sau này nha, khó nói, không biết sẽ còn sống sót lại mấy đứa".

Khu quân đội đến khu sinh hoạt trên đường, Dương Khang thất thần bước chân từng bước đi tới, hai tròng mắt hắn không biết lúc nào đều đã biến thành màu xanh lam, cố giữ lấy cực độ lý trí, áp chế lại suy nghĩ trong đầu, từng bước thất lạc mất hồn bộ dáng đi lại trở về.

Minh Nha Uyển tại đây ngồi chờ đợi lấy rất lâu, xa xa thấy được Dương Khang bộ dáng, trên mặt lúc này mới hơi buông lỏng xuống lo lắng, đứng người lên liền nhanh chân bước lại.

"Trở về liền tốt", Nàng đi lại đưa tay đở lấy như muốn kiệt lực Dương Khang, đưa hắn vịn lên.

Dương Khang ánh mắt thất thần lúc này mới hơi có tiêu cự, nhìn lại bên cạnh Minh Nha Uyển, hai bên nước mắt lúc này không kìm được chảy xuống, màu xanh lam tròng mắt thu lại vô cảm lý trí trạng thái, dần dần bắt đầu chuyển sang màu vàng có cảm súc.

Minh Nha Uyển thấy hắn như vậy, đưa tay đặt lên khẽ lau trên mặt hắn nước mắt, Nàng ánh mắt màu tím kia mang theo chút đau lòng.

Mở miệng cố chuyển đi hắn trong lòng nặng nề nói: "Chúng ta Halloween kế hoạch thành công được mỹ mãn, Atherrit chỉ huy được vẫn rất ổn thỏa".

"Ngươi biết không, quân nhân thúc thúc đám bị chúng ta mọi người giày vò thảm rồi".

"Nhân viên nghiên cứu căn cứ bị xách chạy tới chạy lui, coi như nhỏ báo thù bọn hắn lúc trước hay xách chúng ta chạy đi thí nghiệm".

"Mọi người bây giờ vẫn đang tại phòng ngủ khu vui chơi, xong lần này, chúng ta vừa được chơi, vừa có kẹo, lại còn có thể đổi lấy được không ít vật hữu dụng".

Nàng trên miệng treo lấy nụ cười nói, nhưng trong lòng đã là nặng nề khó nói.

Dương Khang vẫn như cũ yên lặng không lên tiếng, nàng biết, bình thường sẽ không như vậy, biết nàng cố ý nói vui cười, người bây giờ lại không có chút nào tâm tư đi phản ứng.

Kế hoạch vẫn theo như dự tính, mượn Halloween vui chơi làm che lấp bên ngoài, ngươi cùng Sở hai người lần này biến mất cũng không ai phát hiện.

"Rinh Back một mực vẫn giả giọng đóng vai các ngươi lộ diện ở trước mọi người, Camera cũng là đã thuận theo bị xóa không người sẽ hoài nghi".

Sở ở khu nghiên cứu bên kia Rinh Back đã đi đón.

Chúng ta lần này làm được bí ẩn, mọi người trong lớp cũng bị dấu diếm đi không biết.

Chúng ta đã thành công rồi mà đúng không, tính toán được mọi người hết thảy trong cục, ngươi đã làm được thật rất tốt rồi.

Nói, nàng ánh mắt cố kìm nén lấy, nàng là cái thanh tỉnh lý trí người, biết lúc này chính mình không thể đổ xuống, vì vậy vẫn cố kìm nén lấy.

Dương Khang ngẩng đầu lên, trên mặt cố cười lên, nhìn rất là khó coi, giọng khàn khàn mở miệng: "Ta lần này đi, thấy được, thế giới chân diện mục".

"Thế giới nhân loại này chân diện mục".

Minh Nha Uyển đưa hắn trở về phòng sau, ánh mắt có chút ảm đạm.

Không giống như tù nhân phạm tội bị giam cầm, bọn hắn không cảm thấy mình có gì lỗi đấy.

Cũng Không giống như trong lồng chim bị người vô tình bắt lấy, ngày ngày đưa mắt mong ước muốn bay về rừng xanh.

Bọn hắn không biết nơi mình vốn thuộc về là đâu, không biết ở lại đây là đúng vẫn là sai, không biết nên phối hợp mấy vị nghiên cứu viên làm thí nghiệm vẫn là không nên phối hợp.

Vì nhân loại tương lai vẫn là vì bản thân mong ước mới đúng.

Bọn hắn kỳ thật rất mờ mịt.

Giáo Sư các giáo viên bên trong, có người dạy phải vì mọi người xung quanh mà suy nghĩ việc nên làm, có nói muốn làm việc lành mạnh, vì sự phát triển của xã hội mà phấn đấu.

Có quân nhân nói cho bọn hắn biết, vì thế giới hòa bình, mọi người có thể ăn no, hắn có thể không hề sợ hãi mà đối mặt tử vong.

Đã tồn tại tức có nó ý nghĩa, vậy chúng ta ý nghĩa là cái gì.

Không có bữa cơm nào là miễn phí.

Chúng ta những ngày bình yên, kết thúc.

#