Chương 2: Thăm nhà

Từ sáng sớm, kẻ hầu đã thấy Tuân đứng trước tẩm phòng của Ngọc Hoàn, tay ôm tập kinh thư, đôi mắt sáng không rời đợi nàng thức dậy. Tỳ nữ Liễu cung kính mời vị hoàng thái tôn nhỏ tuổi vào phòng. Tuân tuy chưa tròn bốn tuổi nhưng đã lộ vẻ thông minh khác thường. Tương truyền rằng, thị thiếp Ngọc Đỉnh mang thai tận mười một tháng, khi sanh hạ trời bỗng nổi gió lớn khiến ai nấy đều lấy làm kinh ngạc. Vua Hồng Đức phần vì Tuân là hoàng trưởng tôn, phần vì điềm lạ xung quanh người cháu này nên ngài phong làm hoàng thái tôn.

Tuân vui vẻ khoe đã học thuộc các bài kệ của những bậc tiền nhân. Ngọc Hoàn dịu dàng xoa đầu cậu, thầm nghĩ đứa trẻ này về sau có thể gánh vác giang sơn. Nàng bắt đầu giảng về điển tích điển cố các tiên triều, Tuân ngồi nghe rất hăng say. Tiểu thái tôn ngồi trên chiếc kỷ, chân không chạm đến đất, nhãn quan sinh động, khuông miệng nhỏ lúc nào cũng nở nụ cười khiến ai cũng vui lây.

Thái tử nghe tiếng đọc dõng dạc của nhi tử bèn nán lại xem xét. Chàng rất hài lòng khi thấy Ngọc Hoàn tận tâm dạy dỗ Tuân, lại càng tự hào về lòng hiếu học của nhi tử. Thái tử dừng mọi việc diễn ra bên trong khi chàng bước vào. Kể từ lần bị thái tử làm cho hoảng sợ, Ngọc Hoàn rất hiếm khi chủ động gặp phu quân.

- Gần đây, Tuân có sự tiến bộ rõ rệt. Ta còn tự hỏi làm thế nào đứa nhỏ này trong thời gian ngắn có thể học được nhiều như thế! Hóa ra nàng đã âm thầm giúp ta dạy dỗ nó chu đáo.

- Điện hạ, hoàng thái tôn tuy tuổi nhỏ tuổi nhưng rất chăm chỉ. Sớm hôm đều đến nghe thiếp giảng chuyện. – Ngọc Hoàn trìu mến nhìn vị thái tôn nhỏ.

Thái tử cho rằng nàng không cần phải giữ kẽ gọi Tuân là hoàng thái tôn. Nàng là thái tử phi, theo lý mà nói, Tuân cũng chính là con trai nàng. Tuân bỗng than đói, Ngọc Hoàn sai hầu dọn mâm thức ăn lên. Liễu cẩn thận dọn lên bát giò lợn chưng liên tử cùng mộc nhĩ và một vài món nhẹ mà trẻ con rất thích.

Cảnh tượng diễn ra hệt như những gia đình bình thường khác, ba người quây quần cùng ăn, cùng nói chuyện. Người cha khảo một chút kiến thức của con mình, người mẹ cùng đứa nhỏ tung hứng khéo léo với nhau, họ đều vui vẻ sảng khoái tạo nên khung cảnh đầm ấm hạnh phúc hiếm có trong bậc vương giả.

Bên ngoài, nàng Ngọc Đỉnh mừng thầm vì con trai được phu quân yêu quý nhưng đồng thời cũng chua xót cho chính bản thân nàng. Xuất thân bần hàn, học thức chỉ dừng ở mức biết chữ, may mắn được hầu chủ tốt nên có cơ hội tiến thân làm thiếp của Đông cung. Nhìn thái tử phi không màn Tuân là con phận thiếp, đối đãi tốt với cậu, Ngọc Đỉnh thực lòng biết ơn.

- Nhưng không phải nếu như thân thiết quá mức như thế, hoàng thái tôn sẽ dần cách xa với em sao? – Ngọc Đỉnh thoáng chút giật mình, Đường Lan tự lúc nào đã đứng bên cạnh nàng – Một tháng nay, không ngày nào Tuân không đến tẩm phòng của thái tử phi. Thằng bé là một đứa trẻ hiếu động, chưa bao giờ chịu yên ổn một chỗ, phải chăng nàng ta có mưu mẹo nhất tiễn hạ song điêu, vừa có được tin tưởng của Tuân vừa chiếm được tình cảm của điện hạ?

Đường Lan lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm nhưng nay sao lại quan tâm đến nàng như vậy? Nghĩ lại, nàng ta là người có năng lực chu toàn hết mọi thứ trong điện Hoằng Văn. Kẻ hầu người hạ ai nấy đều rất kính nể. Biết Đường Lan lo lắng cho mình, lời nói nàng ta không phải không có lý nhưng biết làm sao được khi thế mạnh duy nhất mà nàng có chính là gương mặt diễm lệ này?

Ngọc Đỉnh trước kia theo hầu vị cung tần họ Cao, trong lần sinh thần của thái tử, Cao thị sai nàng bưng lễ vật đến biếu chàng. Thái tử trông thấy nàng thì ưa. Nghe vậy, Cao thị vì muốn tăng sự thân thiết, phần vì muốn lấy lòng bên phía Quý phi nên đã tiến Ngọc Đỉnh cho thái tử. Không lâu sau, một hoàng nam khỏe mạnh chào đời, lại còn được đức vua phong Hoàng thái tôn.Như một giấc mộng không tưởng, Ngọc Đỉnh cho rằng cuộc đời nàng đến đây đã là quá mãn nguyện, không mong ước gì hơn cho một kiếp từng là nô bộc như nàng.

- Mặc dù con đường làm thiếp trong Đông cung không giống nhau nhưng suy cho cùng xuất thân của chúng ta chẳng khác gì mấy – Đường Lan chậm rãi đồng cảm – Ta cũng bị người khác coi như một món đồ có thể cho họ địa vị. Ta khác em ở chỗ, nếu người khác lợi dụng con ta mà chiếm lấy sự sủng ái của phu quân, ta sẽ không nhắm mắt ngơ.

Sau bữa ăn, thái tử nán lại với Ngọc Hoàn một đỗi. Đã hơn một tháng kể từ khi nhập cung, Ngọc Hoàn thật sự rất nhớ nhà. Nay, thái tử vì thấy nàng thể hiện tốt vai trò nên có ý muốn tặng thưởng. Ngọc Hoàn nhân đó đã khẩn cầu ước mong được về thăm nhà. Tuy có chút lưỡng lự nhưng thái tử cũng miễn cưỡng ưng thuận.

Ngọc Hoàn cũng tỳ nữ Liễu xuất cung nhưng không về nhà ngay. Cả hai đến trước biệt phủ bị niêm phong, thất thần nhìn mãi không rời. Nơi biệt phủ xa hoa lộng lẫy nay đã trở nên âm u không một bóng người. Người bên trong từng có một cuộc sống đáng mơ ước nhưng giờ đây mỗi kẻ một phương. Ngọc Hoàn vì lời khuyên của Liễu mà chấp nhận làm thái tử phi khi biết người nàng muốn tìm hiện tại cũng ở trong cung. Hoàng thành rộng lớn, mọi ngóc ngách đều là một thách thức lớn với nàng. Chỉ khi nhập cung, dù chỉ chút hi vọng thôi cũng xem như là có cơ may hội ngộ còn hơn ở bên ngoài mà cứ trông ngóng tương phùng trong tiềm thức.

- Trần Phong tử tội, nơi tan hoang này còn lại gì khiến vị thiên kim lưu luyến như vậy?

Một chàng trai vận bộ y phục của quân túc vệ nhưng trông có khác một chút. Dáng vẻ oai phong cùng nét mặt đoan chính càng tôn lên khí chất của chàng ta. Ngọc Hoàn hơi ngạc nhiên, rồi nghĩ chắc là quân của triều đình điều đến canh giữ phủ lão Trần. Người nam tử này hẳn xuất thân từ gia đình có địa vị nên phẩm trật của chàng ta mới có thể mặc quân y cao cấp này. Ngọc Hoàn mỗi khi đến phủ Trần Phong thì tâm trạng trở nên não nề. Chẳng buồn nhìn lấy chàng túc vệ trẻ tuổi, nàng đáp lại bằng cái cúi chào qua loa rồi cùng Liễu đi khuất.

Phủ Lại bộ thượng thư Nguyễn Bá Ký nhộn nhịp như trẩy hội, vừa về đến, cả hai đã nghe tiếng pháo vang dội từ bên trong. Ông bà thượng thư, vài người thiếp và các công tử cùng kẻ hầu người hạ xếp đặc cả khoảng sân rộng. Trên mỗi gương mặt là mỗi khóe miệng kéo dài đến cả mang tai, người vui nhất không ai khác chính là ông thượng thư. Ông là người yêu thương Ngọc Hoàn hơn ai hết, ông khóc cùng mọi người khi tiễn con vào cung, khi con về, trái với nụ cười trên môi của mọi người, những giọt nước mắt hạnh phúc của người cha nhớ nhung ái nữ độc nhất dần rơi xuống. Dẫu biết phận nữ nhi sớm muộn cũng phải xuất giá, ông vẫn không kiềm lòng được. Trong một tháng nay, ngoài việc vào triều cùng đức vua và các bá quan bàn quốc sự, ông luôn mong ngóng được gặp con.

Ngọc Hoàn cùng gia đình vào bên trong. Nghe rằng thái tử đối xử rất tốt với con gái, ông bà thượng thư như bớt đi nỗi lo canh cánh trong tâm. Bà cả muốn thôi sự ủy mị của đức ông chồng, bèn tiết lộ:

- Lão già này, chuyện thiếp năm của ông đậu thai là tin vui, sao không cho con nó hay?

Ngọc Hoàn ngạc nhiên, đánh mắt sang Liễu, vẻ mặt cả hai mừng rỡ. Liễu quỳ lạy chúc mừng ông và bà năm của ả. Ngọc Hoàn lại không ngừng trêu chọc cha. Người con thứ chín của ông và bà thiếp thứ năm là Kỳ Chiêu vẫn chưa đầy tuổi mà giờ cả nhà lại chuẩn bị đón thêm thành viên mới. Hai cậu con trai nhỏ của ông thượng thư chạy ù đến mừng chị của chúng về. Kỳ Hằng tầm tám tuổi, là đứa trẻ lớn hơn, cũng nhanh nhảu hơn.

- Anh tứ dạy chữ cho em và cậu tám. Cậu tám học rất nhanh, tiến bộ lắm. Em cũng học rất tốt nữa.

- Em biết viết tên mình và tên chị Hoàn – Kỳ Sưởng từ tốn đáp.

Kỳ Sưởng và hoàng thái tôn Tuân tương đương nhau về tuổi tác, chiều cao nhưng cậu bé trông điềm tĩnh hơn rất nhiều. Ngọc Hoàn nghĩ nếu như cậu em này mà có thể làm bạn với Tuân thì tốt biết bao. Nàng dịu dàng xoa đầu Kỳ Sưởng, dặn dò Kỳ Hằng cũng nên giúp đỡ cho em.

Ông thượng thư đề cập đến Kỳ Dân, người con trai thứ tư bằng vẻ tự hào. Kỳ Dân từ nhỏ đã hay chữ, lại liêm chính, có cốt cách của các bậc nho gia. Lần này gần đến kỳ thi tuyển chọn các sĩ tử ở Sùng văn quán, Kỳ Dân quyết tâm đỗ đầu. Ngọc Hoàn trầm ngâm nhìn ra phía tây của phủ, xa xa là nơi của một người anh thứ năm. Người này tính tình kì quái, không thích giao thiệp với bất kỳ ai, anh em trong nhà vì vậy cũng không thích hắn.

- Kỳ Cán cứ như thế, cũng không khá hơn là bao.

- Từ nhỏ nó đã không thân thiết ai, cả chị ba đây nuôi nấng tử tế, nó cũng chẳng hiếu thảo đoái hoài.

- Kìa, cô năm, sao lại nói oan cho con nó. Cô năm mới vào nên không rõ đấy thôi, trước đây Cán rất sáng dạ, từ sau sự cố đó…

- Chị tư bỏ đi, đi đâu cũng chẳng tường. Không khéo lại đi theo… thì khổ đó.

- Bà năm! Bà buông lời đàm tiếu, rõ muốn mất mặt tôi sao? Ngọc Hoàn khó khăn lắm mới được phép thăm nhà, bà lại đem chuyện mẹ thằng Cán bêu rếu, bà có muốn tôi đuổi khỏi phủ không?

- …

Bà năm của ông thượng thư cũng xuất thân là con gái nhà buôn giàu có, tính tình chua ngoa nên dù đã ba mươi nhưng vẫn chưa có lấy một tấm chồng. Lúc bấy giờ, bà hai ở phủ thượng thư vì sinh khó mà mất từ lâu, bà tư không hiểu cớ sự gì lại biến mất trong đêm không rõ tung tích nên ông thượng thư chỉ còn mỗi bà cả và bà ba. Nhờ móc nối với họ hàng nhà thượng thư nên bà năm mới được vào làm thiếp của ông.

Khi nghe bà năm nhắc đến mẹ của Kỳ Cán, Ngọc Hoàn bỗng cảm thấy đau xót cho người anh này. Kỳ Cán và nàng đồng tuổi, Cán là vai anh bởi cậu sinh trước một tháng. Từ nhỏ, cậu tinh nghịch như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên, ngay sáng hôm sinh thần năm sáu tuổi, cậu tỉnh dậy và ngơ ngác khi người trong phủ bỗng hối hả báo bà tư mất tích. Cậu dáo dác tìm mẹ, không tin những gì đang diễn ra chung quanh. Người thì nói mẹ cậu vì chuyện gia đình nên vội vã trở về nhưng trên đường thì gặp chuyện chẳng lành. Kẻ lại độc mồm đàm tiếu chứng kiến cảnh mẹ cậu trốn cùng tên đàn ông khác. Kẻ cho rằng vì bị bà cả chèn ép nên mẹ cậu túng quẩn tìm con đường thoát thân… Họ đều tỏ ra thương xót cậu, thương hại cậu, nói những lời khen ngợi sáo rỗng như khen cậu mạnh mẽ, bảo cậu là đấng nam nhi khi cậu không hề khóc. Họ đâu biết rằng, cậu muốn khóc lắm chứ, nhưng những uất ức đó lại không thể tuông trào bởi mọi cảm xúc trong cậu đã chết khi nhận thức rằng mẹ đã không còn bên cạnh. Cậu đâm ra sợ hãi khi màn đêm buông xuống, cậu sợ hãi những giấc ngủ khi tỉnh lại sẽ không thấy người thân bên cạnh. Ngọc Hoàn biết ám ảnh của cậu, nàng luôn biết mỗi đêm khi mọi người đang yên giấc lành, chỉ mỗi Cán thức trắng để chắc chắn rằng không có ai trong phủ phải đi khỏi trong đêm như mẹ cậu nữa. Tuy nhiên, nỗi lòng ấy đâu ai có thể thấu. Ngọc Hoàn từng bước làm thân với người anh này mặc cho cậu bị chính các anh em cô lập. Vì nàng là con của bà cả, lại là đứa con mà ông thượng thư yêu thương nhất nên họ đành ngậm ngùi buông tha cho Cán khi nàng ở cạnh cậu.

Tin tức Kỳ Thạc trở về làm đứt mạch suy nghĩ của nàng. Chàng là người con trai cả của ông thượng thư và cũng là người anh cùng mẹ duy nhất của Ngọc Hoàn. Kỳ Thạc có vóc dáng nổi trội nhất trong số các anh em, lại văn võ song toàn nên nhanh chóng đỗ đạt. Không bao lâu, chàng được thăng lên ngũ phẩm Chỉ huy thiêm sự, mang lại vinh dự cho gia đình và là tấm gương cho các em noi theo. Kỳ Thạc vừa về đến là tay bắt mặt mừng, ôm chầm lấy em gái.

- Đại hôn của em ta không thể về tham dự. Còn nhớ khi ta vào Sùng văn quán học tập, em chỉ mới năm tuổi. Năm ta đỗ đạt vinh hiển, khi về vinh quy em cao hơn một chút nhưng hãy còn nhỏ, không ngờ chỉ vài năm sau không gặp, em đã trở thành một thái tử phi đầy cao quý thế này.

- Anh cả thật biết cách lấy lòng. – Ngọc Hoàn phì cười – Thế này mà vẫn chưa chịu đưa gia tẩu về à?

- Nương tử đã trở về nhà mẹ đẻ sanh hạ hài tử. – Kỳ Thạc nhìn sang ông bà thượng thư đang háo hức đón chờ tin vui – Hài tử là nam, vẫn chưa đến ba tháng nên con chưa thể đặt tên. Tuy nhiên, do hài tử là đích tôn của cha, con kính mong được theo ý tứ của cha cho hài tử.

Tục truyền phải đợi đúng một trăm ngày sau khi ra đời, đứa rẻ mới được đặt tên để ma quỷ khỏi bắt nó đi. Cho rằng phong tục tổ tiên không phải không không mà đặt ra như vậy, ắt phải là dựa trên kinh nghiệm của họ nên ai ai cũng nhất nhất tuân theo. Ông thượng thư hẳn đã nghĩ ra được cái tên hay cho đứa cháu này nhưng không đành nói ra cũng bởi chính tục lệ ấy.

Ngọc Hoàn chợt nhớ đến người anh thứ hai, Kỳ Vinh. Kỳ Thạc cho biết Vinh mới nhậm chức nên chưa thể về. Người anh này cũng rất thương yêu nàng, nếu biết được em gái thăm nhà, chắc chắn rằng Vinh sẽ bỏ hết tất cả mà cùng về nhà chung vui.

- Nhắc đến thằng Vinh… - Ông thượng thư bỗng trở nên bất lực – Thằng Huấn và thằng Vinh đều cùng một mẹ thân sinh nhưng sao hai đứa lại khác nhau đến vậy. Bởi bà hai mất sớm nên thằng Vinh cố gắng học hành còn nó lại ngụp lặn trong vũng bùn thối nát.

- Cậu ba giờ đang mãi chơi nơi nao rồi phải không cha? – Kỳ Huấn nhìn quanh khung cảnh.

- Theo điều lệ Hồng Đức năm thứ sáu ban rằng các con của quan nhất phẩm nhị phẩm không biết chữ thì sung làm tuấn sĩ vệ Cẩm y. Thằng Huấn cũng đã đến tuổi, không thể cứ mãi thế này nên nửa tháng trước, triều đình đã đưa nó đi. Tuy nhiên, các bộ phận quan lại cũng vì nể chức danh của ta, và cũng vì nể nhà ta có con gái làm thái tử phi của thái tử, tương lai rộng mở nên đã một bước cho nó đảm nhận vị trí trưởng đội y vệ trong cấm cung.

Ngọc Hoàn nghe lời cha thì như không thể tin được. Trong lòng nàng như có một thứ vô hình nào đó trỗi dậy cuồn cuộn, lo lắng khôn nguôi. Nếu là y vệ trong cấm cung, hi vọng sớm muộn tình thâm hội ngộ.


Trong khi đó tại cung cấm lúc này, chuyện thái tử phi xuất cung khi chỉ hầu hạ thái tử một tháng làm Minh phi bất bình. Bà thường xuyên đến thăm hỏi Quý phi, nhân cớ sự lại chê trách thái tử phi không hết lòng với hoàng thất, tâm không để ở thái tử mà lại đặt nơi nhà mẹ đẻ. Quý phi chỉ cười xòa, mời Minh phi thưởng trà.

- Ta nghe rằng, Tống vương được giao nhiệm vụ quản lãnh trong kinh thành. Dường như phủ thượng thư Nguyễn Bá Ký cũng nằm trong phạm vi của cậu ta. Vậy nhờ Tống vương của Minh phi đây chiếu cố giúp thái tử phi.

Minh phi miễn cưỡng vâng dạ vui vẻ. Quý phi xem con bà là gì? Một tên thị vệ quèn bảo vệ chủ hay sao? Ý tứ của Quý phi hẳn vài phần muốn nói dù nhi tử của bà có là hoàng tử của vua, dù có tài giỏi đến mấy thì sinh ra cũng chỉ làm tôi cho thái tử. Lần này, Minh phi chỉ đành nuốt phẫn nộ vào trong.

- Thị thiếp Nguyễn Đường Lan xin được yết kiến Quý phi, Minh phi.

Tiếng vọng từ bên ngoài điện khiến cuộc đối thoại giữa hai vị cung phi quyền lực nhất chợt dừng lại. Quý phi khẽ nhìn người đối diện, Minh phi rõ ý, bèn rằng:

- Có lẽ em không còn phận sự gì ở đây nữa, người bầu bạn với chị đã đến, em cũng nên cáo lui. Tuy nhiên, người bầu bạn này của chị, nàng ta ra dáng dấp của một đích thê hơn là người đang nắm vai trò là thái tử phi kia.

Nói đoạn, Minh phi cáo việc hồi cung, không quên có nụ cười ẩn ý trên môi.

Quý phi tỏ vẻ chán chường, bà sai cung nhân mời Đường Lan vào điện. Những gì Minh phi đó nói với Quý phi, nàng đều nghe tường tận không sót một chữ. Quý phi lắc đầu ngán ngẩm, dặn nàng vạn lần không được dao du với người trong hậu cung. Đường Lan vì là người hầu hạ thái tử lâu nhất nên hiển nhiên cũng là người được Quý phi giúp đỡ nhiều nhất. Nàng lại là người nhạy bén, nhanh nắm được tâm lý người khác nên rất được lòng Quý phi. Đường Lan vốn chỉ quan tâm đến những sự việc chung quanh Đông cung, ngoài ra, nàng tuyệt đối không qua lại với bất kỳ ai tỏng cung cấm. Việc này làm cho quân mẫu của nàng rất hài lòng. Tuy Quý phi ngoài mặt nói tốt cho thái tử phi nhưng thâm tâm bà vẫn công nhận Đường Lan quản việc tốt hơn nhiều.

- Thái tử phi đó… - Quý phi trầm ngâm – Con thấy nàng ta thế nào?

- Thưa! Con không rõ người muốn hỏi về tính cách hay khả năng quản lý ạ?

- Tính cách thì sao mà khả năng quản lý thì sao?

- Thưa! Luận về tính cách, thái tử phi không còn gì phải bàn cãi. Nàng đối đãi hạ nhân rất tốt, với hoàng thái tôn hết mực dạy dỗ. Còn luận về khả năng, mỗi người đều có những khả năng riêng. Nói thái tử phi vô năng là không đúng, nàng chăm sóc hoàng thái tôn chu đáo, còn con cũng có bổn phận giúp đỡ cho nàng.

Lời lẽ hợp tình của Đường Lan làm Quý phi không khỏi hài lòng. Bà thầm khen nàng là người hiểu chuyện. Tiếc cho một cô gái tài sắc chỉ cam phận làm thiếp dù là thê tử đầu tiên của thái tử. Cũng bởi họ của nàng chỉ có mỗi người chú tên Nguyễn Công Đán được lên đến chức thượng thư Binh bộ, nàng từ nhỏ sống trong cảnh bần hàn lại mồ côi cha mẹ nên nương nhờ gia đình ông Đán. Sau Trần Phong bị hạch tội, vua Hồng Đức thay đổi bộ mặt tất cả các quan lại, ông Đán bị cách chức. Đường Lan xuất thân không gia thế rồi bỗng dưng có gia thế sau lại rơi vào cảnh mất đi gia thế. Vốn dĩ, nàng từ lâu đã tự xem bản thân là chỗ dựa duy nhất.

- Ả Cẩn gần đây lười nhác nơi nao sao ạ? – Đường Lan nhìn ngó chung quanh đỗi lâu.

- Thị Cẩn gần đây mắc phải bệnh viêm phế, ta không rõ cớ chi lại không khỏi. Nếu ngày càng nặng lên, buộc phải cho nàng ta xuất cung.

Đường Lan xin phép Quý phi đến xem ả cung nữ. Một cung nhân vâng lệnh, đưa Đường Lan đến một gian nhà nhỏ nằm sâu hút bên trong cung Vĩnh Ninh. Ả cung nữ thân người ốm yếu nằm co ro một góc, thần sắc không còn chút sức sống, trông ả cứ như bộ xương khô di động. Vừa thấy Đường Lan, ả không màn bản thân đang không khỏe, cố chấp hoạt động mà quỳ xuống hành lễ. Ả bỗng cảm chút ngại ngùng, cố che giấu bệnh tật mà rằng:

- Ơn nghĩa của chị, em không thể nào quên. Không nhờ công ơn chị hôm ấy giúp đỡ, em có lẽ sớm vùi sâu dưới hai lớp đất.

- Đừng nói như vậy. – Đường Lan sai cung nhân đỡ ả dậy, bản thân nàng ngồi vào chiếc kỷ gần đó – Nếu là người khác cũng sẽ làm như ta thôi.

- Dạ không… Cái mạng hèn này làm gì có ai để tâm đến…

Cẩn vừa nói, nước mắt ngắn dài chợt tuông ra. Đường Lan lấy ra trong ống tay áo chiếc khăn, nhẹ nhàng lau hai bên gò má hốc hác của ả cung nữ.

- Xem em kìa, bộ dạng như thế trông có khó coi không chứ? Nhanh chóng khỏe lại còn hầu hạ cho Quý phi thật tốt, về sau ta sẽ kiếm một tấm chồng để em nương tựa.

- Có phúc được gặp chị, em không còn mong ước gì hơn. Nhờ chị em mới được hầu hạ Quý phi, lệnh bà đối đãi rất hậu. Cuộc sống em sớm mồ côi cha, còn mẹ già nơi quê vẫn không biết là còn hay lên gặp ông trời hay ở dưới địa phủ… Một đáng lang quân thật là giấc mộng xa vời. Hạng thấp kém như em bị sung vào cung vì gia chủ bị tội cũng không tốt lành, e sẽ mang điềm gỡ cho người khác…

- Nếu em đã chịu ơn ta như vậy, ta có yêu cầu gì, em thực hiện được chăng?

Thị Cẩn như giải tỏa được gánh nặng bám víu bấy lâu, liên tục gật đầu. Ả nghĩ rằng dù có chết cũng phải trung thành với vị nương tử này. Cẩn nhanh chóng gạt hai bên nước mắt, lắng nghe Đường Lan bảo chuyện.

- Mau chóng khỏi bệnh đi. Đó là yêu cầu đầu tiên của ta.

Cẩn ngẩn người nhìn sự biến chuyển tâm trạng trên nét mặt vị cao quý trước mắt. Đây là yêu cầu chăng? Trông vừa là yêu cầu nhưng vừa chẳng phải là yêu cầu. Đúng hơn là, một lần nữa, ả lại chịu ơn nàng. Đã lâu rồi, ả chưa được cảm nhận sự quan tâm ấm áp như thế.

Sự xúc động dâng trào, ả bật khóc.