Chương 1: Hoàng Lê Thái tử phi

Phủ thượng thư bộ Lại Nguyễn Bá Ký im ắng đến lạ, vị tiểu thư duy nhất của thượng thư thường ngày vẫn hiếu động, bày trò nghịch ngợm cùng người hầu bỗng nay trở nên trầm lặng. Mấy tên hầu kháo nhau rằng tiểu thư thay đổi như vậy hẳng là bởi chiếu chỉ của đức vua, chúng không biết chiếu chỉ đấy nội dung gì lại có thể khiến tiểu thư của chúng không chỉ hết tính sôi động mà tính nết lại rất hay cáu gắt.

Ả tỳ nữ lấp ló bên ngoài, tay run run bưng khay thức ăn. Ả cũng chẳng muốn làm phiền tiểu thư ngay lúc này nhưng biết làm sao được khi vừa nãy lão gia đã răn phải chăm sóc tiểu thư chu đáo. Nếu không tuân theo, hẳn hình phạt sẽ không nhẹ. Ả vừa muốn làm theo lão gia nhưng cũng chẳng muốn làm phật ý tiểu thư. Một con hầu như ả được dạy ngay từ đầu phải nhất nhất phục vụ bề trên, mặc dù hầu hạ tiểu thư nhưng miếng cơm của ả nằm trong tay lão gia, nghĩ như thế, ả hít hơi thật sâu, lấy sức bình sinh mà đẩy cửa phòng.

- Bẩm tiểu thư, em đã mang…

Khay thức ăn vừa đặt lên bàn đã bị hất đổ xuống đất, gương mặt đầy tức giận nhìn chằm vào đứa tỳ nữ. Ả hớt hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất mà vang lạy.

Thượng thư Nguyễn Bá Ký bước vào, ra hiệu ả tỳ nữ dọn dẹp. Ả trông bất ngờ nhưng nhanh chóng vâng lời, nhanh tay nhặt những thứ vương vãi dưới đất cho vào khay rồi lui khỏi.

Ông thượng thư với vẻ bất lực, an tọa trên chiếc ghế nhỏ, gương mặt khá u sầu.

- Ngọc Hoàn, con muốn chứng kiến nhà ta rơi đầu mới hả dạ chăng?

Thượng thư Nguyễn Bá Ký có chín người con nhưng chỉ mỗi Ngọc Hoàn là con gái nên nàng rất được cưng chìu. Chưa từng có chuyện gì ông ép buộc con nên khi thấy bộ dạng lực bất tòng tâm của cha, Ngọc Hoàn đã biết được bản thân không thể kháng lại thánh chỉ. Nàng òa khóc nức nở, những giọt nước mắt kìm nén tuông ra không ngớt như thể tức nước vỡ bờ.

- Cớ vị chi cha chấp nhận chuyện ấy?

- Con ắt biết ta không thể kháng lệnh vua – thượng thư Bá Ký đẩy ra những tiếng thở dài nặng nề – Ta nào muốn con dấn mình vào chốn đế vương. Đầy rẫy những mưu mô chốn hậu cung khi xưa đã khiến biết bao người vô tội vào con đường cùng. Ta chỉ mong con có nơi nương tựa bình an. Nhưng nào hay, lão Trần đó…

Thượng thư nói chưa dứt câu, bà cả đẩy cửa bước vào, bà liền nhìn sang đứa con gái vừa đôi mươi của mình, thầm nghĩ chẳng qua cô vẫn là đứa trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện nên suy nghĩ không thông, liền nói:

- Tôi chẳng thấy lão thúc có điểm nào sai cả. Ông đã quá nuông chìu khiến nó luôn tự cho bản thân là nhất. Ông đừng quên chức thượng thư Lại bộ này là do ai mà có được!

- Thưa mẹ, vị thượng thư Lại bộ này đều là công lao của cha phục vụ tận tình, cớ vị chi mẹ lại rằng đều là do lão Trần Phong đó ạ? – Ngọc Hoàn đang khóc nấc nhưng khi vừa thấy mẹ, nàng liền nén đau lòng.

- Hỗn láo! Lão thúc là đệ ruột thịt của cụ ngoại mi, mi dám phạm húy như thế còn ra thể thống gì hay không?

Bà phu nhân đập mạnh tay xuống chiếc trà kỉ, đôi mắt hung dữ trợn ngược khiến Ngọc Hoàn bất an mà lùi lại vài bước.

Vốn trước kia Nguyễn Bá Ký làm chức Trung thư sinh lệnh thị lang, trật tòng tam phẩm. Trong suốt quảng thời gian ở chốn quan trường, ông chưa từng làm việc gì trái lương tâm, vì thế, khi phu nhân nhiều lần gợi ý nên dựa vào thế lực bên họ bà để thăng tiến, ông đều từ chối. Kiên nhẫn thêm vài năm, sự cố gắng của Nguyễn Bá Ký cũng được đền đáp khi ông được thăng đến Nhị phẩm thượng thư Lại bộ.

Một lần, đức Hồng Đức tỏ ý rằng thái tử đã trưởng thành, tuy có một hoàng nam nhưng là do thị thiếp sinh ra, đức vua muốn tìm một vị tiểu thư môn đăng hộ đối tiến cung làm thái tử phi, đồng thời, ngài mong thái tử sớm có một hôn lễ chánh thống.

Các bá quan phần vì có người không có con gái hay con đã xuất giá, phần vì con còn quá nhỏ nên không ai dám lên tiếng. Thiếu bảo đô Ngự sử Trần Phong bỗng đề nghị tiểu thư duy nhất của thượng thư Lại bộ Nguyễn Bá Ký, đức vua hài lòng ban chiếu chỉ cho Nguyễn thị nhập cung, định ngày cử hành hôn lễ.

Nhắc đến chuyện đó, Nguyễn phu nhân không ngớt lời bày tỏ lòng biết ơn đối với người chú là Trần Phong, bà cho rằng dù thái tử đã có vài thị thiếp, khi con gái bà nhập cung và sanh hạ hoàng nam, vị trí đại thống nghiễm nhiên chẳng ai có thể xứng đáng hơn ngoại tôn của bà.

Thấy những suy tính của vợ đi quá xa, thượng thư Bá Ký vội ngăn:

- Những lời này đến tai kẻ khác, nhà ta sẽ bị khép tội chết!

- Tôi nói có gì không đúng sao? Cha con ông thật đúng là chẳng biết nghĩ xa.

Ngọc Hoàn vẫn đứng như kẻ mất hồn, nàng nào chú ý đến những lời phu nhân nói, trong tâm trí nàng hiện lên những hình ảnh mờ ảo, đôi mắt ngây dại, khóe môi bất giác cong lên.


Năm Hồng Đức thứ 16, thiếu bảo đô Ngự sử Trần Phong bị xử tử với tội danh mưu phản, gia sản bị tịch thu, cấm con cháu trong vòng ba đời tham gia thi cử, gia nô đều bị sung vào rải rác hầu cận các cung.

Vua Hồng Đức thay đổi toàn bộ bộ mặt quan lại, lấy Lê Thụy Chi làm thượng thư Binh bộ thay Nguyễn Công Đán, Lê Công Nhượng làm thượng thư Lễ bộ, Quách Đình Bảo làm thượng thư Hình bộ, Đặng Kiến Tố làm ngự sử giám sát. Những người được Trần Phong cất nhắc hay liên quan đến lão đều bị biếm chức hoặc cho về quê.

Cũng vì cớ sự này nên đại hôn của thái tử bị hoãn lại, phu nhân thượng thư Nguyễn Bá Ký lo lắng cho tương lai của con gái khi Trần Phong cũng có quan hệ họ hàng với nhà bà. Tuy nhiên, xét thấy Nguyễn Bá Ký tuy mang danh cháu rể nhưng ông hoàn toàn trong sạch đối với vụ việc của họ Trần kia, nhà vua vẫn cho ông giữ chức Lại bộ thượng thư và ấn định một ngày khác để nhanh chóng cử hành đại hôn.

Giữa giờ Tuất, Ngọc Hoàn lẻn vào một căn phòng nơi có ả hầu nữ đang nhóm lửa nấu nước. Ả hầu nữ hốt hoảng thì bị Ngọc Hoàn lấy tay chắn miệng, ra hiệu không được làm kinh động.

Ả hầu tên thường gọi là Liễu, người hầu thân cận nhất của Ngọc Hoàn, thường cùng nàng bày những trò nghịch ngợm tinh quái. Trong một lần bao che việc Ngọc Hoàn trốn khỏi phủ, Liễu bị đánh mắng thậm tệ, bà cả đã cấm ả không được hầu hạ tiểu thư và cho vào khu nhóm lửa nấu nước.

Ngọc Hoàn cố hạ tông giọng xuống thấp nhất có thể, hỏi Liễu về một số chuyện nhất định liên quan đến phủ Trần Phong. Liễu gật gật đầu. Ngọc Hoàn trầm ngâm một thoáng, gương mặt hiện vẻ tinh quái như xưa, đưa ra lời đề nghị:

- Ta đã có cách đưa em ra khỏi nơi này!

Phỏng theo chiếu chỉ của đức vua, năm Bính Ngọ, Hồng Đức thứ mười bảy, tháng giêng, ngày Ất Dậu, giờ Mão, Ngọc Hoàn lập tức nhập cung.

Tất cả những người trong phủ thượng thư Bá Ký đều thực hiện tam bái tạ ân đức thánh thượng. Thượng thư cung kính tiếp nhận thánh chỉ từ viên thị lang. Ai nấy đều không ngớt lời chúc tụng phú quý, ông bà thượng thư vui vẻ ra mặt.

Đoàn xe ngựa xếp dọc cả con lộ lớn, người người nối nhau, tò mò chen chúc xem lễ cưới hoàng gia. Đây là đại hôn đầu tiên được tổ chức cho thái tử tính từ thời đức Thái Tổ Cao hoàng đế. Nói là đại hôn nhưng thực chất là hình thức tiến cung được cử hành một cách long trọng.

Đến Đông Hoa môn, đoàn người đưa tiễn vơi dần, lính canh chỉ để những chiếc xe ngựa có lệnh bài đi qua, ngay cả song thân của vị thái tử phi tương lai cũng không được theo vào.

Muốn vào trong hoàng cung phải đi qua hai ngưỡng cửa, sau khi vào Đông Hoa môn, đoàn kiệu đi thêm một dặm hơn là đến Đông Tràng An môn. Ở đây, quân lính được chia làm hai bộ phận, một toán kiểm tra kĩ càng các hiện vật được đưa vào cung, toán còn lại phải chắc chắn rằng không ai mang theo vũ khí để đảm bảo sự an toàn tuyệt đối.

Ngọc Hoàn được dìu xuống xe ngựa, tầm nhìn bị hạn chế bởi lớp màng mỏng chắn ngang mặt. Nàng vẫn chưa hình dung được hoàng cung to lớn bao nhiêu nhưng theo những lời trầm trồ không ngớt của đám tỳ nữ, nàng thầm nghĩ có khi phủ thượng thư của cha nàng còn chẳng bằng quảng đường từ Đông Hoa môn đến nơi hiện tại nàng đang đứng.

- Kính Thiên điện. Tam bái!

Tiếng hô của một viên ứng sai vang lên, Ngọc Hoàn nhờ sự giúp đỡ của hai tỳ nữ bên cạnh, quỳ xuống lạy ba lạy. Hai tỳ nữ cũng nhanh chóng lạy tiếp sau.

- Yết kiến đức thánh thượng và đức bà thái hậu!

Ngọc Hoàn chợt có chút run sợ khi biết được nàng sẽ vào diện kiến nhà vua. Không như những nữ nhân khác luôn trông chờ thấy mặt đấng phu quân của mình, Ngọc Hoàn chẳng có chút tò mò về vị thái tử kia. Điều nàng mong nhất ngay lúc này chính là buổi lễ kết thúc.

Tất cả kẻ hầu cận đều lui ra, Ngọc Hoàn một mình bước lên thềm Kính Thiên điện, thận trọng từng bước chân. Đứng trước lối vào điện, Ngọc Hoàn lại lần nữa quỳ lạy sáu lạy, ba lạy với thái hậu và ba lạy với nhà vua.

- Thần nữ tục danh Nguyễn Ngọc Hoàn xin được ra mắt đức thánh thượng và đức bà thái hậu.

Ngọc Hoàn được mệnh vào trong điện. Vì không có mấy đứa hầu bên cạnh, tầm nhìn lại hạn hẹp, nàng chầm chậm di chuyển về trước cho đến khi thấy lưng của một nam tử vận phục sắc màu tía trông rất quý giá. Đoán là thái tử, Ngọc Hoàn liền hành lễ. Không nghe lời đáp lại, nàng chẳng dám đứng lên, cứ quỳ mãi như thế.

Nhà vua mệnh thái tử và Ngọc Hoàn đến Phụng Tiên điện, yết cáo linh vị các tiên đế. Ngọc Hoàn toan quay đi nhưng chợt nghĩ rằng, khi còn ở tại phủ, vì được cha nuông chìu nên nàng không cần phải tuân phép tắc. Nay, thấy thái tử phía trước vẫn hướng về đức vua và đức thái hậu, chân lui bước đến khi ra đến lối vào điện thì quay sang phải đi khuất, Ngọc Hoàn thầm trách lễ nghi khó khăn. Nàng làm như thái tử, lui bước từ từ, hơi thở khá nặng vì áp lực.

Ra khỏi Kính Thiên điện, Ngọc Hoàn nhanh chóng được dìu đi. Ứng sai đi phía trước dẫn đường đến Phụng Tiên điện, đoàn tùy tùng theo sau nhiều vô kể.

Phụng Tiên điện tọa lạc tại Đông cung, là nơi đặt bài vị của đức Thái Tổ Cao hoàng đế, đức Thái Tông Văn hoàng đế, đức Nhân Tông Tuyên hoàng đế cùng đức bà Tuyên Từ hoàng thái hậu. Ngọc Hoàn được hướng dẫn phải thực hiện nghi thức tứ bái, tiếp sau đó nàng phải lạy trước mỗi linh vị thêm ba lạy.

Những nghi thức trở thành thái tử phi đầu tiên của triều Lê khá rườm rà, trời cũng đã chuyển màu hoàng hôn, đôi chân Ngọc Hoàn đã không còn nghe lời chủ nữa, nàng thầm trách Trần Phong đã hại nàng. Trong thoáng suy nghĩ, Ngọc Hoàn vô cảm đối với cái chết của lão Trần.

Ngọc Hoàn được đưa đến Hoằng Văn điện, hành điện của thái tử. Cung nhân trong điện lòng tò mò khẽ đưa mắt về hướng kiệu, hắn bị túc vệ phát hiện, bẩm lên thái tử. Thái tử không chút đoái hoài, phất nhẹ tay.

Ngọc Hoàn bất an khi một mình trong căn phòng chỉ thắp lên một ngọn sáng bé nhỏ. Nghĩ đến những việc hôm nay, điều nàng cảm thấy khó hiểu nhất chính là thái tử vẫn chưa nói một lời nào. Rồi, tâm trí nàng bỗng có suy nghĩ đến chuyện sắp xảy ra. Đêm nay chính là đêm động phòng của nàng và thái tử.

Có tiếng mở cửa, Ngọc Hoàn cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng sợ hãi cực độ bởi chưa ai hướng dẫn nàng phải như thế nào trong giờ phút như thế này. Dù chiếc khăn mỏng che đi phần nào gương mặt, Ngọc Hoàn nhắm chặt mắt, hơi thở đứt từng cơn.

- Không cần kinh sợ như vậy. Ta không ép nàng.

Ngọc Hoàn thoáng nhìn được bộ y phục cùng chiếc hài quý thêu hình lân của người đối diện, nàng chẳng dám lên tiếng. Thái tử trông cũng không hứng thú với buổi hôn lễ, ngài rằng sẽ đến thư phòng, khuyên Ngọc Hoàn nghỉ ngơi.

- Điện hạ… – Ngọc Hoàn lấy hết sức bình sinh mà gọi thái tử, thoáng đỗi im lặng, nàng nói – Kẻ hầu vừa nãy bị quân của điện hạ… Điện hạ có thể rủ lòng tha tội cho hắn không?

Thái tử im lặng hồi lâu, không đáp lại lời thỉnh cầu của nàng mà ra khỏi phòng. Ngọc Hoàn thở phào như vừa thoát khỏi cảnh nguy hiểm. Hôm nay quả là ngày mệt mỏi, nàng thả mình lên giường và thiếp đi lúc nào không hay.


- Tiểu thư…

- Tiểu thư dậy đi nào…

Ngọc Hoàn bị đánh thức bởi Liễu, đứa hầu thân cận. Nàng nhăn nhó, lật lớp màng che lên, mơ màng như thể đang còn ở phủ thượng thư.

- Tiểu thư, mau dậy đi, tiểu thư quên rằng hôm nay phải yết kiến quý phi hay sao?

Ngọc Hoàn như bừng tỉnh, nhớ ra lời cha dặn phải đến cung của Nguyễn quý phi thăm hỏi và tiện thể ra mắt hậu cung, nàng cuống cuồng thay đổi xiêm y. Liễu vội vàng gọi các tỳ nữ trang điểm cho tiểu thư của ả, thúc họ nhanh tay.

Ngọc Hoàn trông thật xinh đẹp trong bộ lễ phục cao quý. Đoàn tùy tùng vừa hay đã mang võng đến, Ngọc Hoàn nhanh chóng lên võng, lớp màng phủ hai bên võng được rủ xuống. Bọn khiêng liền xuất phát.

- Vĩnh Ninh cung! Đình!

Nghe viên ứng sai hô, đám lính khiêng dừng lại. Hai tỳ nữ hai bên mở rèm, dìu Ngọc Hoàn xuống võng. Nàng chậm rãi tiến vào cung. Cung Vĩnh Ninh là nơi ở của Nguyễn quý phi, sinh mẫu của thái tử Lê Tranh. Nơi đây thật to và rộng rãi, nàng nghĩ ắt phải lớn hơn cả gia môn của cha.

Hai đứa tỳ nữ chợt đứng lại, không dám bước vào chánh điện. Có lẽ đây là phép tắc của cung đình. Ngọc Hoàn run lên nhưng cố nén cảm xúc, từ từ hít sâu rồi thẳng bước vào trong.

Trong chánh điện, ba người phụ nữ với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm vào nàng. Người tọa bục cao nhất hẳn là Nguyễn quý phi, hai người còn lại tọa hai bên nhưng ở bục thấp hơn chắc là hai vị Minh phi và Kính phi như cha nàng từng nhắc đến.

- Thần nữ tên Nguyễn Ngọc Hoàn, xin được diện kiến Quý phi, Minh phi, Kính phi.

Ngọc Hoàn quỳ áp mặt lên hai bàn tay, thân chưa dám đứng lên, thầm mong ba vị sẽ không làm khó mình.

- Vào đây đi.

Giọng nói tựa gió thoảng nhưng rõ ràng, nhẹ nhàng như tiếng chim ngân mỗi ban mai khiến Ngọc Hoàn cảm thấy thật dễ chịu. Nàng được quý phi ban tọa, khẽ cúi đầu tạ ơn.

Minh phi tọa bên trái Quý phi, là người có gương mặt nghiêm nghị, bà trông chẳng quan tâm nhưng Ngọc Hoàn cảm giác rằng bà luôn chú ý đến mọi cử chỉ của nàng. Vị còn lại bên phải hẳn là Kính phi, bà có một nét đẹp thanh đạm, phong thái dịu dàng, trên môi không bao giờ thiếu nụ cười làm người đối diện cảm thấy rất yên bình.

- Là một nữ nhân thuần khiết. Hoàng thượng lựa chọn rất đúng người. Em xin chúc mừng chị.

Quý phi không giấu được sự hãnh diện khi nghe lời chúc tụng của Kính phi, lại nhớ đến những kẻ hầu rôm rả chuyện thái tử phi hiền từ nhân đức, bà liền khen ngợi:

- Tò mò là điều chúng nô bộc không được mắc phải. Tò mò nhìn trộm thê thiếp bề trên liệt vào trọng tội. Thái tử phi con đã tha chết cho kẻ đáng chết, cũng xem là người nhân hậu.

- Nhưng chẳng phải luật lệ đặt ra để thiên hạ thái bình hay sao? – Minh phi nói chen vào với giọng điệu nghiêm trọng – Nếu ai ai cũng có lòng nhân hậu như thái tử phi thì xã tắc không cần đến điều luật nữa rồi.

Ngọc Hoàn sợ đến xanh mặt, bên cạnh nàng chẳng có điểm tựa nào, tâm trí nàng trống rỗng. Quý phi mỉm cười, giải vây:

- Không có tôn ti trật tự khác nào lại tạo đường cho kẻ dưới làm càng, bất kính với bề trên dẫn đến đại loạn. Thái tử phi chỉ mới nhập cung được một ngày, phép tắc trong hoàng thành cần phải học hỏi nhiều. Sau này khi quen rồi, tự khắc biết được nên những gì và không nên những gì. Tuy nhiên, chuyện cung nhân trong Hoằng Văn điện đêm qua bản thân ta cũng không cảm thấy nghiêm trọng đến nỗi phải giết hắn như vậy.

Hai vị phi đối đáp với nhau nhẹ nhàng nhưng ý tứ trong từng câu chữ như thể đang chống lại đối phương. Ngọc Hoàn tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nghĩ mẫu thân là người đáng sợ nhất nhưng cũng chưa từng khiến nàng sợ hãi như thế.

Thấy sắc mặt vị thái tử phi không tốt, Kính phi nhanh chóng gỡ rối cho nàng. Bà sai hầu lấy ra một đôi uyên ương bằng thạch anh, không quên bày tỏ ước nguyện thái tử và thái tử phi răng long đầu bạc.

- Cẩn Cẩn, đưa ra cho thái tử phi.

Một cung nhân đứng tuổi theo lời Quý phi mang tượng Kỳ lân tống tử cung kính trao tay Ngọc Hoàn. Nàng nhận lấy nhưng lại vô thức buông tiếng thở dài.

- Xem ra thái tử phi không thích thú với món đồ của quân mẫu.

Minh phi nắm bắt từng chi tiết trong biểu cảm của nàng. Ngọc Hoàn vội quỳ xuống, thưa:

- Thần nữ rất biết ơn những món quà Quý phi và Kính phi ban, tuy nhiên vì hôm qua lễ nghi phức tạp, thần nữ có chút mệt mỏi, chỉ là nhất thời không biết cách hành xử đã làm ba vị phật ý, xin được chịu phạt.

Kính phi nở nụ cười hiền từ, giọng nói muôn phần ấm áp:

- Thái tử phi không cần phải run sợ như vậy. Chúng ta tuy mang chức vị nhưng xét lại cũng chỉ là người phàm. Buổi đầu tiến cung, ta cũng kiệt sức bởi những nghi thức thế này.

Minh phi lén nhìn Kính phi, tỏ ý không hài lòng:

- Dù gì cũng là người trong hoàng thành, có thân phận vai vế thì khí chất phải hơn hẳn những tầng lớp khác. Ma tước dù có hóa thành phượng hoàng nhưng bản chất vẫn nhỏ bé như thế. Thái tử phi không được như ma tước đâu đấy.

Ngọc Hoàn cúi mặt vâng dạ. Quý phi cho nàng đứng lên, sai hầu đưa nàng về điện Hoằng Văn nghỉ ngơi. Minh phi từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn không thôi vẻ khinh thường đối với vị thái tử phi này. Chờ nàng đi khuất, bà ngao ngán lắc đầu.

- Một nữ nhân tư chất kém cỏi thế này, hoàng thượng lại chọn làm chánh thê cho thái tử sao? Nguyễn Bá Ký chỉ là tên quan mới được trọng dụng, hoàng thượng lại ưu ái cho hắn như thế có phải hơi quá rồi không?

- Chị hơi khắc khe với thái tử phi rồi. – Kính phi nhấp ngụm chè thông cổ – Em chỉ mong sao khi đến tuổi cập kê, Tảo có thê thiếp hiền lương thục đức như thái tử phi đã rất mãn nguyện.

- Kính phi, đúng là rất đáng kính như phong hiệu của em. Quảng vương không phải con ruột nhưng em vẫn lo toan chu đáo. Chị nghĩ rằng em cũng nên sinh con của riêng mình. Dù gì đi nữa, mẫu tử ruột thịt vẫn không có khoảng cách.

Quý phi trầm ngâm lúc lâu cũng đành lên tiếng:

- Quảng vương được Kính phi nuôi dưỡng khi còn đỏ hỏn, luôn hiếu thuận với Kính phi chứng tỏ em ấy cực kì tận tâm. Nếu người mẹ bỏ đi ranh giới dưỡng mẫu và dưỡng tử, thật lòng đối xử với đứa trẻ thì bản thân về sau được phụng dưỡng chu đáo.

Kính phi cung kính gật nhẹ đầu, tỏ ra đồng tình. Quý phi tiếp tục nói:

- Nhắc đến hôn sự, Đường vương và Kiến vương đều lần lượt được ban chánh thê là con cháu khai quốc công thần. Tống vương là huynh, sao vẫn chưa được hoàng thượng định hôn cho ai?

Minh phi khẽ đanh mày, rồi nhanh chóng xua tan đi tâm trạng bằng một điệu cười khẩy.

- Tạ ơn chị quan tâm đến nhi tử. Nhi tử của em vẫn chưa muốn thành hôn. Thằng bé còn bận giúp đỡ hoàng thượng chính sự, muốn toàn tâm lo việc nước. Nhi tử của em chắc chắn sẽ có thê tử là tiểu thư một dòng họ cao quý để có thể chu toàn về mặc chính trị cho hoàng thượng sau này.

Đoạn, Minh phi gọi ả cung nhân chuẩn bị kiệu hồi Thụy Đức cung.

Thân thế của Minh phi không hề tầm thường, bà vốn là con gái của Nhất phẩm Đô đốc Phạm Văn Liêu, ông nội là Nhị phẩm đô đốc Phạm Thánh thời đức Thái Tổ Cao. Chính thê của vua Hồng Đức trước kia là Tu nghi Phạm thị, họ hàng với Minh phi, không may Phạm thị mất sớm, người có vị trí cao nhất khi đó là Sung nghi, tức Quý phi bây giờ lập tức được sủng ái. Minh phi cho rằng vị trí thái tử ấy lẽ ra phải là con trai bà bởi thân phận cao quý của họ ngoại hoàng tử.

Quý phi biết rõ tâm tư của Minh phi nhưng bà cũng không hề để tâm bởi thái tử của bà chính là quý tử ông trời ban tặng, lại được thái hậu hết mực hậu thuẫn nên dường như không hoàng tử nào có cơ hội giành được vị trí này.

Ngọc Hoàn bước đi vội vã làm mấy ả tỳ nữ gắng sức theo kịp. Hơi thở từng nhịp đứt đoạn, miệng luôn lẩm bẩm hai chữ “đáng sợ”. Liễu thấm mệt nhoài, ả buộc miệng hỏi:

- Sao tiểu thư không dùng võng mà lại đi bộ? Tiểu thư thần sắc không ổn, em nghĩ tiểu thư nên…

- Ta không ổn vì bị bọn họ dọa chết.

Liễu liền lấy tay chắn ngang miệng Ngọc Hoàn ra vẻ như sợ ai có thể phát hiện. Ả nhanh mồm can:

- Từ ngữ xui xẻo đó bị cấm trong hoàng cung, tiểu thư không được nói ra đâu ạ. – Ả quay sang những kẻ hầu khác, nói lớn – Bọn mi đó, kẻ nào dám hó hé chuyện nội bộ dù chỉ nửa lời, tao sẽ cắt lưỡi đó!

Ngọc Hoàn kéo Liễu tiến lên phía trước một đoạn, la rầy ả vì tính hồ đồ. Liễu tỏ vẻ nịnh nọt. Vì Liễu theo hầu Ngọc Hoàn đã hơn mười năm, tính cách cả hai lại hợp nhau nên ả rất được nàng ưu ái. Kể cả khi trở thành thái tử phi, Ngọc Hoàn vẫn không ép ả đổi cách xưng hô với nàng.

Ngọc Hoàn mãi kể với ả cảm giác từ lúc bắt đầu bước vào chánh điện Vĩnh Ninh cung, cho đến lúc bị Minh phi áp đảo mà chẳng hay biết đã về đến Hoằng Văn điện tự khi nào.

Một cậu bé tầm chừng ba hay bốn tuổi đùa giỡn va cả vào Ngọc Hoàn. Bọn hầu hoảng loạn vội lạy lục xin tha tội tất trách. Nàng đỡ đứa bé lên, nhẹ nhàng xoa hai đầu gối của nó, thuận miệng hỏi han.

Đứa trẻ trông lanh lợi, chỉ vào đám hầu cận đang quỳ mà nói:

- Chúng là hầu của con. Xin người đừng để phụ thân biết chuyện mà đánh mắng chúng.

Ngọc Hoàn nhận ra đây là hoàng thái tôn, trưởng tử của thái tử mẫu thân nàng từng nhắc đến. Hoàng thái tôn hãy còn nhỏ mà suy nghĩ lại hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi trong gia đình vương giả khác. Nàng tươi cười, ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ ấy, lòng thầm cảm thán.

- Tôi xin kính chào thái tử phi!

Tiếng nói vọng làm Ngọc Hoàn hơi giật mình, trước mặt nàng là một nữ nhân tuyệt sắc. Nàng ngẩn ra trong vài khắc, vị nữ tử này quả nhiên là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời.

- Tôi họ Mai, khuê danh Ngọc Đỉnh, xin được chào đón thái tử phi.

Nàng quỳ xuống theo lễ, Ngọc Hoàn liền đỡ lên, cho rằng dù danh phận hiện tại của bản thân là thái tử phi nhưng về kinh nghiệm vẫn kém xa Ngọc Đỉnh. Ngọc Đỉnh giới thiệu rằng vị tiểu thái tôn này là nhi tử của nàng, húy Tuân, hoặc dĩ không phải phép, nàng đóng cửa răn dạy cho ngay rồi xin phép được trở về tẩm phòng.

Một đứa hầu báo Minh phi cho người mang vật thưởng đến, Ngọc Hoàn khẽ buông tiếng não nề sai hầu đem vật cất đi. Không biết Minh phi này là có lòng thật sự hay chỉ là vẻ bên ngoài. Nàng an tọa trên chiếc kỷ nhỏ, nhấp vài ngụm chè bọn hạ nhân vừa bưng lên, lòng không ngừng cảm thán nhan sắc tuyệt trần của thị thiếp Ngọc Đỉnh. Thân sinh của thái tử là Quý phi được mệnh danh đại mỹ nhân, lại nói hoàng thái tôn Tuân khôi ngô lạ thường thì dù nàng chưa thấy được dung nhan của thái tử nhưng chắc rằng chàng phải là một nam tử rất tuấn tú.

Thị thiếp khác của thái tử tên Nguyễn Đường Lan cung kính vào chào hỏi Ngọc Hoàn. Nàng ta là người có gương mặt sắc sảo, cái nhìn sắt như dao găm, là một nữ nhân không dễ để chèn ép. Đường Lan là thiếp lớn tuổi nhất, lại là người có thâm niên lâu nhất, tiến cung đến nay đã tròn mười năm. Ngọc Hoàn khen tách chè nàng vừa uống mang hương vị thanh mát, lại có chút ngọt dịu khiến cơ thể dễ chịu nên mời Đường Lan dùng. Đường Lan cho hay đây là loại chè hảo hạng, đặc sản từ vùng quê nàng. Nhân lúc sáng sớm, Đường Lan đích thân vào thiện phòng pha cho Ngọc Hoàn nhưng được hầu báo lại nàng đã diện kiến Quý phi nên đến bây giờ nàng ta mới có thể biếu tặng lòng thành.

Cả hai nói cười thân thiết như đã quen biết từ lâu. Trông hai vị thê tử này thật tâm đầu ý hợp. Bọn hạ nhân thấy cũng vui lây. Chúng cho rằng cảnh tượng các bà vợ đấu đá nhau chiếm trọn tình cảm phu quân là chuyện thường thấy nhưng sẽ là chuyện không bao giờ xảy ra trong Đông cung.

Đêm đến, bên thư phòng vẫn còn sáng đèn. Bọn cung nhân to nhỏ rằng thái tử ngày nào cũng chăm đọc sách đến tận canh ba mới ngủ, giữa canh năm thì thức giấc chuẩn bị vào điện Tường Quang nghe chầu triều. Ngọc Hoàn thán phục, cho rằng thái tử rất xứng đáng với danh phận này. Nàng phần lo cho sức khỏe của thái tử, phần tò mò dung nhan chàng nên mặc cho đám cung nhân khuyên không nên vào thư phòng nếu thái tử không cho phép, nàng đích thân nấu cháo mang đến cho phu quân.

Bên trong thư phòng chỉ độc mỗi ngọn đèn dầu, thái tử không có ở gian chính, Ngọc Hoàn ghé mắt nhìn phía sau, nơi các dãy xếp đầy kinh thư quý giá vẫn không thấy bóng dáng thái tử. Nàng quay người lại toan bỏ đi thì bỗng va vào thân người cao lớn. Nàng giật mình rồi từ từ chuyển sang choáng ngợp, trước mặt nàng là một nam tử oai phong, nét mặt đoan chính, đuôi mắt như đuôi chim nhạn, tròng đen như mực tàu, sống mũi cao cùng khuông miệng lớn, vạch ngang tướng miệng dài, lăng giác rõ rệt. Nàng luống cuống chưa biết phải làm thế nào thì bắt gặp cái cau mày của thái tử. Nàng vội quỳ xuống thỉnh tội.

- Thần nữ vô ý vào thư phòng khi chưa được phép, xin điện hạ trách tội.

Thái tử Tranh vẫn đứng yên, đôi mắt vô hồn nhìn chằm vào người ở dưới, giọng nói trầm nhưng sắc bén vang lên.

- Nếu chưa được phép mà cố ý làm thì có nghĩa phạm tội vô phép. Tại sao nàng lại nói là vô ý?

Thấy Ngọc Hoàn ấp úng mãi chưa nói nên lời, thái tử ngồi vào bàn đọc sách, chợt phì cười.

- Xem điệu bộ của nàng kìa, bị ta dọa sao? Mau đứng dậy đi, tiết khí đêm xuân có chút lạnh, nàng hãy nhanh về phòng nghỉ ngơi.

- Thần nữ… - Ngọc Hoàn có chút bối rối – Thần nữ nghe nói điện hạ đêm nào cũng trong thư phòng đến tận khuya nên đã tự tay nấu cháo bổ huyết từ nước hoàng kỳ và nước cốt luộc gà mái… Thần nữ…

Thái tử nếm thử muỗng cháo, chàng gật đầu tấm tắc khen ngon. Ngọc Hoàn thở phào trong lòng. Thái tử gọi nàng đến bên cạnh rồi bất ngờ choàng tay qua eo nàng mà kéo vào lòng. Sự việc xảy ra quá nhanh làm nàng không kịp phản ứng mà thuận theo sức lực khỏe mạnh kia. Ánh mắt thái tử không rời khỏi nàng, cảm giác bất an không ngừng dâng lên, tâm trí nàng bắt đầu hỗn loạn. Ngọc Hoàn vội vàng kháng cự, rời khỏi vòng tay thái tử nhanh chóng khiến chàng có chút kinh ngạc.

Là một người thông minh, thái tử chỉnh đốn chút nếp nhăn của y phục, miệng nở nụ cười hiền rồi nói:

- Thứ lỗi cho ta đã hiểu lầm ý tốt của nàng. Cháo bổ huyết này rất ngon, mỗi ngày đều hãy làm cho ta nhé!

Ngọc Hoàn vẫn chưa hết sợ hãi, nàng cố giấu tiếng thở đứt quảng, miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của thái tử. Nàng toan rời khỏi thư phòng, bằng thanh âm trầm ấm, chàng rằng:

- Trở thành thái tử phi của ta, hãy đừng dùng từ thần nữ. Nàng yên tâm, trên danh dự của một phu quân, ta sẽ không để nàng phải thiệt thòi.