Chương 148: Giáp Mặt (3)

Dù sao để lên được tiểu đội trưởng, thì chiến lực ít nhiều cũng mạnh hơn binh sĩ bình thường một cấp bậc mới được.

Mà với sức mạnh binh sĩ bình thường nhất của bọn họ, thì mạnh hơn những hải tặc lâu la này nhiều lắm, một đánh mười không chút áp lực.

Nên dù nhân số yếu hơn một ít, nhưng thực chất nếu đánh nhau thì sẽ gặp tình trạng tăng nhiều thịt ít, chưa chắc đã đủ đối thủ cho bọn họ chia nhau.

Và quả nhiên khi hai bên hạm đội chiến thuyền đụng nhau, người của hai bên xung phong tìm đối thủ thì lập tức hiện ra sự khác biệt.

Mà không phải bình thường khác biệt, đây giống như nghiền ép thì đúng hơn, nếu như diện tích chiến đấu đủ rộng, quân số của Dino nhiều hơn bên Lâm bọn hắn ít nhất mười lần trở lên.

Thì may ra còn có thể kéo chút thời gian, nhưng từ lúc bị Chiến hạm của bọn hắn hủy diệt tám chiếc thì bị nghiền ép là kết cục đã định.

Dù sao nhân số hải tặc có thể đến gần Ngân Hà phó hạm của bọn hắn cũng ít hơn ban đầu rất nhiều.

Nhất là cho dù trước đó Dino đã ra trọng kim gia tăng sĩ khí của bọn hắn, nhưng trước đó ám ảnh pháo kích vẫn không nhạt bớt bao nhiêu a.

Mà dù có còn đầy đủ 13 chiến thuyền đi nữa, cũng không đủ bọn họ những lang sói này tiêu diệt a, hiện tại người bên Lâm xuất chiến chưa đến một nửa đâu.

Mà đã hình thành tư thế nghiền ép rồi, đây còn là những người yếu nhất ra tay mà thôi, nếu như tiểu đội trưởng hoặc đại đội trưởng thì chỉ cần một hai phút là đối diện phải đoàn diệt kết cục.

Một phần vì nhường cơ hội rèn luyện lại cho những đồng đội yếu hơn, một phần nữa thì hoàn toàn không có hứng thú đánh giết với những hải tắc yếu đuối này.

Bởi vậy khi vừa va chạm giữa hai bên, thì Dino bên này hoàn toàn bị một bên bị tàn sát, kèm theo sợ hãi tích lũy từ trước.

Dù bị giết chưa bao nhiêu người, nhưng khi những người đằng sau tiến lên thấy tình hình phía trước, không nói hai lời lập tức hoản sợ chạy tán loạn.

Có người nhảy xuống biển trốn ra xa, một phần gặp phải một ít hải quái cở nhỏ bơi ngang qua lập tức thành mồi ngon trong miệng chúng nó.

Có người thì quỳ xuống xin tha thứ, có người thì quay đầu chạy lại về thuyền, bọn hắn còn hi vọng thuyền trưởng sẽ đứng ra bảo vệ tính mạng của mình đây.

Trong tâm lý thì bất cứ băng hải tặc nào, thuyền trưởng của bọn họ đều là vô địch, chỉ cần thuyền trưởng ra tay thì sẽ tất thắng.

Mà với tình trạng tuyệt vọng hiện tại của bọn hắn, thì cũng chả còn cách nào khác nào ngoài việc, gửi chút hi vọng mong manh vào bản thân Dino cả.

Còn một phần nhỏ thì vẫn còn ngoan cố ra sức liều mạng chém giết, đây là những phần tử trung thành tận trung nhất với Dino.

Nhưng nhân số bọn hắn không có bao nhiêu a, chiến lực cũng chỉ mạnh hơn những hải tặc lâu la kia một ít thôi, nhiều lắm cũng chỉ hơn một bậc là cùng.

Bọn họ tập hợp làm một nhóm với các vị đội trưởng cùng cán bộ với nhau chống lại, mặc dù mỗi qua vài phút thì đều đang có người ngã xuống.

Nhưng trên mặt bọn hắn vẫn chưa từng xuất hiện vẻ sợ hãi, chỉ có điên cuồng mà thôi, Lâm nằm trên ghế phơi nắng dùng Haki quan sát bao trùm nơi này.

Cũng cảm nhận được những người này đã từ bỏ sống tiếp, bọn họ chỉ liều mạng hi vọng giết được một cái đệm lưng, nhưng Lâm hoàn toàn khịt mũi coi thường.

Muốn làm được như vậy thì ít nhất chiến lực bọn họ cũng phải ngang hàng với lính của Lâm đã, đằng này kém nhau quá xa, tận mấy cái cấp bậc.

Người có nhiều hơn nữa cũng chưa chắc giết được một người bên hắn, thường nói kiến nhiều cắn chết voi, cái này Lâm hoàn toàn không cảm giác nó sai, nhưng hiện tại đối thủ của bọn hắn mặc dù là kiến, nhưng kiến này chỉ loe que mấy con, làm sao có khả năng cắn chết voi được, nên ngoài trừ có chút ngoài ý muốn với sự liều mạng một cách điên cuồng của những người này.

Thì hắn hoàn toàn không quá quan tâm thậm chí coi thường với sự liều mạng của bọn họ, những người này không nhận rõ khoảng cách giữa hai bên.

Có liều mạng cũng không làm được gì, hắn không hiểu sao những người này còn có thể sống được tới giờ, đúng là thế giới lớn điều gì cũng có thể xảy ra.

Hắn bây giờ chỉ phụ trách cảnh giới xung quanh là được, đối với Dino những người này thì cuộc chiến này hết sức gian khổ cùng sợ hãi.

Nhưng đối với Lâm bọn hắn thì hoàn toàn là quen thuộc, dù người có nhiều hơn mấy ngày trước rất nhiều, nhưng tình hình chiến đấu hoàn toàn không khác gì mấy a.

Chỉ thời gian kéo dài một ít mà thôi, năm phút sau Dino nhìn thấy dưới trướng hắn nhân số đã tổn thất quá nửa thì đã ngồi không yên nữa, hắn rút vũ khí tự mình xông trận.

Phải nói người này dù mấy năm nay không từng ra tay, nhưng hắn cũng chưa từng quá hoang phế bản lĩnh của bản thân, dù chỉ mới chạm tới đại tá chiến lực thôi.