Đang cùng băng sơn mỹ nhân tranh luận võ mồm một hồi, Lương Tu Ngôn cuối cùng ăn mừng chiến thắng “Gặp gò đất, được chiết khấu” rồi ly khai chuồng ngựa, tuy rằng không mua được ngựa, nhưng tâm tình vẫn hớn hở, vì cậu hiện nay đã có hậu cần cường lực đấy.
Ngân nga một giai điệu, Lương Tu Ngôn lại suy nghĩ nên qua cửa hàng thú cưng xem thử, mua cho tiểu Khâu chút thức ăn, ví dụ như chuột nhắt.
Nhưng ngó thấy tiêu Khâu còn đang rụt mình trong lòng cậu, bộ dạng hoảng sợ, Lương Tu Ngôn đành phải gạt bỏ cái ý nghĩ này. Tính cách tiểu Khâu nhút nhát thế này, gặp phải chuột, ai sợ ai còn chưa biết được.
Vẫn nên thức ăn cho mèo vậy, Lương Tu Ngôn nghĩ, nếu vậy cửa hàng thú cưng chắc có.
Còn chưa tới cửa hàng thú cưng, xa xa đã nhìn thấy một hình bóng tựa vào tường bên cạnh, không chút ngại mấy người chơi nữ xung quanh ngắm suốt.
Thao! So với tiểu Khâu của ta còn được hoan nghênh hơn!
Lương Tu Ngôn trong lòng khó chịu, cậu ôm tiểu Khâu mới nhận được ánh nhìn của gái đẹp, kết quả người ta chỉ tuỳ tiện đứng đó, hiệu quả còn ngon hơn mình.
Ngoại hình bảnh trai rất giỏi à, ông đây cũng là anh chàng đẹp trai vậy!
Lương Tu Ngôn bước nhanh qua, ý định phỏng theo y, kết quả tỷ thí không thành, tự đem mình hoảng sợ.
“Ngươi, ngươi sao lại ở đây?” Lương Tu Ngôn một tay chỉ y, bày vẻ quái lạ.
Điều này đương nhiên làm y cực kì không vui, nhìu hàng lông mày, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Sao vậy, ngươi không muốn nhìn thấy ta?”
Ý thức nguy hiểm tràn ngập làm Lương Tu Ngôn lập tức thấy không ổn, vội cười làm lành: “Không phải, đương nhiên không phải, ta chỉ kinh ngạc mà thôi, ngươi không phải tìm nơi luyện cấp sao, thế nào lại ở chỗ này nha?”
Chờ ở hệ thống cửa hàng thú cưng, kéo dẫn ánh mắt đưa tình của người chơi nữ, không phải Hắc vân áp thành thì là ai.
Bất quá lấy tính cách của Hắc vân áp thành, đánh chết y cũng sẽ không nói là đặc biệt ở đây chờ Lương Tu Ngôn, đến nỗi tại sao vừa rồi bỏ lại cậu, đương nhiên lại càng bí mật.
“Cùng đi.”
“Cùng đi? Đi nơi nào?” Lương Tu Ngôn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Hắc vân áp thành lại thấy sốt ruột, hận không thể vỗ đầu cậu, đem cậu vỗ thông minh hơn một chút. Vẫn thấy cậu chưa bắt được trọng điểm, đành từ miệng mình nghẹn ra hai chữ: “Luyện cấp.”
“Luyện cái gì?” Lương Tu Ngôn nhất thời không kịp phản ứng, tiếp đó mới kích động nói: “Ngươi không chê ta vô dụng chê ta rườm rà?”
Hắc vân áp thành thấy cậu hai tròng mắt tỏa sáng, không khỏi buồn cười. Đồ ngốc này, rõ ràng là bồi mình đi luyện cấp, lại còn vui vẻ như thế. Nghĩ vậy, khóe miệng bất giác cong lên một mạt tươi cười, giọng cũng dịu xuống: “Vậy ngươi đi không?”
“Đi!” Lương Tu Ngôn hoàn toàn đem chuyện đáp ứng Mạc Tuấn Ninh chờ hắn ở kinh thành ném ra sau đầu, gật mạnh đầu, đột nhiên lại như nhớ ra điều gì, vội hôn lên gò má y, hô to: “Ở trạm dịch chờ ta!” Rồi mới quay đầu bỏ chạy.
Hắc vân áp thành bị các động tác liên tiếp của cậu khiến cho có chút không hiểu, bất quá trong lòng lại vì một nụ hôn mà ngập trong ngọt ngào.
Đồ ngốc này, chờ tới lúc anh ta nghĩ tới vậy mà ở trước bao người hôn mình, phỏng chừng phải thẹn thùng cả buổi.
Hắc vân áp thành thầm nghĩ, nụ cười nơi khoé môi càng thêm ngọt ngào. Y vốn ít khi cười, hiện tại cười rộ lên, liền giống như lớp mây đen dày đặc đột nhiên bị ánh mặt trời xua tan, cảm giác ấm áp chợt ùa về.
Nếu Lương Tu Ngôn ở đây, thế nào cũng phải nhìn ngây người.
Không đếm xỉa đủ loại vẻ mặt hoặc kinh ngạc hoặc kích động của mọi người xung quanh, Hắc vân áp thành thu hồi nụ cười, lại bày bản mặt cứng ngắc tới trước trạm dịch chờ Lương Tu Ngôn.
Cũng không biết tên kia làm quỷ gì, chẳng thèm nói rõ một tiếng, đã bỏ chạy không thấy bóng.
Vốn muốn cho anh ta một cái kinh hỉ......
Hắc vân áp thành chờ đợi không kiên nhẫn, lông mày nhíu vô nhau. Y lúc nào chờ người khác như vậy, kết quả vì Lương Tu Ngôn, đợi một lần lại một lần.
Đương lúc Hắc vân áp thành mài đao xoèn xoẹt, ngay cả kiếm cũng lấy ra, Lương Tu Ngôn cuối cùng thở hồng hộc chạy tới, lúc này, chung quanh Hắc vân áp thành đã muốn tản ra một vùng không bóng người, mọi người tự động né tránh thần tình sát khí của tên này.
“Vừa rồi đi tìm người, cho nên chậm, ” Lương Tu Ngôn chạy không kịp thở, thở gấp một lát, rồi mới nói, “Ai ngờ thằng nhóc đó đã bỏ chạy khá xa.”
Tìm người? Tìm đàn ông?
Thế là, Hắc vân áp thành tự động theo mấy lời này phân tích ra hai cái nhân tố mấu chốt, sát khí trong nháy mắt thêm ngưng trọng.
Dù cho người chung quanh đều phát hiện không đúng, nhượng bộ lui binh, nhưng nhân vật mục tiêu lại cố tình như không có việc gì, hoàn toàn không ý thức được mình đang chọc vào sát tinh, thở hổn hển, lại tươi cười hớn hở: “Được rồi, chúng ta khởi hành thơi, đi đâu?”
“Cửa thành.” Hắc vân áp thành phát cáu, nghiến răng nghiến lợi nói, rất giống như muốn đi cửa thành trả thù.
Lương Tu Ngôn bị kéo tay, không khỏi ngả mình bước đi, thiếu chút nữa bị sẩy chân, tiểu Khâu cũng rơi xuống đất, “Meo” phát ra tiếng hét thảm, nhìn chủ nhân bị người xấu mang đi, lập tức đuổi theo.
“Sao lại muốn tới ngoài thành a, muốn đi ngoài thành thì ngươi phải sớm nói a, ở trạm dịch chờ chi a?” Lương Tu Ngôn bị túm mạnh, nhưng miệng vẫn không ngừng nghỉ.
Hắc vân áp thành tức giận chưa tiêu, quay lại gõ lên đầu anh ta cho nhớ, thanh âm lạnh theo ba phần, nói “Chờ ở trạm dịch chính là ngươi nói.”
Ngô...... Giống như đại náo ô long...... Lương Tu Ngôn bấy giờ mới kịp phản ứng, xoa xoa đầu bị gõ, tự biết đuối lý, lập tức câm miệng.
Hai người một mèo nhanh chóng chạy tới ngoài cửa thành, vốn tưởng ra chỗ nào đó ngoài thành luyện cấp, không nghĩ tới Hắc vân áp thành lại đột nhiên đứng lại, Lương Tu Ngôn nhìn y khó hiểu.
“A? Sao lại không đi?”
Lương Tu Ngôn vừa hỏi xong, thì thấy Hắc vân áp thành từ trong bao phục móc ra thứ gì đấy, tiếp theo bỗng xuất hiện gì đó rất lớn, kinh ngạc há hốc, hơn nữa ngày mới nói ra được: “Ngựa! Của ngươi?”
Trước mặt là một tuấn mã màu đỏ thẫm, trông thần thái còn tốt hơn con ngựa trong chuồng kia một xíu.
Hắc vân áp thành cũng không nhiều lời, trực tiếp mở ra thuộc tính của ngựa, cái này càng làm Lương Tu Ngôn giật mình.
Đâu chỉ tốt hơn một xíu, đích xác tốt hơn rất nhiều!
Hắc vân áp thành nhìn thấy vẻ vui thích của Lương Tu Ngôn, cảm thấy phần tâm ý của mình không uổng phí, cơn tức trong đầu cũng tan thành mây khói, hỏi: “Thích không?”
“Ừ ừ.” Lương Tu Ngôn gật đầu, tuy rằng bạch mã trông đẹp hơn tẹo, nhưng màu đỏ mới tôn lên tuổi trẻ.
“Tặng cho ngươi.”
“A?” Lương Tu Ngôn quay đầu nhìn về phía đối phương, điều này so với đột nhiên xuất hiện một con ngựa còn làm cậu khó tin hơn, “Tặng cho ta?”
Thấy người yêu vui mừng không kìm được, Hắc vân áp thành tuy trong lòng vừa đắc ý vừa ngọt ngào, nhưng vẫn để bản mặt cũ, tận lực nói không vui: “Đừng ngây ngốc, lên ngựa.”
“A?” Lương Tu Ngôn lại choáng váng, nói, “Ta sẽ không.”
Hắc vân áp thành chỉ đành lắc đầu, tự mình lên ngựa trước, rồi mới nắm lấy tay Lương Tu Ngôn, sau đó mạnh dồn sức, kéo anh ta lên.