Nếu Hắc vân áp thành đi không thấy bóng người, Lương Tu Ngôn một mình sinh hờn dỗi có ích chi, hay là làm một số chuyện trước giờ mình vẫn muốn làm, ví dụ như, mua ngựa.
Lương Tu Ngôn giống như các nam chính trong tiểu thuyết võ hiệp, đối tay áo phấp phới, cưỡi trên bạch mã, cầm kiếm tiếu ngạo giang hồ đặc biệt có khát khao, huống hồ cái thân ảnh bạch sắc bay bay ở sa mạc, vẫn làm cậu nhớ mãi không quên. Bởi vậy, dù cho trên người có bao nhiêu tiền, cậu vẫn chạy tới chuồng xem xét, định ra mục tiêu tiếc kiệm vì tương lai mai sau
Tuy nói tọa kỵ cũng có thể thông qua dã ngoại bắt giữ, hơn nữa chất lượng thuộc tính có thể cao hơn chỗ hệ thống bán ra, nhưng Lương Tu Ngôn chỉ có mục đích tạo hình vẻ đẹp giai, nên thành thành thật thật chạy tới chỗ chuồng ngựa có sẵn.
Chuồng đương nhiên sẽ không ở trên đường cái phồn hoa, dù sao nơi này là địa phương tấc đất tấc vàng. Lương Tu Ngôn đi một đường dài, hưởng thụ vô sổ mỹ nữ hâm mộ, kích động, đủ loại ánh mắt thèm muốn ── đây đương nhiên hoàn toàn là vì tiểu Khâu, đi tới chuồng ở ngoại ô.
Chủ chuồng là bác mập mạp, hơi lặng mình đứng đấy, có thể do sinh ý quạnh quẽ, dị thường lãnh đạm. Bên cạnh ông còn có một nam nhân trung niên gầy yếu, tuần mã sư. Bởi vì trò chơi mô phỏng chân thật, ngoại trừ tự mình cưỡi ngựa ra, những người khác đều phải gửi 10 ngân, hướng tuần mã sư học tập kỹ năng ── kỵ mã.
Lương Tu Ngôn còn không kịp cảm thán hệ thống quá lòng dạ hiểm độc, bởi vì cậu cảm thấy có một chuyện làm hệ thống càng hiểm độc hơn.
Không có ngựa nào dưới 50 kim, con ngựa 50 kim duy nhất còn bị thọt!
Lương Tu Ngôn tiếp tục dạo tiếp, muốn xem thử hệ thống đến tột cùng là có bao nhiêu lòng dạ hiểm độc. Mà đối nhiều ngựa như vậy, tiểu Khâu ngược lại biểu hiện tung tăng cực kì, nhiều lần muốn nhảy xuống, đáng tiếc đều bị Lương Tu Ngôn đúng lúc đè lại.
Ngươi bé bỏng thế này, người ta tùy tiện đá một phát, ngươi liền xong đời! Lương Tu Ngôn dùng ánh mắt nghiêm nghị cảnh cáo nó, sợ tới mức tiểu Khâu lại cuộn tròn.
Lúc này, Lương Tu Ngôn chạy vô đằng sau chuồng, trong hàng này chỉ một con ngựa, ánh mắt hữu thần, cả mình tuyết trắng, ngay cả bốn vó đều là màu trắng, có thể nói là phong thần tuấn lãng.
Lương Tu Ngôn không biết lựa ngựa, nhưng vừa thấy cũng biết là tốt nhất nơi này. Thế là liếc mắt giá cả, khiến cậu trợn mắt há hốc mồm.
250 kim!
Lương Tu Ngôn líu lưỡi, trong lòng suy xét, ai mà mua thì tuyệt đối là thằng khùng.
Đương lúc cậu nghĩ vậy, đột nhiên nghe thấy có người hô: “Ông chủ, con ở trong cùng, ta muốn.”
Thao!
Lương Tu Ngôn lập tức nghe tiếng nhìn sang, xem thử tột cùng là đồ hâm nào, có tiền không có chỗ xài!
Này không nhìn không sao, vừa nhìn đã doạ cậu nhảy dựng!
Đẹp!
Xinh đẹp!
Cực kì đẹp!
Thần tiên tỷ tỷ!
So với tất cả người chơi, NPC cậu từng gặp qua thì muốn đẹp hơn ba phần!
Đối phương dường như cũng nhận thấy ánh mắt chòng chọc, quay đầu nhìn về phía Lương Tu Ngôn.
Lương Tu Ngôn nghẹn một cỗ tức giận ở trong lòng, cũng không chút sợ, vểnh cổ đối mặt với người ta.
Ngô...... Ngay cả đôi mắt cũng đẹp như vậy, là mắt hoa đào đầy quyến rũ...... Lương Tu Ngôn tiếc hận nghĩ.
Đối phương thản nhiên nhíu mày, hướng cậu đi tới.
Tuy rằng là mĩ nhân đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất cũng quá cường đại đi, làm cho Lương Tu Ngôn bất giác lui về sau từng bước, trong lòng suy xét, không phải nhìn một tí thì muốn giết người chứ? Nghe nói mấy người xinh đẹp đều lòng dạ hẹp hòi?
Đương nhiên, ngoại trừ học trưởng......
Khi mỹ nhân đi đến trước mắt Lương Tu Ngôn, dưới khoảng cách quan sát gần như vậy, quả nhiên là đẹp đến chẳng chút tì vết, nhất là cặp mắt hoa đào đầy ẩn tình ấy, thiệt là quyến rũ.
Lương Tu Ngôn cảm thấy ngay cả hồn mình cũng bị người nọ câu mất, trong đầu liền hiện một ý niệm, từ trên trời rơi xuống một người tuyệt sắc, ta gặp may rồi gặp may rồi! Nhất định phải xin số!
“Con thú cưng này ngươi có bán không?”
Tuy rằng không đủ từ tính, tuy rằng không đủ thấp trầm, tuy rằng không đủ thô cuồng, nhưng thanh âm con trai rõ rệt vẫn như cú sấm giữa trời quang với Lương Tu Ngôn.
Thao!
Cư nhiên là giai!
Lại còn có hầu kết!
Lương Tu Ngôn từ đầu kinh diễm thành khiếp sợ thành phẫn nộ, đối mặt với một thằng con trai còn muốn xinh đẹp hơn mọi con gái, cậu cảm thấy mình đang bị đùa giỡn trắng trợn.
Tiểu bạch kiểm!
Tử phú hai đại! (thằng cậu ấm chết tiệt)
Khẳng định được bao nuôi!
Giả mẹ gì, thứ đáng ghét nhất!
Đối phương lại không dự đoán được Lương Tu Ngôn trong phút chốc có thể có nhiều tâm tình như vậy, vì thế lặp lại lần nữa: “Thú cưng này ngươi có bán không?”
“Không bán!” Lương Tu Ngôn kiên quyết lắc đầu, cậu còn chìm trong đau thương chưa thể thoát khỏi.
“Không bán?” Đối phương tăng thêm khẩu khí, nói, “Ta ra 300 kim.”
Lương Tu Ngôn như trước lắc đầu.
“500 kim, chắc giá.”
500 kim đối Lương Tu Ngôn mà nói, chính là một số con trên trời. Cậu cúi đầu nhìn tiểu Khâu, tiểu Khâu tựa hồ nghe hiểu cuộc đối thoại giữa hai người, mở cặp mắt to ngập nước, ủy khuất nức nở: “Meo......”
Điều này làm Lương Tu Ngôn càng thêm quyết tâm, ngẩng đầu đối mỹ nhân nói: “Không được, ta không bán, ngươi có thể tự mình đến dã ngoại bắt giữ một con, cũng không phải thú cưng đẳng cấp cao gì.”
Tiểu Khâu lại như hiểu được tâm ý của chủ nhân, vươn đầu lưỡi hồng nhạt, liếm liếm lòng bàn tay của Lương Tu Ngôn, cố gắng lấy lòng cậu.
Lương Tu Ngôn bị hành vi của nó chọc cười, xoa đầu nó, nói: “Được rồi, đừng sợ, không bán ngươi, không bán ngươi.” Rồi mới mang theo xin lỗi nói với mỹ nhân: “Ngươi cũng thấy đấy, nó ngoan thế này, ta không nỡ bán nó.”
Mỹ nhân nhìn thấy tiểu Khâu được vuốt ve mà lộ vẻ an nhàn, lập tức hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn bất cần đối phương cho phép hay chưa, trực tiếp vươn tay, trêu đùa tiểu Khâu.
“meo......”
Mặc cho tiểu Khâu cực lực trốn vào lòng chủ nhân, nhưng làm sao cũng chạy không khỏi lộc sơn chi trảo. (Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo” hình thành.)
“Thật không bán sao?” Mỹ nhân ngóng trông hỏi.
Mỹ nhân vốn là bộ dáng băng sơn, trông như bông hoa trên cao, hiện tại lại hai mắt toả sáng, còn kém toả tình yêu. Lúc đầu Lương Tu Ngôn thấy cậu ta còn có chút sợ hãi, bây giờ lại cảm thấy buồn cười, lắc lắc đầu, nói: “Không bán, bất quá nếu ngươi thích, có thể cho ngươi mượn vui đùa một tí.”
“Thật sao?” Mỹ nhân hỏi, nhưng tư thế hai tay đều đặt ở trên người tiểu Khâu, rất mong chờ Lương Tu Ngông gật đầu một cái, cậu ta liền lập tức đoạt lấy.
“Đồng tẩu vô khi.” (không lừa gạt người già và trẻ nhỏ)
Lương Tu Ngôn lộ ra một cái nụ cười tự cho là rất tuấn tú, kết quả người ta chẳng thèm nhìn về phía cậu, một phen đoạt lấy tiểu Khâu liền vân vê nhào nặn.
Còn giơ chân trước tiểu Khâu lên, múa may mấy cái trên không, lộ ra phần thịt đệm, giống như đang chào hỏi.
Mỹ nhân chơi đến thoả thích, miệng cười lớn, tựa như một đóa hoa mai trên tuyết sơn nở rộ trước mặt, lộ ra cổ diễm lệ và thanh hàn, đẹp đến mức khiến người khác khó thể dời mắt.
Bất quá giờ phút này cậu ta có đẹp đi nữa, Lương Tu Ngôn cũng chẳng có phần tâm tư kia, thật càng như đang nhìn một đứa nhỏ chưa trưởng thành.
“Cẩn thận một chút, nó còn nhỏ mà, không gượng nổi ngươi chơi vậy đâu.”
“Ừ, biết biết.” Mỹ nhân miệng thuận theo, dưới tay lại không lưu tình.
Tiểu Khâu víu ống tay áo của mỹ nhân, lợi dụng thời gian rãnh còn ủy ủy khuất khuất liếc nhìn Lương Tu Ngôn một cái, dường như đang trách cứ chủ nhân này không lương tâm. Lương Tu Ngôn bị nó nhìn đến ngượng ngùng, gãi đầu, tìm cớ: “Được rồi chứ, ta còn có việc.”
Mỹ nhân chơi đang high, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ngươi muốn mua ngựa sao, nơi này tùy tiện chọn một, ta tặng ngươi.”
Lương Tu Ngôn biết cậu ta có tiền, nhưng không nghĩ tới cậu ta có tiền như vậy. Thấy cậu ta phóng khoáng, trái lại hơi sửng sốt, lập tức nói: “Không phải ý này, ta còn có bạn chờ ở bên ngoài.”
Mỹ nhân tuy rằng trông khó thân cận, nhưng tâm tư đơn thuần, cũng không hoài nghi, lưu luyến đem tiểu Khâu trả lại cậu.
Ngó bộ dạng mất mát của mỹ nhân, cũng làm cho Lương Tu Ngôn có chút băn khoăn, nói: “Ta xem ngươi rất thích nó, nếu không chúng ta thêm hảo hưu nhau, như vậy ngươi truyền tin cho ta, ta liền mang tiểu Khâu tới gặp ngươi.”
“Thật sự?” Mỹ nhân lập tức rạng rỡ phấn chấn, “Ta gọi là Đường Thất Thiểu, Thần Tiên cốc.”
“Thần tiên cốc? Đó là cái gì?”
Lương Tu Ngôn tuy rằng đã chơi trò chơi được một quãng thời gian, nhưng vẫn thuần là tân binh, lần đầu tiên nghe được tên Thần Tiên cốc đầy khí phái vang dội, đương nhiên tò mò. Tâm tư mỹ nhân động lòng người hoàn toàn không ở đây, càng không ngừng thúc giục cậu: “Chậm tí nói sau, nhanh thêm ta đi!”
Lương Tu Ngôn bất đắc dĩ, đành phải nén xuống lòng hiếu kỳ, thêm cậu ta vào hảo hữu trước rồi hỏi sau.
Đường Thất Thiểu nhận được hệ thống tin tức, nhấc được tảng đá trong lòng, thu hồi nhiệt tình vừa rồi, lại biến trở về băng sơn mỹ nhân, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú tiểu Khâu, hận không thể ôm sang hôn mấy chụt. Nhưng vẫn là gương mặt lạnh tanh, nghiêm trang nói ra lai lịch của Thần Tiên cốc:
“Thần Tiên cốc còn xưng Thần Y cốc, xưa nay là địa phương thần y ở ẩn lánh nạn, bởi vậy y thuật trong đó có thể nói nhất tuyệt. Giống với Nga Mi, đều là chức nghiệp chuyên môn trị liệu, bất đồng Thần Tiên cốc là môn phái ẩn tàng. Không chỉ có thuật khôi phục lợi hại hơn, mà còn am hiểu luyện chế đan dược, thuốc này đương nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy thương điếm hệ thống, bất quá......”
Lương Tu Ngôn vốn nghe thấy cao hứng, nghe được cậu ta nói được nửa lại không nói thêm, lòng hiếu kỳ lập tức bị khơi dậy, vội truy vấn: “Bất quá cái gì?”
Đường Thất Thiểu bí hiểm cười cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, nói: “Bất quá nếu ngươi mang theo tiểu Khâu đến, ta có thể bớt tám phần cho ngươi.”
“Thao!”