Chương 68: CẦN ĐỐI MẶT THÌ PHẢI ĐỐI MẶT

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ngoại trừ buổi sáng ở hòn đảo Celebes ra, Kỳ Hinh chưa từng được hưởng thụ bầu không khí tươi đẹp của buổi sớm nào như hôm nay! Sau khi về nhà, Kỳ Hinh cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập khắp mọi nơi.

Bác Vương vào phòng, báo cho cô biết bữa sáng đã được chuẩn bị.

Kỳ Hinh uể oải duỗi cái lưng mỏi, đi vào phòng tắm, rửa mặt, sau đó cô mặc một bộ váy trắng, cả người cảm thấy rất thoải mái.

- Mẹ, buổi sáng tốt lành!

Kỳ Hinh ngáp một cái, đi đến trước bàn ăn, làm nũng thơm chụt một cái lên má bà Chúc Bích Doanh.

- Hinh Nhi, tối qua con ngủ không ngon sao?

Bà Chúc Bích Doanh thấy Kỳ Hinh hơi mệt mỏi liền hỏi.

- Đâu có đâu, về nhà thì đương nhiên con phải ngủ ngon rồi!

Kỳ Hinh nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, vui vẻ nói.

Bà Chúc Bích Doanh cũng mỉm cười:

- Hinh Nhi, xem con kìa, hành lý cũng chẳng mang về, die≈nda≈nlequ≈ydonnn để lát nữa ăn xong mẹ với con đi mua mấy thứ nhé!

Bàn tay đang cầm cốc sữa của Kỳ Hinh chợt khựng lại trên không trung.

- Sao thế?

Bà Chúc Bích Doanh ngẩng đầu hỏi.

Ánh mắt Kỳ Hinh có chút rối loạn, cô hơi mất tự nhiên:

- Mẹ, lát nữa con muốn tới Lăng thị!

Bà Chúc Bích Doanh sững người một lát rồi lập tức nói:

- Ừ, con đến nói cho rõ ràng với Lăng Thiếu Đường đi, giờ con và cậu ta không có quan hệ gì hết, cậu ta không có quyền giữ con!

- Mẹ…

Kỳ Hinh bất đắc dĩ gọi một tiếng.

- Chẳng lẽ mẹ nói sai gì à? Cậu ta phá hỏng hôn lễ của con, tạo đề tài cho báo chí đưa tin thì tạm chưa nói đến, nhưng hiện giờ tình hình giữa con và cậu ta là sao chứ?

Bà Chúc Bích Doanh càng nói lại càng tức.

Cảm giác đau lòng như xuyên thấu vào tận lục phủ ngũ tạng của Kỳ Hinh rồi lan ra khắp toàn thân. Dường như cô đã tìm được nguồn gốc của cơn đau nhưng lại đau đớn khi không tìm được lối ra.

- Được rồi, mẹ, con sẽ xử lý chuyện của con, mẹ đừng lo lắng nữa!

Cô miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi bà Chúc Bích Doanh.

- Hinh Nhi, mẹ không muốn con bị kẹp ở giữa rồi lại khó xử. Nếu Lăng Thiếu Đường thật lòng đối xử tốt với con thì mẹ cũng yên tâm, nhưng cậu ta lại cướp con khỏi tay cậu Tuyên Tử Dương, tất cả chỉ vì muốn trả thù, cậu ta đâu có thật lòng với con đâu cơ chứ! Nếu cậu ta muốn lấy Kỳ thị ra để uy hiếp con thì con đừng sợ cậu ta!

Bà Chúc Bích Doanh không ăn sáng nữa, nghiêm túc nói với Kỳ Hinh.

Kỳ Hinh bất đắc dĩ mở miệng:

- Mẹ, bố mẹ thật sự cho rằng Lăng Thiếu Đường là người đơn giản vậy sao? Mẹ biết không, công ty của Tử Dương đã bị tập đoàn Lăng thị thu mua, con không muốn vì con mà những người khác lại bị liên lụy, nhất là những người thân thiết của con!

- Cái gì?

Bà Chúc Bích Doanh kinh hãi:

- Tử Dương cậu ấy…

Kỳ Hinh gật đầu, sau đó cô ngước mắt nhìn bà Chúc Bích Doanh, ánh mắt đầy đau đớn:

- Ông Trời đã định cho con gặp gỡ Lăng Thiếu Đường thì con nhất định phải giải quyết cho xong mối ân oán này!

- Hinh Nhi…

Bà Chúc Bích Doanh nhìn con gái, trong lòng rất đau xót.

Đúng lúc này, d/-ie✲nda»nleqqquydo»n bác Vương hốt ha hốt hoảng chạy vào trong phòng:

- Phu nhân, bên ngoài có người tự xưng là lái xe của nhà họ Lăng, nói là tới đón cô chủ!

- Cái gì? Ở đâu?

Bà Chúc Bích Doanh thay đổi hẳn sắc mặt, vội hỏi.

- Anh ta đang chờ trong phòng khách!

Bác Vương vừa dứt lời, bà Chúc Bích Doanh đã tức giận đứng dậy, đi thẳng về phía phòng khách.

Kỳ Hinh cũng hoảng hốt, quả nhiên Lăng Thiếu Đường nắm rõ lộ trình của cô.

Khi ba người vào đến phòng khách thì liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó.

Kỳ Hinh nhận ra đó chính là tài xế tư nhân của Lăng Thiếu Đường! Người này lúc nào cũng giữ yên lặng, cô và ông ta chưa từng nói chuyện qua với nhau, thậm chí cô cũng không biết ông ta tên gì.

Bà Chúc Bích Doanh thấy vậy, liền quát lớn:

- Nhà họ Lăng mấy người không thèm coi nhà họ Kỳ chúng tôi ra gì phải không? Còn dám đến đây rồi đưa con gái tôi đi đâu?

Người tài xế vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, ông ta ngước mắt nhìn bà Chúc Bích Doanh rồi điềm nhiên đáp lại:

- Anh Lăng nói tôi đến đón cô Kỳ!

- Hừ! Anh Lăng ư? Giờ tôi mới biết người đứng đầu nhà họ Lăng là Lăng Thiếu Đường đấy! Anh về nói với cậu ta là Hinh Nhi sẽ không đi đâu hết, cậu ta đừng có mơ tưởng nữa!

Bà Chúc Bích Doanh phẫn nộ, trừng mắt.

Người tài xế hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Kỳ Hinh:

- Cô Kỳ, mời cô lên xe, di⊹endanle⊹quyd⊹on nếu không tôi không biết phải ăn nói với anh Lăng thế nào!

- Anh…

- Mẹ, thôi đi, dù sao người ta cũng là người làm công ăn lương, hơn nữa con cũng cần phải tới Lăng thị!

Kỳ Hinh ngắt lời bà Chúc Bích Doanh.

Đúng! Cô nhất định phải tới gặp Lăng Thiếu Đường! Lần này cô muốn giải thích với anh chuyện cô rời khỏi đảo Celebes, cô không muốn để Lăng Thiếu Nghị gánh vác hết trách nhiệm.

- Hinh Nhi…

Bà Chúc Bích Doanh không đành lòng.

Kỳ Hinh mỉm cười an ủi mẹ, sau đó cô quay đầu lại, sự dịu dàng được thay thế bằng sự thanh lạnh:

- Anh Lăng muốn gì?

- Cô Kỳ, anh Lăng nói tôi phải trực tiếp đưa cô tới Lăng thị gặp anh ấy!

Kỳ Hinh gật đầu, cô đưa mắt nhìn mẹ mình rồi theo người tài xế đi ra cửa.