Chương 67: ANH EM TRANH CHẤP

- Hinh Nhi...

Ông Kỳ Chấn Đông thấy con gái kinh ngạc, liền mở miệng nói:

- Thật ra bố mua đảo Celebes là muốn mừng sinh nhật con, nhưng đâu ai ngờ Kỳ thị lại đột nhiên xảy ra chuyện, bố thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đem bán hòn đảo đi, như vậy bố mới có vốn lưu động để tiến hành cạnh tranh đấu thầu!

Kỳ Hinh mở to đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, đôi môi cô run run như cánh bướm trong gió.

Thì ra...

Thì ra hòn đảo đó là bố cô mua cho cô để mừng sinh nhật!

- Hinh Nhi, bố con cũng đã biết người đứng phía sau mua hòn đảo này chính là Lăng Thiếu Đường. di♣en‿danle‿‿quyd‿on Cậu ấy mua hòn đảo này sau đó tặng lại cho con, như vậy cũng không phải là chuyện xấu! Bố con luôn vì chuyện đã bán đảo Celebes mà áy náy mãi!

Bà Chúc Bích Doanh cũng biết Kỳ Hinh vừa từ đảo Celebes trở về nên cũng đoán ra phần nào!

Kỳ Chấn Đông đứng lên, vỗ vai con gái:

- Hinh Nhi, từ sau khi Lăng Thiếu Đường chính thức tiếp quản Lăng thị, phong cách làm việc của cậu ấy cực kì chuẩn xác và lạnh lùng, nhưng lần này cậu ấy đã thay bố làm một chuyện, gián tiếp thực hiện nguyện vọng của bố nên bố rất cảm kích cậu ấy. Nhưng nếu mọi chuyện đúng như lời con nói, cậu ấy muốn thu mua toàn diện tập đoàn Kỳ thị thì bố tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!

Ngữ khí của ông Kỳ Chấn Đông cũng rất kiên quyết!

- Dù sao Lăng Thiếu Đường cũng là bậc hậu bối, dù là xét về phương diện bố là bạn thân của bố cậu ấy hay kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường thì bố cũng là lớp người đi trước. Vậy nên Hinh Nhi à, nếu hiện giờ con không còn yêu Lăng Thiếu Đường nữa thì hoàn toàn không phải ở bên cạnh cậu ấy nữa đâu, bố không muốn người ngoài nói Kỳ Chấn Đông này phải bán con gái đi mới bảo vệ được Kỳ thị!

Mỗi câu mỗi chữ ông Kỳ Chấn Đông nói ra đều đánh vào lòng Kỳ Hinh, cô nghe từng câu từng từ, trong lòng đầy chấn động.

Nhìn biểu cảm của bố thì có thể thấy ông không để Lăng Thiếu Đường vào mắt, là do trong mắt ông, Lăng Thiếu Đường chỉ là bậc con cháu, hay là...

Ông chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với anh?di╬enda╬nleeqqquuy╬do╬n

Kỳ Hinh đè chặt tay lên ngực, muốn trấn an cảm xúc trong lòng!

Lăng Thiếu Đường là một người cực kì lạnh lùng và có thể nói là tàn nhẫn! Từ sau khi tiếp quản Lăng thị, chỉ trong vòng có hai năm ngắn ngủi mà anh đã mở rộng phạm vi hoạt động của tập đoàn lên rất nhiều lần, những điều này đã cho thấy anh đều nắm rõ và đạt được thuận lợi trong mọi việc trên thương trường.

Bóng đêm dày đặc bao trùm toàn bộ thế giới, vạn vật như bước vào giấc ngủ yên.

Kỳ Hinh nằm trên giường, chăn ấm đệm êm dưới lưng không làm cho cô đi vào giấc ngủ được mà ngược lại còn khiến cô trằn trọc không yên.

Cô thở dài một hơi rồi ngồi dậy bước xuống giường.

Chiếc rèm cửa sổ được kéo ra, cô nghiêng người tựa vào cửa sổ, những vì sao sáng trên bầu trời tối đen in bóng lên chiếc cửa kính.

Đêm xuống cũng là lúc con người giải tỏa tâm trạng, thoát ra khỏi những phù phiếm xa hoa của ban ngày. Những đóa hoa như được tô điểm trong đêm tối, đêm đen thay thế bầu trời xanh thẳm, tình yêu nồng nàn cùng sự quyến luyến sâu sắc đan cài vào nhau.

Màn đêm đen ngập tràn hương vị của tình yêu thương nồng đậm, còn cô thì sao?

Phải lấy sự thanh lạnh để ngụy trang, lấy cái tĩnh lặng để che giấu cái bi thương, chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của cả đời cô sao?

Kỳ thị đột nhiên gặp phải vấn đề, chắc chắn Lăng Thiếu Đường không thể không biết! Hơn nữa anh còn mua đảo Celebes, đương nhiên là phải biết rõ tình hình lúc đó.

Hừ!

Khóe miệng Kỳ Hinh cong lên nụ cười nhạt.

Lăng Thiếu Đường một mặt muốn mua đảo Celebes từ tay bố cô để hạ nhục cô, mặt khác bắt đầu gióng trống khua chiêng tiến hành việc thu mua Kỳ thị!

Lăng Thiếu Đường, anh thật là ác độc!


Thanh Vận Viên – dieΔndΔanleqΔuydΔon biệt thự của nhà họ Lăng lúc đêm khuya.

Người đàn ông với vóc người cao lớn mở cửa phòng khách ra...

- Cậu hai, cậu đã về rồi!

Người giúp việc cung kính cúi người nói với Lăng Thiếu Nghị.

Lăng Thiếu Nghị mệt mỏi, chỉ muốn đi qua hành lang để về biệt thự của mình đi nghỉ...

- Cậu về sớm hơn tôi tưởng đấy!

Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên đầu cầu thang, ánh đèn sáng trưng trong phòng khách cũng đồng thời chiếu rọi vào đôi mắt lạnh như băng ấy.

Người đứng trên cầu thang chính là Lăng Thiếu Đường!

Đôi mắt anh sâu thẳm như đang nhìn một kẻ phản bội, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng lạnh lùng tạo cho người ta cảm giác anh là một người cao cao tại thượng và hết sức lạnh lẽo. Đôi chân thon dài với từng bắp đùi cường tráng của anh bước từng bước xuống bậc cầu thang.

Khi Lăng Thiếu Nghị nghe thấy giọng nói của Lăng Thiếu Đường, anh ta lại quay trở lại phòng khách, miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa.

- Anh cả, em không ngờ hôm nay anh lại ở nhà, em vốn định ngày mai sẽ gặp anh rồi giải thích...

Một hành động bất ngờ xảy ra cắt ngang lời Lăng Thiếu Nghị.dieʊndʊanlequydoʊn

Lăng Thiếu Đường sải bước dài nắm chặt lấy cổ áo Lăng Thiếu Nghị, sau đó tay kia vung lên, đấm thẳng vào mặt Lăng Thiếu Nghị khiến cả người anh ta bị hất văng ra xa.

- A... cậu cả, cậu hai, hai người đừng đánh nhau!

Thấy có động tĩnh, người làm vội chạy tới.

- Cút đi cho tôi! Ai xen vào việc này thì ngày mai cuốn gói khỏi đây!

Lăng Thiếu Đường giận dữ gào lên, tựa hồ khiến cả căn biệt thự rung chuyển!

Đám người giúp việc vội rời đi! Lăng Thiếu Nghị loạng choạng đứng dậy, lấy tay lau vết máu trên khóe miệng sau đó nhếch môi lên, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ sự lạnh lẽo:

- Sao? Anh bỏ hết công việc sang một bên, ở nhà chờ em chỉ vì muốn đấm một đấm này à?

- Tôi muốn đánh cậu không phải chỉ có một đấm này!

Làn khói mù trong mắt Lăng Thiếu Đường tản đi, thay vào đó là một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, anh lại vung tay đấm vào mặt Lăng Thiếu Nghị.

Lăng Thiếu Nghị lùi về sau mấy bước, lưng dựa hẳn vào tường.

- Sao? Còn không đáp trả à?

Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười nhạo đầy khát máu!

Những sợi tóc hỗn độn trước trán Lăng Thiếu Nghị đã che đi sự dịu dàng của anh ta, khóe miệng anh ta cũng cong lên nụ cười lạnh. Anh ta đứng dậy, bước lên một bước, vung tay lên đấm...

Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia sắc bén, anh không hề né tránh mà đứng nguyên tại chỗ tiếp nhận cú đấm của Lăng Thiếu Nghị.

Sau đó, anh hất mấy sợi tóc hỗn độn ra sau, đôi môi mỏng cong lên nụ cười tàn nhẫn:

- Đáng tiếc... ra tay không đủ ngoan độc, để anh cả... dạy cậu!

Nói xong, sự sắc bén trong mắt Lăng Thiếu Đường như một mũi tên bắn thẳng ra ngoài, anh vung tay đấm mạnh khiến Lăng Thiếu Nghị ngã xuống chiếc bàn thủy tinh cạnh sofa, sau đó lại ngay lập tức túm cổ Lăng Thiếu Nghị, vung tay lên đấm phát nữa.

- Vừa rồi tôi cho cậu đấm vì muốn cậu không phải thấy ấm ức, nhưng cậu không còn cơ hội nữa đâu! Cậu phải biết rằng một khi làm trái ý của tôi thì phải trả cái giá rất đắt!

Lăng Thiếu Đường lại liên tiếp vung nắm đấm...

- Haha... – die≈n‿d‿anleq‿uydon‿ Ai ngờ Lăng Thiếu Nghị lại cất tiếng cười lạnh, tiếng cười to vang vọng khắp phòng khách chính của căn biệt thự.

- Làm trái ý anh? Mọi người đều phải phục tùng theo ý của anh sao? Cho dù cả những người muốn cạnh tranh với anh cũng phải như vậy? Cả em? Cả Kỳ Hinh?

- Lăng Thiếu Nghị, đừng có giả bộ nho nhã làm gì, tốt nhất là che giấu cho tốt cái bản tính đê tiện của cậu đi! Nếu để tôi biết cậu có ý đồ gì với Kỳ Hinh thì tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu đâu!

Lăng Thiếu Đường quét ánh mắt lạnh lùng về phía Lăng Thiếu Nghị.

Nhưng Lăng Thiếu Nghị lại chẳng có một chút sợ hãi nào:

- Ồ, em rất thích anh cả dùng từ “đê tiện” để hình dung em đấy! Em thừa nhận đấy, em rất thích Kỳ Hinh, Kỳ Hinh đi theo anh quả đúng là lãng phí và bị nhục nhã!

Quả nhiên, tên khốn này!

- Cậu mà cũng có tư cách để yêu cơ à?

Lăng Thiếu Đường thấy Lăng Thiếu Nghị nói vậy liền nở nụ cười lạnh, đôi mắt đen mang đầy vẻ khiêu khích và khinh miệt:

- Nể tình tôi và cậu cùng một bố sinh ra nên tôi có lòng tốt khuyên cậu một câu, cứ làm tốt việc trong bổn phận của mình đi, đừng có mà tơ tưởng đến những thứ khác.

Lăng Thiếu Nghị lau vết máu trên khóe miệng rồi đứng lên, bước từng bước tới gần Lăng Thiếu Đường, nhìn thẳng vào đôi mắt anh rồi nói:

- Tôi không có tư cách thì anh có à? Sao? Sợ tôi thích Kỳ Hinh à? Sợ Kỳ Hinh bị tôi cướp đi à? Hai năm trước tôi đã giúp Kỳ Hinh giả chết, hôm đó tôi lại chính là người đưa Kỳ Hinh rời khỏi đảo Celebes, trong lòng anh thấy không thoải mái lắm đúng không? Anh còn không dám nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân mà còn nói tôi đê tiện ư? Chẳng lẽ việc anh làm với Kỳ Hinh là quang minh chính đại lắm sao?

Lăng Thiếu Đường lại túm chặt cổ áo Lăng Thiếu Nghị:

- Cậu vừa nói gì, nói lại lần nữa xem nào!

- Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai à? Bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Anh đe dọa Kỳ Hinh thế nào thì trong lòng anh rõ nhất, anh chính là cái loại nhát gan, sợ bị phản bội, sợ mất đi cho nên anh không hề quan tâm đến cảm nhận của Kỳ Hinh mà chỉ muốn cưỡng ép cô ấy!

Giọng nói của Lăng Thiếu Nghị đầy kiên quyết, ánh mắt đầy bất mãn và châm chọc khi nhìn Lăng Thiếu Đường.

- Haha... – Vậy mà nghe xong, Lăng Thiếu Đường lại cất tiếng cười ngông cuồng.

- Nghe qua thì có vẻ cậu hiểu tôi thật đấy! Nhưng mà đáng tiếc, cậu chẳng uy hiếp được tôi đâu! Về chuyện tôi có cưỡng ép Kỳ Hinh không thì đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, nhưng người nào làm ra những chuyện ngu xuẩn thì đều phải trả giá, cậu như vậy mà Kỳ Hinh cũng thế!

- Vậy An Vũ Ân thì sao? – diennn‿dannnlequy‿donnn Lăng Thiếu Nghị lập tức lên tiếng.

- Anh hẳn là không quên An Vũ Ân! Tôi rất rõ trong lòng anh nghĩ gì, anh sợ... Kỳ Hinh cũng giống như cô ấy!

Lăng Thiếu Nghị gằn từng tiếng.

Lăng Thiếu Đường sững sờ, nhưng ngay sau đó lại ném Lăng Thiếu Nghị như ném bao cát.

- Lăng Thiếu Nghị, đừng có lấy ba từ “An Vũ Ân” đó ra để chọc tức tôi! Cậu đừng có luôn miệng lấy Kỳ Hinh ra để làm cái cớ. Tôi thấy người có dã tâm chính là cậu đấy, đừng có giả bộ làm như cậu đang quan tâm đến mọi việc như thế! Cậu là loại người thế nào, chẳng lẽ tôi còn không biết ư?

Lăng Thiếu Đường nhếch miệng lên, chẳng biết có phải là đang cười hay không nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh lẽo và tàn ác.

- Lăng Thiếu Nghị, để tôi nói rõ ràng cho cậu một lần, cậu đừng mơ tưởng rằng cậu muốn gì thì sẽ có được thứ đó, dù là Kỳ Hinh hay là Lăng thị!

Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị trong giây lát vụt qua tia khác thường nhưng anh ta nhanh chóng khịt mũi rồi cười:

- Thật buồn cười! Anh chính là cái đồ “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”

- Ồ! Vậy à? – die∩nda∩nleq∩uyd∩n Lăng Thiếu Đường nhướn đôi mày kiếm, giọng điệu trở nên cực kì trào phúng:

- Vậy người “quân tử” là cậu phải đề phòng kẻ “tiểu nhân” là tôi đây rồi! Nhưng tôi nhắc cậu, nếu muốn đối phó với tôi thì cậu còn non lắm, phải luyện tập nhiều vào mới được!

Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy vẻ xem thường, gương mặt tuấn tú của anh sát lại gần Lăng Thiếu Nghị:

- Cậu đã muốn chơi trò chơi thì tôi đây có lòng tốt nhắc nhở nhé, làm việc thì nhất định phải nhanh nhẹn vào, đừng để tôi phát hiện ra manh mối gì, nếu không... kết cục thế nào, cậu là người thông minh, hẳn là hiểu rõ!

Nói xong, anh cong môi lên nở nụ cười tàn nhẫn, sau đó sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người, chẳng thèm liếc Lăng Thiếu Nghị một cái nào nữa mà đi về phía biệt thự của mình.

Lăng Thiếu Nghị đăm chiêu nhìn theo bóng lưng Lăng Thiếu Đường, sau đó anh ta hung hăng quệt sạch vết máu trên khóe miệng.