Chương 84: Hào Quang Của Nhân Vật Chính

Nguyễn Kiều Kiều từng xem không ít truyện xuyên không trọng sinh, nhất là một hai năm gần đây, bàn tay vàng trọng sinh xuyên không quả thực phổ biến một thời, hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ thiếu phụ lòng hô to đánh quái ngược tra sở hữu giang sơn mỹ nam đủ kiểu.

Nhưng tiểu thuyết và thực tế có khoảng cách.

Cho dù cô xuyên không, cũng chỉ đến trên người người qua đường A, đồng thời còn cực kỳ khổ cực.

Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mỗi ngày đều chiến đấu với một đám người thú. Cuối cùng, vất vả lắm mới trông được bàn tay vàng.

Nhưng ngoại trừ để cô càng thêm đàn ông ra, chả còn gì nữa.

Ông trời thực sự ưu đãi nhân vật chính, giờ cô tin tưởng Cẩu Bất Lý chính là nam chính tiêu chuẩn rồi.

Tại sao, vì ông trời cho cậu một không gian mang theo bên người. Ban đầu cô còn tưởng bên trong toàn bộ chỉ có truyện H, hôm nay lật thử.

Mẹ nó —— Khoa học cứu vớt thế giới.

Bí mật tuyệt thế kìa, kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch đấy, vậy mà lồ lộ trước mặt bọn họ.

Hào quang nhân vật chính lừa đảo!

Tô Tầm lật qua lật lại, cùng với tốc độ lật nhanh hơn, mắt anh cũng sáng rực hơn.

không bao lâu sau, anh vứt quyển sách vào lò lửa bên cạnh.

“Đợi chút...” Cho dù hủy thi diệt tích, cũng có thể bỏ lại vào không gian của Cẩu Bất Lý mà, cần gì đem đốt chứ!

Đốt coi như mất hết.

“Tôi nhớ kỹ.”

Lừa đảo... hào quang của nhân vật chính chết tiệt!

Nguyễn Kiều Kiều chỉ trông thấy người xem qua đã nhớ trong TV và tiểu thuyết, chứ hiện thực chưa bao giờ thấy.

không ngờ... Tô Tầm lại là người như vậy!

Trời xanh không có mắt mà.

“anh định làm gì?” không bằng người ta, Nguyễn Kiều Kiều chỉ đành tiếp nhận sự thật.

Tô Tầm xoay tách trà, tâm trạng không tồi.

“Có lẽ tôi phải bị dụ hàng.”

“...”

Quả nhiên, khi Nguyễn Kiều Kiều và Cẩu Bất Lý ghé vào nóc nhà xem trò vui, Tô Minh lại tới. Trước đó làm một màn tình cảm anh em, bây giờ hắn cứng rắn hẳn.

“Cậu biết tôi có thể giết cậu. Dù sao giết cậu hay giết người khác không khác gì nhau, nếu cậu đổi ý...”

“Được.”

“Còn kịp...” Tô Minh chưa uy hiếp xong, Tô Tầm đã thản nhiên tiếp một câu. hắn xoay đầu, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, “Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói được, hợp tác. không phải anh vẫn muốn à?”

Thậm chí Tô Minh còn chưa thể hiện tư thế tổng tài cường thế bá đạo, tiếp đó đối phương đã thỏa hiệp.

Việc này... vẫn khiến người ta có chút bất lực ấy.

“Cậu không có ý đồ xấu gì chứ?”

“Có thì sao?” Tô Tầm nhếch môi, “Mấy năm nay, anh không thích cùng tôi chơi tới chơi lui ư? Thứ quá dễ lấy được, tôi và anh đều sẽ không quý trọng.”

Tô Minh vuốt cằm, trầm ngâm trong chốc lát.

“không sai, ở mặt này, chúng ta đúng thật là anh em. Được, một lời đã định.”

Hai người đập tay lập tuyên thệ, sau đó đều lui về vị trí của mình, mỉm cười.

Trong lòng biết rõ sự thật —— bọn họ không phải là kẻ thành thật giữ chữ tín.

Cứ thế, tội danh Tô Tầm ‘giết người’ được che lấp đơn giản. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Sau khi Tô Tầm giao ra quyền khai thác khoáng thạch núi tuyết, Tô Minh lập tức cắn ngược lại anh một cái.

Đày anh đến ‘đất hoang’.

Lần này, Nguyễn Kiều Kiều tức giận bất bình.

“hắn không phải đang qua cầu rút ván sao? đã nói là cùng có lợi ích mà.”

Tô Tầm không thèm để bụng, “Bộ chỉ cho phép hắn đổi ý, chẳng lẽ không cho tôi đổi ý à? Tôi muốn hắn mừng hụt.”

Tô Tầm tìm Mạc Phi, hai người lén la lén lút thương lượng một hồi, sau đó Mạc Phi mang theo nụ cười sáng tỏ rời đi.

Trước khi đi, hắn không quên tìm Nguyễn Kiều Kiều.

“Nghe nói cô phải đi vùng đất hoang?”

Nguyễn Kiều Kiều đang nhào nặn bánh bao, Mạc Phi lén lén lút lút xuất hiện, làm côsợ hết hồn.

“Tại sao anh tới đây?”

Mạc Phi nhìn cô bằng ánh mắt hơi kỳ quái.

“Sao vậy, mặt tôi bị dính cái gì à?”

Mạc Phi thật sự gật đầu, chỉ chỉ mặt mình, “trên mặt... thứ...”

Nguyễn Kiều Kiều sờ soạng, một mảng trơn nhẵn, có cái gì đâu chứ.

Mạc Phi vươn tay giúp cô khẽ lau bột mì trên mặt, cảm giác được Nguyễn Kiều Kiều lui về phía sau, hắn rút tay về.

“Có bột mì.”

“Ồ.” Nguyễn Kiều Kiều cũng thấy mình phản ứng quá khích, tuy nhiên cô không thấy mình làm sai. rõ ràng Mạc Phi có chút tình ý với cô, hiện tại cô đã lên giường Tô Tầm, tuy không thể nói là bên nhau cả đời, nhưng ít nhất hiện giờ ở bên nhau phải tuân theo quy tắc ở bên nhau.

không được để người đàn ông khác hi vọng. Đặc biệt, Mạc Phi còn là đồng bọn hợp tác của Tô Tầm.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Nguyễn Kiều Kiều lấy bánh bao trong lồng hấp ra, dùng hộp đựng đưa cho Mạc Phi.

“Mới hấp xong đấy, anh giữ lại ăn dọc đường đi.”

Mạc Phi được quan tâm mà kinh sợ, cất trong lòng, “Vậy... vậy tôi đi đây. Người đẹp, cô phải bảo trọng.”

“Vâng, tạm biệt.”

Mạc Phi chầm chậm từng bước, cuối cùng lúc đi tới cửa, bỗng nhiên hắn quay đầu lại.

“Núi Thú rất nguy hiểm. Tặng cô con dao găm này phòng thân.”

Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy đồ vật Mạc Phi đưa, con dao găm rất tinh xảo, thích hợp cho nữ giới. Nhưng cô vẫn thích dao phay hơn, chém người rất oai phong.

Mạc Phi thoáng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, nhẹ nhàng nói: “Đừng xem thường nó, nó là vật tổ tiên tôi để lại.”

“Có hiệu quả cắt sắt thành bùn không?”

“Nào có.” Mạc Phi lắc đầu, “Tuy nhiên nó có kịch độc, có thể độc chết bất kỳ thứ gì, kể cả con người và người thú.”

Chậc chậc chậc, rất ghê gớm. Bất quá, có cảm giác rất an toàn.

Nguyễn Kiều Kiều nhận lấy.

Mạc Phi lưu luyến, “Người đẹp, cẩn thận một chút.”

đi hai bước, bỗng nhiên hắn lại quay đầu, “Chẳng may không ổn, cô lấy dao đâm Tô Tầm. Tên đó mà chết, những người khác sẽ không làm khó cô...”

“...” Chờ chút, hai người thực sự là đồng bọn hợp tác với nhau sao? Từng giây từng phút đều muốn đâm chết đối phương, vẫn có thể hợp tác tốt à?

Chẳng qua, Mạc Phi nhắc nhở khiến Nguyễn Kiều Kiều có chút lưu ý.

Đất hoang trong truyền thuyết thật sự nguy hiểm vậy ư?

Đâu chỉ nguy hiểm, mà thật sự rất nguy hiểm đó! Dọc đường theo Tô Tầm đến nơi mà mọi người gọi là đất hoang, Nguyễn Kiều Kiều cảm thán.

Đất hoang lại có tên là núi Thú, tên như ý nghĩa, là chỗ ở của tộc người thú. Thế giới này, loài người và người thú tranh giành nhau chủ yếu là vì tài nguyên.

thật ra, hai bên có thể đạt được tình cảnh đôi bên cùng có lợi, song tiếc rằng hai bên đều không muốn thỏa hiệp, cho nên tạo ra chiến tranh nhiều năm như thế.

Loài người vì khai phá quá độ, làm ô nhiễm nghiêm trọng, không có một ngọn cỏ, thiếu thốn tài nguyên. Trái lại, tộc người thú đơn thuần, cây xanh bóng mát, tài nguyên phong phú, nhưng họ không có kỹ thuật phát triển hoàn thiện của loài người, họ theo thói cướp đoạt, chứ không quen phát triển.

Họ muốn làm chủ loài người, thống nhất thế giới này. Mà loài người thì muốn cướp tài nguyên của họ, do đó hai bên đánh đến không còn biết trời đất đâu.

Nghe Chuột Đệ nói, mấy năm nay, vì chiến tranh nhiều, người thú cũng đang từ từ thay đổi.

Chẳng hạn như, trở nên hung tàn hơn, bắt đầu học tập loài người, học kỹ thuật của bọn họ, lấy kỹ thuật của bọn họ chống lại bọn họ.

Tô Tầm bị đày tới ‘đất hoang’, thật ra là một ngọn núi nhỏ thuộc người thú quản lý. Có điều nghe nói tộc trưởng nơi này khá hiền lành, thích học tập kỹ thuật của loài người, còn rất lên án chiến tranh, nên mấy năm nay đều liên tục dốc sức duy trì hòa bình của hai tộc.

Cũng chẳng có nghĩa lý gì, bởi người bình thường muốn thay đổi thế giới này, rất khó.

Hai bên vẫn đánh đến không còn biết trời đất đâu. Vả lại, vì tộc trưởng nhiều lần can gián, nên khó tránh khỏi tộc người thú bên đó có chút ý kiến.

Ví dụ như, “anh che chở nó! anh lại che chở nó! nói, có phải anh với con tiểu yêu tinh kia có một chân không?”

“A... cô lại nói chuyện giúp nó! nói, có phải cô không thương tôi không?”

“...”

Dần dà, sơn địa vương bị ghét bỏ, tài nguyên chỗ hắn quản lý không tốt lắm, nên chậm rãi biến thành ‘đất hoang’.

Nghe nói, ở đây hoàn toàn tách biệt với thế gian, tràn đầy nguy hiểm.

Nguy hiểm ——

Trong lúc đoàn người Tô Tầm tiến vào ‘đất hoang’ không bao lâu, lập tức gặp nguy hiểm. Bên này hoàn cảnh hết sức tốt, khắp nơi đều có thể trông thấy cây xanh.

Đối với Nguyễn Kiều Kiều, chỗ này cây xanh bóng mát, rất nhiều cây đều xuyên thẳng lên tận trời, tầng tầng lớp lớp lá cây chặn ánh nắng, khiến toàn bộ khu rừng trở nên âm u.

Hoàn cảnh như vậy làm Nguyễn Kiều Kiều nghĩ tới rừng mưa nhiệt đới trước kia. Màu xanh là cái nhìn của sự sống, từng phút giây đều khiến Nguyễn Kiều Kiều cảm giác được thế giới này đầy tình yêu và sự tươi mát nhỏ bé.

Lá cây xinh đẹp, hoa tươi không biết tên, cô nhìn đến sáng mắt.

Nhắc tới sáng mắt, trước mặt cô quả thật sáng ngời. một ngọn giáo sáng chói cắm thẳng trước mắt cô.

Đờ mờ——

Mới nói thế giới này đầy tình yêu và sự tươi mát nhỏ bé đó.

Đúng lúc Tô Tầm bắt được ngọn giáo, đồng thời ném ngược ngọn giáo trở về để bắt kẻ ẩn nấp phía sau.

Cái gì, một con thỏ?

không đúng, là người thú thỏ.

Đây là một tộc người thú mới lạ Nguyễn Kiều Kiều trông thấy.

Người thú thỏ túm được ngọn giáo, mưu toan so sức lực với Tô Tầm, song cô ta đâu phải đối thủ của anh, nhanh chóng bị anh kéo ra.

Tô Tầm bóp cái cổ mảnh khảnh của cô ta, “nói, muốn chết thế nào?”

Đôi mắt người thú thỏ đỏ ngàu, vừa uất ức vừa sợ mà nhìn Tô Tầm, giống như giây kế tiếp sẽ khóc ngay.

Đợi đã —— cô ta khóc thật kìa.

nói thật, dáng dấp người thú thỏ hơi dễ thương. Nhìn kỹ, còn là một cô bé có đôi tai thỏ dài dài đáng yêu, không cao, dựa theo thông lệ của người thú, thì vẫn là một đứa trẻ nhỉ.

Hóa ra là bé thỏ nha.

Bé thỏ huhu khóc to, làm Tô Tầm mất hết kiên nhẫn.

“Nên giết đi.”

Trước giờ Tô Tầm là người nói được làm được, Nguyễn Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, anh đã bóp cổ bé thỏ đó. Vừa dùng sức, đôi mắt đỏ của bé thỏ trợn trắng.

Trong lúc Tô Tầm bóp chặt cổ bé thỏ, thình lình một trận gió kỳ quái xuất hiện.

Trong rừng mưa nhiệt đới nổi gió cát, bạn nói có lạ không.

Bỗng nhiên gió cát mù mịt, khiến tất cả mọi người đều không mở mắt ra được.

Cuối cùng, gió cát dừng lại. Hết thảy dần dần xuất hiện trước mặt Nguyễn Kiều Kiều.

Đệt.