*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dọc đường đi, Nguyễn Kiều Kiều đều nghĩ tới một chuyện. Tô Tầm cứ nghênh ngang như vậy trở về? Tốt xấu gì cũng khiêm tốn chút chứ!
Lần này, Tô Tầm vuốt đầu cô, nhìn cô như con ngốc.
“Khiêm tốn có thể giải quyết được vấn đề? Em xem Tô Minh là tên ngốc à?” anh không xem Tô Minh là tên ngốc, nhưng quả thật coi thường trí thông minh của cô.
“...”
Hình như đúng thật, nếu Tô Minh muốn bắt Tô Tầm, cho dù Tô Tầm có khiêm tốn đi nữa cũng hết cách. Mấy ngày nay chậm chạp không tới cửa, ngoại trừ ngọn núi tuyết - tấm bình phong thiên nhiên khủng này ra, sẽ không có lý do nào khác.
Do đó, bọn họ vừa mới trở về, người của Tô Minh đã ngăn ngay cửa.
“Em trai thân yêu, cậu có quyền giữ im lặng, nhưng cậu phải đi theo tôi.”
Tô Minh mặc đồng phục hiến binh, bộ dạng như đại nghĩa diệt thân.
Khoảnh khắc trông thấy Tô Minh, Nguyễn Kiều Kiều cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu., tay cô lén lút nắm dao phay.
Cổ tay chợt thít chặt, Tô Tầm giữ cô lại.
“Lui ra sau.”
“...???” không phải nên đẩy cô ra ngoài làm lá chắn hả? Tô Tầm đổi tính thật rồi.
“đi thôi.”
anh lẫm liệt tới trước mặt Tô Minh, đội trưởng đội hiến binh là một tên không có năng lực quan sát tình hình, đang chuẩn bị tới còng Tô Tầm lại.
Chẳng qua tay hắn ta còn chưa chạm được Tô Tầm, đã bị anh ném thẳng ra ngoài đụng vào tảng đá hộc máu.
Những người khác thấy thế, thoáng do dự có nên bước lên không thì lúc này, Tô Minh rốt cuộc phất tay.
“Cậu ấy là em tôi, nể mặt tôi đi.”
“...”
Đệt, thời điểm con chốt thí kia tới còng Tô Tầm, sao hắn không nói sớm chút.
Nguyễn Kiều Kiều khịt mũi coi thường!
Tô Tầm đi theo Tô Minh, Nguyễn Kiều Kiều nhìn bóng lưng anh, chẳng hiểu sao cô cảm thấy người chịu thiệt không phải là Tô Tầm.
Trong lúc đang nghĩ đến một số chuyện ngổn ngang, thình lình Cẩu Bất Lý từ phía sau nhảy ra, chui vào lòng cô, “Mẹ... hai người bỏ trốn cũng không dẫn theo con...”
“Bỏ trốn?” Khóe mắt Nguyễn Kiều Kiều khẽ giật giật, “Ai nói?”
Cẩu Bất Lý nhìn tiến sĩ Gấu, tiến sĩ Gấu nhìn trời, ra vẻ vô tội, “Cái đó, tôi cũng đâu có nói bỏ trốn... là tự ước hẹn kết đôi được chưa! Hơn nữa, ngày tháng lãng mạn vậy, tại sao phải mang theo kỳ đà như cậu chứ?”
“Mẹ, ông ta nói con là kỳ đà. Ừm... cái gì là kỳ đà ạ?”
“... Kệ ông ta đi. Mẹ làm bánh bao cho Cẩu Bất Lý ăn.”
Mạc Phi sai người len lén đưa một túi bột mì tới, đó là vật thiếu thốn ở chỗ này. Đúng lúc, Cẩu Bất Lý? Bánh bao?
Bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’[1]? Tuyệt. đã gợi lên nỗi nhớ nhà da diết của cô.
[1]Bánh bao Cẩu Bất Lý (Gou Bu Li) dịch ra tiếng Việt có nghĩa "chó cũng không thèm ăn" là mộttrong những đặc sản ở thành phố Thiên Tân, Trung Quốc, ra đời cách đây hơn 150 năm. Bấy giờ, một chàng trai tên Cẩu Tử đến Thiên Tân học nấu ăn và được nhà họ Lưu truyền dạy nghề làm bánh bao. Với bản tính nhanh nhẹn, ham học hỏi nên tay nghề của Cẩu Tử ngày một hoàn thiện. không lâu sau, Cẩu Tử mở một quán bánh bao nhỏ lấy tên là Đức Tụ. Tiếng lành đồn xa, tiệm bánh của Cẩu Tử ngày càng đông khách. Cẩu Tử bận làm bánh đến nỗi khách hỏi chuyện cũng không thèm trả lời. Do đó, mọi người thường trêu anh là "Cẩu Tử mải bán bánh bao, chẳng thèm quan tâm đến khách hàng". Lâu dần, người ta quen miệng gọi tắt thành Cẩu Bất Lý (chó cũng không thèm)
Chờ chút, có người hỏi tại sao cô không lo lắng cho Tô Tầm? Người yêu bị bắt đi rồi, chẳng phải cô nên khóc long trời lỡ đất? Tại sao còn hăng hái hấp bánh bao chứ?
Đối với vấn đề này, Nguyễn Kiều Kiều cười rất xảo quyệt, “Bởi, còn chưa biết ai mới là kẻ chịu thiệt đấy.”
Tô Tầm giờ chỉ là kẻ bị tình nghi, nên Tô Minh không có lý do nhốt anh vào nhà tù.
Sau khi vào phòng, Tô Minh cho tất cả thủ vệ lui xuống, quan sát Tô Tầm từ trên xuống dưới.
“đã lâu không gặp, em trai tốt của tôi hơi khác hẳn rồi.”
Tô Tầm không hề khách khí ngông nghênh ngồi xuống ghế, tay còn bưng tách trà lên nhấp một ngụm. Ừm, trà hơi nhạt, không bằng lá cây Nguyễn Kiều Kiều pha.
“Chỉ là, bộ dạng đáng ghét này vẫn giống trước đây.” Tô Minh đang cười, nhưng âm thanh trong miệng lại càng lạnh lẽo.
“Như nhau thôi.” Tô Tầm đặt chén trà xuống, thản nhiên nhìn Tô Minh.
“anh có gì cứ nói đi. Đêm đó, anh biết tôi ở ngoài cửa sổ.”
Tô Minh cười, “Tôi biết mà, thở hổn hển tới thế, sao? Cảm giác ăn không được, không dễ chịu nhỉ?”
Tô Tầm cũng cười, lần này là thật lòng thật dạ cười, “Ai nói tôi ăn không được.”
Nụ cười của Tô Minh ngừng lại, hắn nhìn Tô Tầm một cách cổ quái, “Cậu... cậu trị được?”
“Haha...”
“Cũng tốt.” Tô Minh gõ bàn, “Mặc kệ tối đó xảy ra chuyện gì, giờ cậu là kẻ bị tình nghi rồi. Hơn nữa không làm tròn trách nhiệm ở thành phố Lạc Hoa, cậu nên có một hai năm không được tự do.”
“Nếu anh tới tìm tôi chỉ để nói mấy lời này, thì không cần thiết.”
“Tôi sớm biết cậu sẽ như vậy mà.” Tô Minh thoáng nhìn Tô Tầm, “Tôi cũng không muốn vòng vo với cậu. Chỉ cần cậu nói ra con đường vào núi tuyết, tất cả đều dễ nói chuyện. Thậm chí, thứ cậu muốn, tôi đều có thể làm hết sức thỏa mãn cậu...”
“anh biết tôi muốn gì?”
Tô Minh nghe thế, cười đắc ý, “sự công nhận của nhà họ Tô, chắc là ước mong cậu muốn nhất đời này?”
Tô Tầm vẫn cười “Haha”.
Nhà họ Tô công nhận anh? Tại sao anh phải cần một gia tộc ích kỷ giả dối công nhận chứ?
Tức cười.
Thấy Tô Tầm không hề bị lay động, Tô Minh đứng dậy, “Lẽ nào, cậu muốn cả đời làm tạp chủng.”
Tô Tầm vẫn không nói lời nào. Tạp chủng hay không phải tạp chủng thì sao? Dù gì coi như được nhà họ Tô công nhận đi, vậy có thể thay đổi cái gì? Dòng máu chảy trong người anh là hỗn huyết.
Đây là sự thật cả đời không thể thay đổi.
“Lẽ nào, cậu không sợ thân phận bán thú của cậu bại lộ. Cậu phải biết rằng, người bán thú ở thế giới này không có bất kỳ bên nào chứa chấp hết.” Cuối cùng, Tô Minh lạnh lẽo uy hiếp.
“Cho nên, cân nhắc hợp tác với tôi không?”
Rốt cuộc Tô Tầm quay đầu lại, “anh muốn gì?”
Tô Minh mặt mày rạng rỡ, như hồ ly trộm được gà.
“Khoáng thạch núi tuyết, chúng ta mỗi người phân nửa. Điều kiện này tuyệt đối không ngặt nghèo, cậu có khoáng thạch, tôi có kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch. Chúng ta hợp tác, quả thật không có chỗ xấu. Hơn nữa, đôi bên thiếu một thứ cũng không được.”
Tô Minh càng nghĩ càng đắc ý, theo thái tử thượng vị, Tô gia bọn họ càng ngày càng chật vật ở thành phố loài người.
Mặc dù hắn tặng người phụ nữ hắn yêu thương cho thái tử, nhưng hiệu quả vẫn rất thấp. Thái tử khôngphải loại người vì nữ sắc mà buông tha dã tâm.
Do đó, nắm giữ khoáng thạch mới là vương đạo, càng là cơ hội tốt nhất để gia tộc quật khởi.
hắn tuyệt đối sẽ không để Tô gia điêu tàn trong tay hắn.
Tô Tầm chợt mở miệng, cắt đứt ảo tưởng tốt đẹp của Tô Minh.
“Tôi từ chối.”
Câu trả lời này dường như Tô Minh không chút bất ngờ, “Cậu cho rằng cậu có tư cách?”
“anh có thể thử.”
Tô Tầm ngáp một cái, “Nếu không có chuyện gì, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được.” Tô Minh cũng không miễn cưỡng, đặt tách trà xuống, “Tôi chờ cậu đổi ý.”
“không tiễn.”
Lúc Tô Minh rời đi lòng mang chí lớn, cũng chẳng biết hắn lấy đâu ra tự tin. Tô Tầm miễn cưỡng tựa vào ghế, uống ngụm trà lạnh lẽo.
không biết tại sao, anh rất đói, muốn ăn chút gì đó ấm áp.
đang nghĩ ngợi, trên nóc nhà truyền đến dị động. anh híp mắt, ngẩng đầu. một đôi mắt lấp lánh xuất hiện trên nóc nhà.
“Này, đại nhân, chúng tôi tới rồi.”
Lại nói bên kia, Nguyễn Kiều Kiều hấp mấy lồng bánh bao lớn, cuối cùng mới phát hiện tên ăn nhiều Tô Tầm không ở nhà.
Mặc dù biết Tô Tầm sẽ không chịu thiệt, song nhiều bánh bao nhiều vậy không ai ăn hết, hình như cũng lãng phí.
Cho nên, Nguyễn Kiều Kiều gọi Cẩu Bất Lý, bắt đầu chuyến ‘thăm tù’ của cô.
Như cô suy nghĩ, căn bản không có người giam giữ Tô Tầm. Do đó cô và Cẩu Bất Lý có thể thoải mái tránh được những hiến binh kia.
Tuy nhiên, Tô Minh liên tục ở trong phòng, ước chừng bánh bao trong giỏ cũng có chút nguội lạnh.
Cẩu Bất Lý ở bên cạnh gào một tiếng, Nguyễn Kiều Kiều xoay người, một con chó to oai phong lẫm liệt đã đứng cạnh cô.
“Cẩu Bất Lý, con lại biến hình?”
Cẩu Bất Lý ngậm cô để trên lưng, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà. Hai người mượn ánh trăng lắng nghe chuyện riêng của hai người trong phòng, nhất thời cô vô cùng cảm thán.
Nghĩ sao mà tên Tô Minh kia ngạo mạn quá, hắn hoàn toàn ko nắm được nhược điểm của Tô Tầm mà còn muốn làm cuộc giao dịch.
không chọc trúng nhược điểm trong lòng anh, thì sao anh có thể đồng ý.
một lồng bánh bao vào bụng, Tô Tầm lười biếng tựa vào người Nguyễn Kiều Kiều. Cẩu Bất Lý ở bên cạnh lầm bầm hai tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Tô Tầm lấy móng vuốt ra, cất cao giọng, “Hửm?”
“Ô hú...” không được bắt nạt chó như thế.
Thấy Tô Tầm lại bắt đầu hả hê, Nguyễn Kiều Kiều thực sự vội muốn chết.
“Đại nhân, kỳ động dục của anh đã trôi qua, anh còn lấy móng vuốt ra làm gì? Mau thu lại đi, Tô Minh tới thì sao?”
“Tới thì tới chứ.” Tô Tầm có vẻ không quan tâm, “hắn muốn tận mắt chứng kiến vậy, thì cho hắn cơ hội có được không?”
Được cái đầu anh!
“Ý tôi là đụng độ rồi Cẩu Bất Lý tính sao?”
Tô Tầm thu hồi móng vuốt, sắc mặt hết sức khó coi, “Em chỉ nhớ mỗi con chó ngu ngốc này.”
“Con chó ngu ngốc này cũng là con trai anh nha.”
“...”
Nguyễn Kiều Kiều lườm Tô Tầm một cái, “Còn nữa, đại nhân, lúc nãy Tô Minh nói hắn nắm được kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch, có phải rất lợi hại không?”
“Ừm hử.”
Tô Tầm híp mắt, tựa vào Nguyễn Kiều Kiều rất thoải mái, cả người đều mềm mại.
“Thế tại sao không hợp tác...”
“Tôi muốn kỹ thuật, cũng muốn núi tuyết.” Tô Tầm bày tỏ lòng tham.
Nguyễn Kiều Kiều nhớ nữ chính trong nguyên tác nắm được một kỹ thuật chủ chốt, nên mới có thể liên tiếp thăng cấp đánh quái, sở hữu mỹ nam giang sơn.
nói cách khác Liễu Như Yên có kỹ thuật này.
“Đại nhân, ý anh là anh đã tìm Liễu Như Yên nắm giữ kỹ thuật này?”
Nghe vậy, đôi mắt híp lại của Tô Tầm chậm rãi mở ra, “Người phụ nữ đó, trên người có kỹ thuật?”
“...”
Hình như cô vừa nói ra chuyện gì đó rất khủng khiếp. Hóa ra, Tô Tầm vẫn chưa biết sao?
“Tôi đoán.” Thực sự không dễ lấp liếm, Nguyễn Kiều Kiều đành tung ra một lý do ngay cả cô còn khôngtin, “Tôi cảm giác được, ý Tô Minh hẳn là Liễu Như Yên.”
“Thú vị vậy.”
Cái đuôi của Tô Tầm vểnh lên, “Tôi chợt nghĩ ra một chuyện chơi khá vui.”
Thấy dáng vẻ đó của Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều chỉ biết người này lại bắt đầu tính toán người khác rồi.
“Đại nhân, anh tính làm gì?”
“không phải Tô Minh muốn dựa vào kỹ thuật kiềm chế thái tử à? Bỗng nhiên tôi muốn ở chính giữa giúp hắn một tay.”
Bên cạnh hai người lớn đang nói chuyện phiếm, Cẩu Bất Lý đang chơi với cái đuôi của mình, vô cùng buồn chán.
“Ô hú ô hú, ô hú ô hú.”
“Gì vậy?”
Nguyễn Kiều Kiều xoay đầu, thình lình một quyển sách bị ném ra.
cô kéo tới xem, <Kỹ thuật tinh luyện khoáng thạch xx>.
sẽ không phải là bìa sách tra cứu, nhưng cất giấu nội dung H chứ?
Nguyễn Kiều Kiều bán tín bán nghi mở sách ra.