Chương 5: Cháu không có ý gì với chị Chi Chi cả.

Lời nói của Trần Nhiên là hoàn toàn thật tâm. Hắn mới xuyên việt, bản thân còn chưa biết phải thích ứng với cuộc sống này ra sao, còn hơi sức đâu mà nghĩ tới chuyện kết hôn nữa.

Huống chi, Trương Phồn Chi còn để lại cho hắn một ấn tượng không mấy tốt đẹp. Cô ấy quá nóng nảy, táo bạo, hắn thực sự không có ý gì với cô.

Vì vậy, Trần Nhiên cũng chẳng ở lại dây dưa, lập tức quay người rời khỏi tiểu khu.

Trương Phồn Chi nhìn hắn, có chút ngẩn người, sau đó mới ấn thang máy để lên lầu.

Hai vợ chồng giám đốc Trương nhìn con gái trở về, vội chạy ra hỏi han, muốn biết cô có cảm nghĩ như nào với Trần Nhiên.

“Chỉ có vậy.” Trương Phồn Chi chỉ nói ra ba chữ này.

Mới lần đầu tiên gặp mặt thì có thể ấn tượng như thế nào được chứ?

Biểu hiện của Trần Nhiên trong mắt cô, một là một người rất có nguyên tắc, hai là một kẻ xảo trá.

Đương nhiên, dù có là cái nào thì cô cũng không để tâm, quan hệ của họ nhiều nhất chỉ là thông qua cha của cô mà thôi.

Đúng là chỉ có vậy.

Một vài ngày sau.

Tiết mục của tổ chuyên mục mà Trần Nhiên tham gia đã được phát sóng.

Đây là một chương trình chú trọng vào tính nhân văn, lúc chuẩn bị thì rất phức tạp nhưng đến khi phát sóng lại hoàn toàn thoải mái.

Tan tầm, Trần Nhiên mỏi mệt ưỡn lưng.

Khi hắn chuẩn bị rời khỏi, liền bị giám đốc Trương túm lại.

“Chú Trương, chú làm cháu giật mình đấy.”

Giám đốc Trương kinh ngạc nói: “Thằng nhóc này, sao mấy ngày nay lại tránh chú hả?”

“Cháu đâu có. Chú Trương nghĩ cháu là loại người này sao?” Trần Nhiên nhất định cũng không chịu thừa nhận.

“Cứ đến trưa là không thấy mặt, còn nói đi ăn cơm cùng người khác. Không phải đang né tránh chú thì là gì?” Giám đốc Trương nói: “Được rồi được rồi, chú là người rộng lượng, không truy cứu chuyện này nữa. Chú chỉ muốn hỏi cháu, dạo gần đây nói chuyện với Chi Chi cảm thấy thế nào?”

Trần Nhiên thầm nghĩ, cháu tránh chính là vì sợ chú hỏi câu hỏi này đó.

Sau khi thêm Wechat của Trương Phồn Chi, hắn vẫn chưa từng liên lạc với cô, bởi vì cũng chẳng có chủ đề gì để nói.

Hắn ấp úng trả lời: “Cũng tạm được ạ.”

Trước tiên phải kéo dài một chút, qua một thời gian, chỉ cần nói không thích hợp là được.

Giám đốc Trương lắc đầu nói: “Cháu không thể cứ cứng nhắc như vậy được. Đã có cơ hội trò chuyện với nhau thì cháu phải bày trò trêu chọc Chi Chi chứ. Hai mươi mấy tuổi rồi mà còn không biết cách chọc cho con gái người ta vui vẻ sao?”

Trần Nhiên suýt nữa sặc. Một người cha dạy đứa con trai khác tán tỉnh con gái mình, còn có chuyện như vậy sao?

Giám đốc Trương nói: “Chú nói với cháu nhé, chú tạo điều kiện cho cháu với Chi Chi cũng chính là vì chú yêu quý cháu, muốn giúp đỡ cháu chứ không phải là con gái chú không ai thèm lấy.”

“Chú Trương, chú nói đi đâu vậy. Chị Chi Chi tốt như vậy, sao có thể không ai để ý chứ? Cháu biết chú Trương tốt với cháu, nhưng hiện tại cháu mới có hai mươi ba tuổi, tiền không có, đừng nói tới sự nghiệp. Nếu bây giờ lập gia đình thì thực sự là quá vội vàng.” Trần Nhiên nghĩ. Giám đốc Trương đã nói đến vậy, hắn cũng không thể qua loa được, chỉ đành thành thật nói.

Giám đốc Trương biết hắn không để bụng nhưng không ngờ hắn lại có lý do như vậy. “Làm người không thể cứ cứng nhắc như thế được. Ban đầu có thể thành gia, sau này lập nghiệp cũng chưa muộn mà.”

“Không được đâu ạ. Hơn nữa, không chỉ có cháu, cháu thấy chị Chi Chi cũng không có ý định kết hôn.”

“Năm đó, khi chú gặp dì Vân cháu cũng nói trước ba mươi tuổi sẽ tập trung vào sự nghiệp, chưa muốn kết hôn. Nhưng cuối cùng, chẳng phải nửa năm sau cũng về chung một nhà hay sao?” Giám đốc Trương nói xong, rồi lại lắc đầu nói tiếp: “Thôi được rồi, cứ để mọi chuyện tùy duyên đi. Nhưng Trần Nhiên, chú phải nói với cháu điều này, một thôn không có cửa tiệm này thì cũng cũng có cửa tiệm khác. Chú và dì Vân rất quý cháu, nhưng cũng có không ít những “ứng cử viên” dự bị khác. Nếu cháu đã không có ý muốn đó thì bọn chú sẽ giới thiệu Chi Chi cho người khác.”

Trần Nhiên nói: “Chú, cháu thực sự không có ý gì với chị Chi Chi…”

Giám đốc Trương thở dài, đã nói đến vậy rồi, cũng không thể tiếp tục ép buộc người ta được nữa: “Có lẽ chúng ta không có duyên thành người một nhà rồi.”

Trần Nhiên vội nói: “Chú đừng nói vậy, cháu vẫn luôn coi chú như chú ruột mà.”

Cái này rất khác biệt.

Giám đốc Trương vỗ vai Trần Nhiên, không nói thêm gì nữa.

Qua cuộc nói chuyện đó, Trần Nhiên luôn lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và giám đốc Trương.

Nhưng đến hôm sau, giám đốc Trương vẫn gọi hắn đi ăn cơm cùng, mọi chuyện dường như không có gì thay đổi.

Giống như việc giới thiệu con gái cho hắn chỉ là một khúc nhạc nền, hoàn toàn không để tâm đến nữa.

Chỉ là lúc đi trên đường vẫn nhắc nhở hắn, tối nay sẽ giới thiệu cho Chi Chi một người khác. Nói xong còn quay qua nhìn Trần Nhiên, giống như muốn hỏi hắn có cảm thấy hối hận hay không?

Dù vậy, Trần Nhiên cũng chẳng có cảm xúc gì. Hơn nữa, Trương Phồn Chi cũng đã nói, trước ba mươi tuổi sẽ không kết hôn, chỉ muốn tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp. Người như cô hẳn là sẽ rất kiên định, mục tiêu đã đặt ra rõ ràng thì sẽ không dễ bị những thứ khác làm thay đổi.

Chú Trương có giới thiệu cho cô thêm nhiều người hơn nữa, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người ta chỉ vì muốn từ chối Trần Nhiên nên mới nói rằng mình không muốn kết hôn. Nhưng dù là như thế nào thì việc này cũng không còn quan hệ gì với Trần Nhiên nữa rồi.

Sau khi nói xong, giám đốc Trương lại bàn bạc công chuyện với Trần Nhiên.

“Gần đây, đài chúng ta có một vài tiết mục cần phải sửa đổi, trong đó có một số cần phải làm lại ngay. Hiện tại, tổ chuyên mục đang trong thời gian gây dựng lại, tiết mục của cháu cũng đã làm xong, chú nghĩ cháu nên đi qua đấy để tích lũy thêm một chút kinh nghiệm.” Giám đốc Trương nhìn Trần Nhiên nói.

“Tiết mục mới? Còn phải sửa đổi nữa ạ?” Trần Nhiên sững sờ. Đài truyền hình của bọn họ đã định ra tiết mục không phải rất ít khi phải cải biến lại sao?

Một vài tiết mục muốn sửa đổi, thậm chí còn có vài cái phải làm lại, đây thực sự là một quyết định táo bạo đấy.

Giám đốc Trương nói: “Tỷ lệ người xem đang giảm dần, đương nhiên cần phải thay đổi ý tưởng. Sao nào? Nếu cháu chịu được, chú sẽ điều cháu qua đấy. Chú nghĩ đây cũng là một cơ hội hiếm có đấy.”

Từ lúc làm tiết mục dự bị, hắn vẫn luôn đi theo tổ, vì vậy cơ hội này đối với hắn mà nói quả thật là rất hiếm có. Trần Nhiên chắc chắn sẽ không buông tay, vội gật đầu nói: “Chịu được. Cháu nhất định sẽ chịu được.”

Dù có không chịu được cũng phải làm, Trần Nhiên đã có cơ hội xuyên việt, không phải chỉ để chấp nhận làm một người bình thường. Nếu đã có cơ hội thì nhất định sẽ không chịu buông tha.

Giám đốc Trương hài lòng gật đầu: “Cháu nhiệt tình như vậy thì thật tốt. Xem ra ngày trước nói muốn tập trung vào công việc cũng không phải chỉ là nói suông.”

Trần Nhiên hơi hốt hoảng, sao lại nói qua chuyện này rồi?

Giám đốc Trương nói: “Khi đến tổ chuyên mục mới thì hãy cố gắng làm việc chăm chỉ. Chú biết cháu có nhiều ý tưởng mới lạ, nếu bọn họ không chấp nhận thì hãy đến tìm chú.”

Ông biết rất rõ năng lực của Trần Nhiên, không thể đối xử với cậu như một người mới được.

Ví dụ như tiết mục mới phát sóng kia được rất nhiều người khen thưởng, cũng là do ý tưởng của Trần Nhiên, chính hắn là người nghĩ ra.

Các cuộc khảo sát trên chương trình phát sóng được mọi người khen ngợi cũng là sáng ý của Trần Nhiên.

Hắn đã có năng lực như vậy, giám đốc Trương đương nhiên sẽ mở giúp hắn cửa sau, tất cả cũng chỉ vì muốn công việc được tiến triển tốt hơn. Chỉ cần không quá thiên vị thì cũng dễ ăn nói.

“Cháu hiểu rồi ạ.”

Trần Nhiên gật đầu.

Với thân phận của hắn hiện tại, nhất định sẽ không được nhiều người coi trọng. Trong cái nghề này, lai lịch có ý nghĩa rất quan trọng.

Một người mới thì gần như không có tiếng nói nào.

Có điều cũng phải xem tình hình khi đến đó ra sao, nếu như người ta đã làm tốt rồi thì cũng không gần đến hắn nữa.

Mặc dù đã có tiết mục ở lúc trước để tham khảo nhưng Trần Nhiên cũng không cho rằng bản thân quá mức tài giỏi, làm việc gì cũng phải cân nhắc thật kĩ.

Thế là Trần Nhiên thuận lợi chuyện sang tổ chuyên mục, còn lấy được tư liệu của tiết mục mới.